cẩn nghiêng mình cả, là gì có ai như tên Khương Thành này chứ?
Cả đời này cũng chưa từng nghe lời nào thô bạo đến thế.
“Ngươi! Ngươi…!”
Bốn người tức đến phát run, lại không biết phải phản kích thế nào.
“Ta gì mà ta? Nhìn thấy ta với Thần chủ các ngươi chuyện trò vui vẻ mà cũng
không biết lấy ghế pha trà, đúng là chút lễ nghĩa cũng không biết!”
Thành ca vừa phê bình bọn họ, vừa hỏi một câu trong tiếng cười giòn giã.
“Ngươi chính là Bà Sa Ngọc nhân đúng không?”
Bầu không khí trong trường bỗng nghiêm trọng lại.
“Đúng thế.”
Thần chủ luôn được sương mù bao phủ, cuối cùng đã để lộ mặt.
Quả thực chính là Tiên mẫu mà lúc trước Khương Thành gặp qua.
Chỉ có điều, ngữ khí của nàng lại nhân tính hoá hơn năm ấy ở biển Thiên Đạo
nhiều.
“Lâu quá không gặp, Khương Thành.”
Nàng lại để lộ ra một nụ cười.
Thành ca chán nản lắc đầu, trong lòng lại lần nữa thấy có lỗi với Thu Vũ Tuyền.
Hiểu lầm rồi, lúc nào cũng xem nàng như là kẻ địch giả tưởng, đúng là làm khổ
ngươi rồi đứa bé à.
Của ta của ta!
Làn sóng này xem như là do ta!
Còn bốn kim đồng ngọc nữa lại trơ mắt ngây người ra.
Trước đó vẫn chưa từng thấy ai có thể đối thoại trực tiếp với Thần chủ cả, cho
dù là mấy Thiên Đế vào Vô Thượng Đạo Cực năm đó cũng không có được vinh
hạnh này.
Bởi vì sự chênh lệch về tầng lớp của hai bên quá lớn rồi.
Mà bây giờ, chỉ một Đạo Thánh nhỏ nhoi này, không những có thể có được hỏi
một cái là Thần chủ đáp mà còn có thể nàng để lộ dung mạo.
Thậm chí, lại còn là người quen của nàng?
Chuyện này sao có thể được chứ?
“Đúng là lâu quá không gặp, ngươi chuyển thế phát dục cũng nhanh đấy chứ!”
Thành ca cũng không thể không cảm khái.
Lúc trước hắn nhận định Thu Vũ Tuyền là Tiên mẫu chuyển thế là vì lần nào
cũng có tiết tấu tăng cấp như bản thân.
Cùng nhau trưởng thành từng bước, rất có phong cách của kẻ địch.
Rồi nào có hay, Tiên mẫu chuyển thế thật sự thật ra sớm đã đứng trên đỉnh cao
của vị diện rồi.
“Bây giờ ngươi dám để lộ thân phận, không che giấu nữa là cảm thấy có thể
thắng được ta ư?”
“Đúng thế.”
Tiên mẫu cười mỉm gật đầu.
“Ngươi và đám người đó đều phạm phải sai lầm chí mạng, đó chính là không
phá hoại vòng tranh đoạt Thần vị đầu tiên.”
“Bây giờ bố cục của ta đã thành rồi, dù các ngươi có thần kì đến mấy thì cũng
không thể thay đổi được đại thế nữa.”
“Đám người đó?”
Thành ca chau mày, còn có những sự tồn tại tương đương với mình nữa sao?
“Hóa ra ngươi còn không biết sự tồn tại của bọn họ hay sao?”
Tiên mẫu phịt cười, không hề che đậy ánh mắt đồng tình với sự không biết đó
của mình.
“Hoặc ngươi có thể suy nghĩ đến việc nhận thua.”
Tiên mẫu quả thực đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Nàng thậm chí còn chế giễu Khương Thành: “Ngươi cũng từng là một đối thủ
xứng đáng của ta, chỉ cần ngươi nhận thua thì ta có thể tặng ngươi một đạo ấn,
thưởng cho ngươi một Thần vị.”
“Như vậy thì trong Nguyên Tiên giới tiếp theo, ngươi có thể duy trì thể diện,
không đáng để ngày càng chìm sâu.”
Bốn kim đồng ngọc nữ đã sắp ngất đi luôn rồi.
Cả đầu óc bọn họ chỉ còn lại ba chữ - Dựa vào đâu?
Những người khác muốn có được nhiều tình báo hơn về đạo ấn còn không có,
chỉ một Đạo Thánh nhỏ nhoi lại đáng để cho không một Thần vị?
Hắn dựa vào đâu mà có thể đặc biệt được đến thế?
Chuyện này cũng vô lí quá đi mất.
Nhưng mà Khương Thành lại chẳng thèm nhận lấy lòng tốt.
Hắn chỉ cảm thấy đây là một chuyện vô cùng sỉ nhục.
Lão tử đây lúc nào cũng xem ngươi như kình địch, giờ ngươi có ý gì đây?
Cái gì mà từng đáng làm đối thủ nghiêm túc của ngươi?
Lẽ nào bây giờ không đáng để ngươi nghiêm túc nữa à?
Hắn đang muốn nói “dáng vẻ tự tin của ngươi cũng dễ thương lắm”, thoáng
chốc lại nhớ ra những lời nhận xét của mấy lão tiền bối ở Chân giới âm năm ấy.
