Thành Ca vẫn chưa hiểu rõ.
Tuy nhiên, ngay sau khi phục sinh, Thành Ca đã thấy ngay trước mặt xuât hiện
một tấm bảng đặc biệt.
Trên bảng có ba nút lần lượt là đỏ, vàng và xanh, chắc để biểu thị cho ba cơ hội
cướp đoạt.
Ở phía dưới của ba cái nút có phần mô tả các kỹ năng.
Màu đỏ - Tước đoạt vật bên ngoài, kéo dài trong mười phút.
Màu vàng - Tước đoạt vật bên trong, ké dài trong năm phút.
Màu xanh - Tước đoạt mối quan hệ, kéo dài trong ba phút.
Mô tả kĩ năng này có cũng như không, Thành Ca đọc xong một lượt vẫn tỏ vẻ
chưa hiểu.
Hơn nữa chúng chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định?
Nhưng mà từ trước tới nay, hệ thông đưa ra phương án chưa mắc sai sót lần nào
nên Thành Ca quyết định vẫn sẽ tin theo phương án lần này của hệ thống.
Chung Thác thấy hắn đột nhiên xuất hiện, trên người còn không có vết thương
nhỏ nào nên cực kì bất ngờ, trở tay không kịp.
“Sao ngươi vẫn có thể sống sót?”
“Không thể nào!”
Hắn trợn trừng hai mắt, nhân lúc hắn không chú ý, A Linh vốn đang bị khống
chế đã nhanh chóng hoá thành một luồng sáng trắng bay trở về cổ Thành Ca lần
nữa.
Cuối cùng biến trở thành chuỗi vòng cổ như lúc đầu.
Trừ phi Chung Thác có thể tiêu diệt Khương Thành hoàn toàn, bằng không, cả
đời này hắn cũng không thể nào có được Linh Bạch Huyền.
“Ngươi…”
“Tốt, rất tốt.”
Quả nhiên ngồi trên ngôi vị đã quen đối mặt với sóng gió, tâm trạng của Chung
Thác cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Sống lại chứ gì…”
“A…”
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thành Ca, ánh mắt khinh bỉ, chậm rãi
nâng tay: “Được, ngươi có thể sống lại một lần, ta sẽ giết ngươi một lần, ngươi
có thể sống lại trăm lần, ta cũng có thể giết ngươi trăm lần.”
Vừa dứt lời, quần áo trên người Chung Thác đột ngột biên mất.
Từ áo giáp Huyền khí, áo ngoài hay quần lót bên trong, tất cả mọi thứ đều xuất
hiện bên cạnh Khương chưởng môn.
Nhìn vào Chung Thác đột nhiên bị lột sạch sẽ từ đầu đến chân, Thành Ca cũng
kinh ngạc trợn mắt.
Vừa rồi hắn xác định mục tiêu là Chung Thác xong thì lặng lẽ nhấn cái nút màu
đỏ, cho phép hắn tước đoạt vật bên ngoài.
Vừa ấn xong cái nút, chiếc nhẫn Huyền khí mà Chung Thác luôn mang bên
mình, cùng với các loại bảo vật trời đất như Huyền Nguyên Quả, Bí Không
Thánh Sa,… tất cả đều bị lột xuống.
Thậm chí đến cả những bảo vật mà năm triệu năm qua hắn đã tích cóp được
cũng không ngoại lệ, tất cả đều đang lơ lửng ở khoảng không giữa hai người.
Đương nhiên là cả quần áo của hắn cũng đang ở chỗ đó.
“Ngươi, ngươi đã làm cái gì?”
Vốn Chung Thác vẫn còn muốn chi phối ngọn nguồn của thế giới này, sao có
thể bị bẽ mặt như vậy được.
Hắn vội vàng dừng lại, phất tay tự thay một bộ quần áo.
Nhưng bộ quần áo kia chỉ vừa kịp mặc vào thì đã…
Bùm!
Hắn lại bị lột sạch sẽ.
Quần áo vừa mới biến ra cũng lần lượt bị lột sạch khiến hắn trở thành bộ dạng
trần trụi trơn nhẵn.
“Cái gì vậy?”
“Đm, sao có thể bá đạo như vậy?”
Ngay đển Thành Ca cũng suýt phụt nước.
Hoá ra không chỉ lột một lần mà là định không cho hắn mặc lại nữa sao?
Vốn dĩ ban đầu hắn còn nghĩ cướp đoạt ngoại vật này vô thưởng vô phạt, không
có tác dụng gì đáng kể.
Bây giờ nghĩ lại thì…
“Cũng hơi quá đáng, thủ đoạn này bừa bãi quá!”
Sau khi căm phẫn khiển trách hệ thống quá đỗi vô sỉ, hắn lại lấy ra lưu ảnh
Huyền khí, bắt đầu ghi lại cảnh của Chung Thác.
Nhìn thấy hắn đang ghi hình lại, Chung Thác đứng dậy, hoảng loạn hơn bao giờ
hết.
Cả đời này hắn đã đương đầu không biết bao nhiêu nguy hiểm, tức giận có, căm
thù có, chỉ là chưa phải đối mặt với tình cảnh ngượng ngùng như này bao giờ.
Hắn điên cuồng biến ra quần áo để che thân, nhưng mỗi khi vừa mặc vào lại có
một thế lực thần bí lột sạch sẽ quần áo của hắn xuống.
Mà rõ ràng hắn có thể nhìn thấy những thứ bị lột xuống nhưng không tài nào
chạm vào được.
