một trò thú vị như thế.”
Trước mặt là một đám tiên nhân cười vang không ngớt.
Sau đó, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi, đầu đội tử quan, nghênh ngang đi tới.
Chỉ vào Thành ca với một nét mặt cợt nhả.
“Ôi, tiên tinh của các ngươi dùng không hết à?”
“Nếu sợ nhiều quá thì sao không đưa cho tiểu gia ta, làm ta thay các ngươi
dùng?”
Ngay khi hắn định đi tới, một lão giả đứng ở sau lưng hắn vội vàng kéo hắn lại.
Vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn lắc đầu.
“Công tử, mấy người này có lai lịch không rõ, nhưng dám mua nhiều Tiên
Duyên lệnh như vậy, chỉ sợ lai lịch không đơn giản…”
Nhưng nam tử trẻ tuổi kia lại không cho là như vậy: “Nơi này là Đan Hoa
thành!”
Một câu vô cùng đơn giản như vậy lại dường như là sự tự tin của hắn.
Lúc này, hắn đã đứng ở trước mặt của Thành ca.
Hắn cười he he quái dị hai tiếng: “Gần đây kinh tế của ta eo hẹp, cho ta ít tiên
tinh để ta tiêu pha một chút nào…”
Nghe thấy lời này, Lãnh Hoá Hàn nổi giận đùng đùng.
Đang muốn rút kiếm ra thì Nguyên Triết lại kéo lại hắn, bí mật nói.
“Để xem sao đã!”
“Nhưng đối phương muốn sinh sự, ăn cướp trắng trợn…”
“Vừa hay mượn cơ hội này, xem thử vị được gọi là Khương tổ sư này rốt cuộc
có thủ đoạn gì.”
Nghe hắn nói như vậy, Lãnh Hóa Hàn liền ngừng lại.
Nghĩ kĩ lại thì cũng đúng, trước mắt chỉ là một tên ác thiếu ăn chơi trác táng,
nếu ngay cả chút phiền toái nhỏ như vậy cũng không giải quyết được, vậy cho
dù là lão tổ của bổn môn thì cũng chỉ như thế mà thôi.
Ngược lại là sắc mặt của vị tiên nhân đón khách kia lại trầm xuống: “Chử Triều,
ngươi nên biết trong Thiên Khu Các chúng ta, bất cứ ai cũng đều…”
Bọn họ mở cửa lớn để buôn bán, nếu khách nhân ở đây ngay cả an toàn cũng
không bảo đảm được thì còn làm ăn được gì nữa.
Thiên Khu các có quy tắc, cho dù là kẻ nào cũng không được phát sinh xung đột
ở đây.
Muốn đánh, có thể, nhưng phải ra ngoài đánh.
Nhưng những lời này của hắn còn chưa nói xong liền nghe thấy giọng của Phân
Hội Trưởng Đinh Thụy truyền vào tai.
“Không cần phải xen vào, để bọn họ tự giải quyết.”
Đinh Thụy vốn sẽ không đưa ra mệnh lệnh này. Đây là ý tứ của Mâu Vũ và
Diệp Dương Tiên Vương.
Lúc này, vẻ mặt của hai người vô cùng bình tĩnh mà nhìn vào ảnh chiếu của
Khương Thành, xem hắn kế tiếp sẽ làm như thế nào.
Một người muốn mua cả trăm cái Tiên Duyên Lệnh, muốn bao nhiêu sự khả
nghi thì có bấy nhiêu sự khả nghi.
Ở trong mắt các nàng, tên ác thiếu Chử Triều này xuất hiện vừa đúng lúc, có lẽ
có thể giúp các nàng sớm dò ra một chút nông sâu gì đó từ người hắn.
Vốn dĩ nghe vị tiên tiếp khách như vậy, Chử Triều còn có chút kiêng kỵ.
Kết quả câu nói kia còn chưa nói xong, tiên nhân tiếp khách kia đã lui trở về.
Chuyện này lập tức cho hắn dũng khí lớn hơn, chẳng lẽ Thiên Khu các cũng
kiêng kị mình vài phần?
Suy nghĩ như vậy làm cho hắn nhất thời run lên.
Vừa vung tay lên, vài tên tiên nhân tuỳ tùng ở phía sau vây quanh hắn.
“Đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi điếc à?”
Thành ca cũng không biết có mấy nhóm người đều đang âm thầm “khảo sát”
chính mình, hắn chỉ cảm thấy tiểu tử trước mắt này còn rất đáng yêu.
Đáng yêu đến mức làm hắn không nỡ lập tức giết chết.
Đang lo tìm không thấy cơ hội kiếm giá trị khiếp sợ không phải sao?
Trả lời một câu ngay tại chỗ: “Ngươi là con trai của ta à?”
Mọi người ở đây nghĩ tới rất nhiều cách trả lời lại, ví dụ như Khương Thành
bày ra thân phận của mình để cho Chử Triều kinh sợ, hoặc là để lộ thực lực kinh
hoàng của cao nhân, hoặc là nói vài lời hay để dàn xếp mọi chuyện trong yên
bình…
Nhưng chỉ có điều này là bọn họ không tài nào nghĩ tới.
Trong lúc nhất thời Chử Triều cũng chưa phản ứng lại: “Ngươi có ý gì?”
Thành ca thản nhiên nói: “Không phải con trai của ta thì ngươi hỏi ta đòi tiền
làm gì?”
Sắc mặt mọi người ở bên đơ ra, đây là biến tướng mắng chửi người.
Nhìn nét mặt của mọi người biểu lộ ra vẻ vi diệu, trên mặt Chử Triều không
nhịn được.
“Ngươi muốn tìm chết à!”
“Ngươi có biết, ta là Đan Hoa thành……”
Âm thanh của hắn đột nhiên im bặt.
