“Ta đã đến đến rồi nên mọi người cũng không cần tiếp tục đợi nữa đâu.”
Nhìn thấy hắn nâng kiếm chuẩn bị tiến lên mở đường, những người khác cố ý
chế nhạo.
“Theo như ý của ngươi thì chỉ cần mình ngươi là đủ rồi à?”
Đoạn Hà liếc xéo về phía đám người đó một cái, một tay vắt ra đằng sau,
giương cằm lên một góc 45 độ.
“Các ngươi tự bảo vệ bản thân mình là được rồi.”
Những người ở đó bị coi thường tức đến bật cười ngay tại chỗ.
“Hừ, tên này học cũng giống phết đấy chứ.”
“Hắn kiểu gì cũng thất bại thôi, các ngươi cứ chờ đấy mà xem!”
Miệng thì nói như thế nhưng Vi Hành Đạo Tôn vẫn ẩn đại trận lại.
Đoạn Hà hành sự vẫn rất cẩn trọng, không giống như idol Khương chưởng môn,
đi đến đâu cũng không che đậy, giấu giếm.
Hắn càng không có ý định giao thủ với Thiên Lân Quân ở đối diện.
Hắn trực tiếp chọn cách luôn bên cạnh sườn, chuẩn bị từ đây thoát khỏi phạm vi
chiến trường của hai bên.
Trong lòng Diệp Minh và Diệp Đường đang theo phía sau bọn họ lo sợ bất an.
Đội quân hơn hai mươi Đạo Tôn này quả thực vô cùng mạnh mẽ, nhưng bất
luận là đụng độ với Minh Nhai Thiên hay là Thiên Lân Quân thì vẫn rất khó để
rút lui một cách an toàn.
Cả nhóm mới bay được mấy chục ngàn dặm thì mấy Đạo Tôn đã cảm nhận
được căn nguyên tiên lực ở phía trước dao động.
“Không hay rồi.”
“Phía trước có đánh nhau!”
Sắc mặt đám người Vi Hành và Ma Huy thay đổi.
“Mau thay đổi phương hướng.”
Đoạn Hà hạ lệnh tránh né một cách quyết đoán.
Nhưng cả đám người mới đổi phương hướng chưa đi được bao xa thì hai bên
trái phải lại truyền đến khí tức của căn nguyên đan xen vào nhau.
“Chẳng lẽ chúng ta bị phát hiện rồi, hơn nữa còn bị bao vây rồi sao?”
“Quay lại!”
Đoạn Hà lại hạ lệnh.
Nhưng dường như bọn họ bị bao vây thật rồi.
Bởi vì rất nhanh sau đó, ở phía trước lại có tiên lực dao động kịch liệt.
Điều này khiến đám đệ tử của Phi Tinh Đường càng ngày càng sợ hãi, còn đám
người Đỗ Thường và Ma Huy cũng nắm chặt binh khí trong tay từ lâu, chuẩn bị
cho một trận đại chiến xảy ra bất cứ lúc nào.
Lúc thay đổi phương hướng lần thứ ba, bọn họ nghe thấy tiếng căn nguyên va
chạm vào nhau nổ ầm ầm ở phía xa xa.
Đến khoảng cách này, đối phương đã phát hiện ra vị trí của bọn họ rồi, không
thể nào né tránh được nữa.
“Chỉ đành chiến một trận thôi!”
Phía trước đột nhiên có mười mấy thân ảnh xuất hiện, giống như con mồi bị
truy đuổi, hoảng sợ tháo chạy thục mạng đến trước mặt bọn họ.
Đoạn Hà đang định ra tay thì Vi Hành lại vội vàng ngăn hắn lại.
“Quán Đào Đạo hữu?”
Hắn nhìn thoáng qua liền nhận ra Đạo Tôn dẫn đầu, tóc tai rũ rượi, bị nhuộm đỏ
khắp người kia là ai.
Chính là Chưởng môn của Cuồng Hải tông mà bọn hắn tạm biệt cách đây không
lâu.