Giống như những đồ ấy không tồn tại ở thế giới này vậy.
Sau hơn mười lần cố gắng cuối cùng hắn cũng chấp nhận số phận, hắn đành
dụng một loại ma thuật đặc biệt để che đi thân thể trần truồng của mình.
“Ngươi dù sao cũng là một trong những cường giả đứng đầu thế giới, dùng loại
thủ đoạn như vậy không cảm thấy đánh mất thân phận sao?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi lên án, hận không thể ăn tươi nuốt sống Khương
hiền giả.
Khương Thành chỉ tủm tỉm cười rồi thu lại lưu ảnh huyền khí.
“Ban nãy nhìn ngươi phát hoả nên ta tốt bụng giúp ngươi hạ hoả thôi mà.”
Kỹ năng này ngang ngược quá rồi.
Nhưng mặt khác thì cũng hữu dụng.
Nhưng thứ bị lột xuống cũng không thuộc về Khương Thành, mà những thứ ấy
sẽ được đưa vào trong một không gian biệt lập.
10 phút sau, chúng sẽ quay trở về trên người Chung Thác.
Chẳng qua Chung Thác không hề biết mà thôi.
Gương mặt hắn đã lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Thủ đoạn này đã vượt qua những gì hắn có thể lý giải.
Mặc dù không có chút tính sát thương nào nhưng lại khiến hắn cảm nhận được
sự đe doạ nguy hiểm.
“Trò bịp bợm của ngươi đã kết thúc.”
Hắn quyết định không đùa cợt, tốc chiến tốc thắng.
Nhưng ngay khi hắn thúc dục sức mạnh của thế giới thì đột nhiên có hai viên đá
bay ra từ người hắn.
Một viên màu bạc và một viên màu đen.
Đó chính là Ngân Huyền và Hắc Huyền – hai hạt giống Huyền lực.
Ngoài hai thứ đó, còn có những chuỗi hạt đặc biệt và bảo vật mà đã được Chung
Thác tinh luyện và hấp thụ vào thân thể trước đó.
Một số thứ để cải tạo huyết mạch, một số thứ để nâng cao xương cốt, một số thì
để tăng thần hồn…
Muốn cái gì thì có cái đó, một đống hỗn độn.
Những bảo vật đã được hấp thụ bỗng nhiên vụt ra ngoài, sắc mặt của Chung
Thác trở nên kém đi rất nhiều.
Hắn vẫn là Đế Huyền cửu trọng, vẫn toát ra khí chất vượt xa những kẻ khác.
Nhưng so với thời kì hoàng kim, bây giờ hắn đã yếu đi rất nhiều.
Mà sau khi hạt giống Ngân huyền và Hắc huyền đã bị móc ra ngoài, hắn đã
không thể tiếp tục thao túng nguồn cội của thế giới được nữa.
Nhưng sau năm phút nữa khả năng này sẽ quay trở lại.
Tuy nhiên, Chung Thác cũng không hề biết điều này.
Hắn thực sự hoảng loạn.
“Ngươi lại làm gì?”
“Không thể được…”
“Làm gì có chuyện nực cười như vậy!”
Những thứ hắn dày công tìm kiếm, cực khổ tu luyện nhiều năm như vậy, chẳng
nhẽ lại bị người khác vung tay cướp mất?
Sao trên đời lại có chuyện nực cười như thế?
Hắn không tin!
Điều này khiến hắn bỗng chốc như phát điên lên.
Nhất định là Thành Ca lại lừa hắn.
“Những thứ mà ngươi có được chỉ giống như bong bóng thôi…”
“Đến bước này rồi mà vẫn không chịu tỉnh mộng.”
“Tất cả đều biến mất rồi, ngươi phải chấp hận điều này đi tiểu đệ à…”
Chung Thác hoàn toàn sụp đổ.
Nói như vậy, những điều mà hắn đạt được trong những năm qua đều chỉ như
một giấc mơ hão huyền mà thôi.
Làm sao mà hắn có thể chấp nhận được?
“Ta không tin!”
“Ta không bao giờ tin!”
“Giết!”
Hắn điên cuồng thôi thúc Huyền khí cấp Chí tôn đánh về phía Khương Thành.
Mà lúc này, hai hạt giống Ngân huyền và Hắc huyền đã bị tách ra nên hắn chỉ
có thể sử dụng mười đạo Huyền văn còn lại.
Mà điều quang trọng nhất, lúc này đã không còn sức mạnh của thế giới này
nữa…
Thành Ca cũng dùng kiếm nghênh đón hắn ta, một trận chiến dữ dội lại tiếp tục
nổ ra.
Oanh!
Không còn sự ràng buộc của nguồn cội thế giới, năm mươi Huyền văn và mười
lăm môn kiếm tâm đồng thời được phóng ra.
Tất cả đều đánh mạnh lên người Chung Thác.
Chung Thác bị đánh đến ngửa mặt hộc máu, cả người bay ngược ra đằng xa.
Mà lần này thứ hắn phun ra không phải máu vàng.
Trong lòng Thành Ca thầm cảm thấy may mắn.
Nếu như Chung Thác xoay người chạy trốn, cố gắng ẩn nấp, trong năm phút
hắn không tài nào xử lý được Chung Thác.
Nếu như làm không được thì năm phút sau, tất cả năng lực của Chung Thác sẽ
được khôi phục hoàn toàn.
Cuối cùng sẽ không dễ dàng giết được hắn!