Một nhát kiếm đột nhiên lóe lên, sau đó nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, trong điện máu tươi bỗng nhiên phun tung toé ra khắp nơi.
Chử Triều không kịp rên lấy một tiếng liền ngã xuống, không chỉ có hắn mà còn
có sáu gã tuỳ tùng ở phía sau hắn cũng cùng nhau ngã xuống.
Thành ca cho kiếm vào vỏ một cách tự nhiên.
Mấy người này chẳng qua chỉ là Huyền Tiên mà thôi, vậy mà cũng dám nhảy ra,
đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.
Hắn muốn giết mấy người này, vốn dĩ có thể càng nhẹ nhàng, thoải mái.
Nhưng mà vì muốn để có một pha lớn hơn một chút, kiếm thêm nhiều điểm giá
trị chấn kinh rồi hắn mới rút kiếm.
Đến nỗi thân phận của đối phương là cái gì, có chỗ dựa như thế nào, hắn cũng
lười nghe.
Sau khi giết người, trước tiên hắn bắt đầu lục soát, nhặt chiến lợi phẩm.
Gần đây cũng chưa thu vào được cái gì, nhịn lâu lắm rồi.
Những người khác còn chưa kịp thấy rõ, tất cả mấy cái nhẫn trữ vật đều đã nằm
trong tay của hắn, còn mấy cái binh khí của mấy người này tất cả đi vào nhẫn
trữ vật nhanh như chớp.
Chớp mắt một cái nữa, liền phát hiện tiên giáp của mấy người ngã trên đất kia
cũng bị lột ra.
Tốc độ cực nhanh, có thể lấy được quán quân trong cuộc thi tốc độ lột đồ.
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được 50348 điểm giá trị chấn kinh, tự động đổi
lấy 5 điểm công đức.”
Chậc, vậy mà chỉ có 5 điểm công đức?
Quá ít, Thành ca tự kiểm điểm lại bản thân một cách sâu sắc, có phải lúc nãy
giết quá nhanh hay không.
Quá trình không đủ rõ ràng, thế cho nên mọi người không đủ hài lòng, cho nên
chưa cho bản thân nhiều giá trị chấn kinh.
Hắn đã quên rằng trong đại điện này tổng cộng cũng chỉ có hơn một ngàn
người, có thể có hơn 5 mươi ngàn giá trị chấn kinh, đã được coi như trình độ
chấn kinh vô cùng cao rồi.
Mọi người ở hiện trường ngây ra như phỗng, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ
như vậy.
Quả thật, bị ác thiếu khiêu khích, sau đó rút kiếm phản kích là chuyện rất bình
thường.
Nhưng như vậy có phải quá đột ngột hay không, quá kịch liệt?
Ngay cả tên của đối phương cũng không hỏi sao?
Không nói chuyện một chút sao?
Hơn nữa có thực lực mạnh như vậy, hoàn toàn có thể lựa chọn khiến hắn khuất
phục, mà không cần phải giết chết!
Vị lão giả lúc trước khuyên can Chử Triều là người đầu tiên phản ứng lại.
“Ngươi!”
Hai mắt của hắn tràn ngập nỗi khiếp sợ chỉ vào Khương Thành, ngón tay run
lên.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Ngươi dám giết chết cháu ngoại trai của Dư thành chủ, ngươi chết chắc rồi…”
Thành ca không kiên nhẫn phất tay: “Ta biết các ngươi là người của thành chủ,
không hề tầm thường được chưa?”
“Ngươi còn ở đây mà châm chọc? Giống y như một tên ngốc, còn không mau đi
kêu giúp đỡ?”
“Lẽ nào ngươi lại trông cậy vào mấy câu nói mà làm ta sợ tới mức tự trói xin
tha?”
“Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có khả năng đúng không? Có ý nghĩa sao?”
“Ngươi làm chó săn như thế nào vậy, không chuyên nghiệp chút nào!”
Bị hắn chỉ vào mũi mà mắng dữ dội một trận, vị lão giả trước mặt vô cùng phẫn
nộ, nhưng cũng không có gì để nói.
Bởi vì, lời của Thành ca cmn nói vô cùng có lý.
Cuối cùng, hắn vô cùng “ngoan ngoãn nghe lời”: bay khỏi nơi này, chạy về tìm
viện binh.
Mọi người ở đây đều hoài nghi chính mình đã nghe lầm, hay là do thế giới này
đã rối loạn.
Lão huynh, ngươi là người như thế nào vậy?
Vậy mà còn bày mưu tính kế giúp đối phương, không cần như vậy chứ?
Ngay cả Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương ở phía bên kia quan sát động tĩnh,
cũng mơ hồ.
Hành động này kỳ lạ quá, các nàng chưa thấy qua bao giờ.
Bọn người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết đều bị choáng váng, nhưng mà sợ
hãi thì nhiều hơn.
Vị lão tổ này là điên rồi ư?
Một lời nói không hợp liền giết người, hơn nữa còn giết phải nhân vật không
bình thường.
Vậy cũng thôi đi, giết người xong còn ở lại hiện trường.
Câu Cường long không áp Địa Đầu Xà chưa từng nghe qua sao?
“Lão tổ, mau rời đi nơi này.”
“Nơi này không nên ở lâu…”
Thành ca lười quan tâm đến bọn họ.
“Đi cái gì mà đi, hậu bối của ta tại sao lại có đám người nhát gan như vậy.”
“Đồ của ông đây còn chưa mua nữa mà!”
Hắn lại đi đến trước mặt của vị tiên nhân đón khách kia, cười tủm tỉm, chìa tay
ra: “Nơi này của các ngươi, giết người hẳn là không có sao đâu nhỉ, không ảnh
hưởng đến giao dịch của chúng ta đâu, phải không?”