Còn mười mấy tiên nhân mặt mũi lấm lem bẩn thỉu, cả người nhuộm đầy máu
không phải chính là trưởng lão và đệ tử của Cuồng Hải tông sao?
Nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, Vi Hành và đám đệ tử của Phi Tinh Đường toát
hết mồ hôi lạnh.
Xem chừng nhiệm vụ trinh sát lần này của Cuồng Hải tông vô cùng không
thuận lợi.
Mà nhìn thấy phía đối diện là môn đồ của Phi Tinh Đường, Quán Đào Đạo Tôn
rõ ràng rất kinh ngạc.
Nhưng truy binh ở đằng sau gần ngay gang tấc, hắn cũng không có thời gian mà
chào hỏi, chỉ có thể hét lên hai tiếng.
“Chạy mau!”
“Có chạy thoát nỗi không?”
Một tiếng cười lạnh lùng truyền đến từ sau lưng bọn họ.
Ngay sau đó, căn nguyên đồ đằng tỏa sáng lấp lánh ánh vàng, chiếu sáng bầu
trời mờ mịt.
Cùng lúc này, phía chính diện và phía bên trái cũng xuất hiện ánh sáng chói mắt
của căn nguyên đồ đằng như thế!
Từng nhóm tướng sĩ của Thiên Cung ở bốn phía đã bao vây nơi này lại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Quán Đào Đạo Tôn đang thở hổn hển, sắc mặt tựa
như tro tàn chỉ đành dừng lại.
Còn đám đệ tử của Phi Tinh Đường nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm và sát khí đằng
đằng của ba Đạo Thánh Thiên Cung, cảm nhận sự uy áp của kẻ mạnh táp thẳng
vào mặt, chỉ cảm thấy tim sắp ngừng đập đến nơi.
“Xong đời rồi.”
“Lần này thì xong đời thật rồi!”
Thiên Lân Quân chi chít dày đặc khắp nơi, nhìn thoáng qua cũng có không dưới
mấy chục ngàn người.
Ngoại trừ ba Đạo Thánh ra, còn có ít nhất năm, sáu mươi Đạo Tôn nữa.
Thế này thì đánh đấm kiểu gì nữa?
Rất nhiều đệ tử lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, thậm chí rất khó có thể điều động tiên
lực trong cơ thể được nữa.
“Quán Đào Đạo hữu, ngươi, thế này…”
Vi Hành Đạo Tôn nhìn thoáng qua những môn đồ của Cuồng Hải tông còn sót
lại ở đây, hàng nghìn môn đồ trước đây, bây giờ chỉ còn lại có hơn tám mươi
người.
Hơn nữa ai nấy đều bị thương.
Có người bởi vì mệt mỏi rã rời, sau khi dừng lại thì ngất xỉu luôn.
Chuyện này khiến Vi Hành có chút khó hiểu.
Mặc dù nhiệm vụ trinh sát cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức mới
có mấy giờ đồng hồ đã sắp bị tiêu diệt toàn quân chứ?
“Bọn ta bị trúng mai phục, bọn họ đã bố trí bẫy xong từ lâu rồi.”
Quán Đào thở hổn hển, cố gắng kìm nén đau đớn và sự kinh hãi trong lòng.
Lúc này, hắn mới có thời gian để chú ý đến sự khác thường của Phi Tinh
Đường.
“Sao các ngươi lại có thêm nhiều người như thế… hơn nữa…”
Hơn nữa, hai mươi người mới đến này, tất cả đều trên cấp Đạo Tôn.
Trong đó có một người, đến hắn cũng không thể nhìn ra sức mạnh nông sâu thế
nào.
Trừ phi, là Đạo Thánh sao?
Vi Hành cười khổ, thở dài.
“Này, đây chính là lực lượng cứu viện mạnh mẽ mà ta nói với ngươi đấy.”
“Cái gì?”
Nghe thấy câu này của hắn, bất luận là Quán Đào hay là những người còn sót
lại của Cuồng Hải tông đều ngớ cả ra.