Sinh linh gian xảo tinh thông thế tình nhất Nguyên Tiên giới.
Một người như vậy có thể phạm phải sai lầm quá lớn sao?
Một câu của Tiên mẫu có lẽ cũng có thể là cái bẫy.
Cho dù tiện mồm nói đến “đám người đó” hay là tặng một Thần vị thì đều có
tính toán của riêng mình.
Nghĩ đến đây, hắn lại bất giác bĩu môi.
“Năm đấy ca đây còn chẳng xem việc hợp đạo là gì, có thể bận tâm đến đống
sắt vụn như đạo ấn à?”
“Hôm nay không giống khi xưa.”
Tiên mẫu nhếch môi cười: “Lẽ nào ngươi cho rằng bản thân còn có được cái giá
như năm xưa sao? Không phải chứ, không phải có người không hiểu được ý
nghĩa của thời gian qua mọi thứ thay đổi đấy chứ?”
Dù trong lòng đã đoán chắc là nàng đang diễn, nhưng nhìn dáng vẻ nàng cố ý
làm tổn thương bản thân kia, Thành ca vẫn phát hỏa.
Ngoài ra, chính là cảm giác không ổn lắm.
Một Thiên Đạo vô tâm sao có thể làm ra một người phát ngôn có tính cách dễ
thay đổi như vậy chứ?
Hắn đột nhiên hiểu ra.
Tiên mẫu thật ra không hề có cảm tình đúng không?
Chỉ là Thiên Đạo thu thập tình cảm của tất cả những sinh linh trên thế gian, vậy
nên nàng có thể tùy lúc thay đổi những cảm xúc với nhau.
Cố ý làm ra vẻ cổ quái để đả kích mình, sợ là nàng đã phân tích ra được sở thích
thích làm màu của bản thân rồi, vậy nên mới bốc thuốc đúng bệnh, kích thích
mình.
Nghĩ đến đây, hắn cuối cùng đã bình tĩnh lại.
“Ngươi còn nhớ Chỉ Dư không?”
Khi hắn hỏi ra câu này, thần sắc của Tiên mẫu cuối cùng đã lạnh lại.
Trong trường xuất hiện một sự yên tĩnh dài đằng đẵng.
Còn về bốn kim đồng ngọc nữ thì lại bất an, giống như một đại nạn sắp đến vậy.
Khương Thành vẫn nhìn chằm chằm vào mắt nàng không hề lui.
Rất lâu, miệng của Tiên mẫu lại lần nữa nhếch lên, lộ ra một ý cười thâm sâu.
“Nói đến đây thì ta phải cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi mới được,”
Thành ca biến sắc: “Ngươi nói gì…”
Ngay khắc sau, Tiên mẫu trực tiếp huơ tay.
Lần này vốn không có chuyển thiên dời địa gì cả, nhưng Khương Thành lại vô
cớ bị đưa ra ngoài.
Nhìn những ngọn núi xanh biết không một bóng người xung quanh, hắn biết đã
trở về lại Nguyên Tiên giới của kỷ nguyên thứ ba rồi.
Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Tiên mẫu, trong lòng hắn có hơi phức tạp.
Không biết câu nói đó là cố ý lừa gạt mình hay là thật sự cố ý ám chỉ nữa.
Hắn chỉ có thể lắc đầu, tạm thời quên đi chấp niệm ấy.
Bỏ đi, dù sao tương lai cũng sẽ có ngày trực tiếp gặp được nàng.
Sau đó, hắn cuối cùng mới có thời gian quan sát xung quanh.
“Đây… đây vẫn là Nguyên Tiên giới?”
Cảm nhận tiên nguyên khí dồi dào cực điểm, nhìn những linh thảo tam giai tứ
giai đâu đâu cũng có, hắn quả thực không dám tin vào mắt mình nữa.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ bản thân có phải đã đến một động thiên phúc địa
nào mà trước đây chưa từng có hay không.
Bởi vì nơi đây dù là khí tiê nguyên hay là mức độ linh hoạt của căn nguyên thì
cũng vượt qua bất cứ nơi nào trước đây hắn từng đến.
So với Thiên cùng trước kia thì đó chỉ là núi nghèo nước bẩn mà thôi.
Dẫu cho là Thiên giới vượt xa kỷ nguyên thứ ba thì so với nơi này cũng trở nên
bình thường.
Hắn liền phóng ra thần hồn của bản thân, cảm nhận khắp nơi xa.
Rất nhanh đã phát hiện ra, lúc thần hồn cảm nhận thế giới này thì nhận phải áp
chế mạnh hơn cả mấy chục lần so với trước đây, cho dù là Thiên hồn của hắn thì
cũng không cảm nhận được xa.
Khương Thành đi qua rất nhiều vị diện, sớm đã quen đường quen lối rồi.
Hắn biết đây vốn không phải là thế giới này cấm dùng thần hồn, mà là đẳng cấp
của vị diện quá cao, dẫn đến áp lực cũng quá lớn.
Cảm nhận nồng độ khí tiên nguyên chênh lệch không lớn ở xung quanh, hồi
tưởng lại câu “bố cục đã thành” của Tiên mẫu, hắn cuối cùng đã hiểu đã xảy ra
chuyện gì.
“Kỷ nguyên thứ ba… mạnh hơn rồi?”