Lúc trước Vi Hành nói ở lại chỗ cũ để đợi viện binh, bọn họ chỉ coi như hắn
chém gió nói khoác.
Chỉ coi như thế là khoanh tay chờ chết.
Nhưng bây giờ thì thấy hắn thật sự đã gọi được trợ thủ đến rồi!
Hơn nữa, còn mạnh như thế sao?
Nghĩ đến hàng nghìn môn đồ không lâu trước đâu còn cùng hắn đi thăm dò địch
doanh, kết quả lại không thể trở về, trong lòng Quán Đào Đạo Tôn rỉ máu.
Hắn sắp hối hận đến chết rồi.
Nếu sớm biết Phi Tinh Đường có thể gọi một đám cường giả hàng thật giá thật
đến thì hắn đã cùng ngồi đợi với bọn họ cho rồi.
Như thế nói không chừng Cuồng Hải tông thật sự có thể chạy trốn đến Khiếu
Mang vực.
Hắn khóc lóc thảm thiết nhìn Vi Hành Đạo Tôn, hắn rất muốn nói gì đó.
Ví dụ như, tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm một chút hả?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, người ta đã nói từ lâu rồi, là chính hắn kiên quyết không
tin mà.
Cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Sao lúc đó ngươi không khuyên ta thêm mấy
câu hả!”
Mặt Vi Hành đầy bất lực, hắn nhún vai ngửa tay sang hai bên, biểu thị hắn nói
rồi mà.
Mà lúc này, hai tiên tướng và Đạo Thánh tùy quân cũng lạnh lùng mở miệng.
“Không ngờ, ở đây vẫn còn một đám cường đạo nữa.”
“Hơn nữa, thực lực còn mạnh hơn!”
Tổ hợp của Phi Tinh Đường ở đây khiến bọn họ có chút khó hiểu, không rõ tình
hình là như thế nào.
Chỉ có mấy chục người, bên trong thì yếu đến mức bạc nhược, có không ít đệ tử
đến Tôn Giả cũng chưa đạt đến.
Trong trận đại chiến ở cấp độ này, đến làm bia đỡ đạn cũng chẳng đủ tư cách ấy
chứ.
Nhưng, phía trước đám người yếu ớt bạc nhược này lại có một lượng đáng kể
các cao thủ hàng đầu đang đứng đó.
Có đến tận hai mươi Đạo Tôn và một Đạo Thánh!
Ánh mắt của bọn họ lượn lờ thăm dò trên người đám Đỗ Thường và Bùi Sanh,
cuối cùng khóa chặt trên người dẫn đầu, chính là Đoạn Hà.
“Bảo tất cả người của ngươi ra đây đi!”
Không đợi người khác lên tiếng, Đoạn Hà đã cướp lấy việc tiếp lời trước.
“Bị ngươi nhìn ra mất rồi.”
Hắn cố ý liếc nhìn ra bên ngoài của vòng vây.
Lúc này hắn mới khẽ mỉm cười.
“Bọn ta không hề có địch ý với các ngươi, những người còn lại đang ở phía sau,
không hề mai phục các ngươi, chi bằng coi như không nhìn thấy, chúng ta cáo
biệt tại đây, thế nào?”
Lúc đầu, mọi người nghe không hiểu ý của hắn.
Chúng ta làm gì còn những người khác nữa?
Ngay sau đó, bất luận là Ma Huy, Đỗ Thường hay là Vi Hành và Diệp Minh, tất
cả đều âm thầm thấy thông minh.
Bây giờ địch ta cách biệt quá lớn, nếu đánh nhau chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn
quân.
Hơn nữa, đối phương nhìn thấy nhiều Đạo Tôn như thế, theo bản năng cũng sẽ
cho rằng đối phương không thể nào chỉ có mấy chục người được, nhất định còn
có đại quân mai phục.
Đoạn Hà cố ý lợi dụng tâm lý nghi thần nghi quỷ này của bọn họ để giả vở thật
sự vẫn còn những người khác nữa.