Lần này đến lãnh địa của Vu tộc, Khương Thành không mang theo đám người
rảnh rỗi nào cả.
Người duy nhất làm người xem chỉ có Lẫm Đế ở phía sau trên tầng mây, chỉ
đáng tiếc là đám người U Giới và U Thiềm vẫn chưa có năng lực phát hiện ra sự
tồn tại của nàng.
Sau khi xác định nhiều lần không có mai phục, đám cấp cao của U tộc mới thở
phào nhẹ nhõng.
“Chỉ có một mình ngươi?”
Thành ca giơ tay lên, chào hỏi đám người Minh Đồng.
Lúc này mới quay đầu lại nhìn đám khách không mời mà đến này.
“Đúng rồi, chỉ có mỗi mình ta.”
“Sao hả? Còn chê không đủ long trọng à?”
Không ai chê không đủ long trọng, đám người U Giới và U Thiềm nhìn nhau
một cái rồi lập tức bật cười đắc ý.
“Long trọng, quá long trọng rồi!”
“Đúng là không ngờ ngươi lại một mình chạy đến Vu tộc.”
“Vốn còn kiêng kị nữ nhân bên cạnh ngươi, bây giờ thì hay rồi, đây là do ngươi
tự sa đầu vào lưới đấy nhé.”
Hai Sư Yêu lão tổ đã không thể chờ nữa vội chạy lên.
“Vốn còn định để ngươi sống thêm một thời gian nữa, thật không ngờ ngươi lại
đưa đến tận cửa.”
“Lần trước đúng là đã để ngươi càn quấy rồi, lại còn đưa ra những yêu cầu vô lí
với bọn ta, ngươi tưởng ngươi là ai cơ chứ?
Thành ca mang vẻ ân hận: “A, xem ra là lần trước ta sai rồi.”
Hai Sư yêu lão tổ có nằm mơ cũng muốn có được một ngày báo thù, nhìn thấy
hắn nhận sai chỉ cảm thấy hả dạ vô cùng.
“Ha, bây giờ biết sai rồi chứ gì?”
“Đúng vậy, biết sai rồi.”
Khóe miệng Thành ca lại nhếch lên nụ cười: “Sớm biết vậy lần trước ta đã giáo
huấn các ngươi kỹ hơn, như thế thì các ngươi sẽ thật sự hiểu được ta là ai.”
“Chuyện này quả thực là do ta thất sách, xin lỗi xin lỗi.”
Cách xin lỗi kiểu này đương nhiên hai Sư Yêu lão tổ không thể hài lòng.
Hai người bọn họ vốn còn rất cẩn thận, nhưng có lẽ vì phía sau có một đám cao
thủ của U tộc đang đứng, còn phía trước mặt chỉ có mỗi một mình Khương
Thành.
Có nhìn thế nào cung thấy đang ở thế trên cơ không thể thua.
Thế là cuối cùng cũng nhảy ra.
“Ngươi đáng chết!”
“Đi chết đi!”
Hai Thiên U Kim Giác Sư vừa định ra tay thì đã bị đám người U Giới và U
Thiềm ở phía sau ngăn cản lại.
“Từ từ đã.”
“Hắn đã đến đay rồi mà còn ngang ngược được như vậy, lẽ nào còn muốn giữ
lại cái mạng của hắn?” Hai Sư Yêu hoàn toàn không thể chấp nhận được.
U Giới xua tay.
“Giữ lại đương nhiên là không cần thiết phải giữ lại, nhưng mà có thể để Vu tộc
giúp chúng ta ra tay mà.”
Nói xong, hắn nhìn sang Minh Đồng một cách đầy ẩn ý.
“Các ngươi không phải nói là không cấu kết với Phi Tiên môn sao, không phải
cùng một bọn sao?”
“Bây giờ chính là cơ hội chứng minh đấy.”
“Giết chết hắn thì bọn ta sẽ tin.”
Lời này của hắn vừa nói ra, hai Sư Yêu mới tỉnh ngộ trở lại.
Không sai, rõ ràng Khương Thành chỉ có một mình, lại còn dám chế giễu bản
thân, cũng có gan lắm.
Không chừng còn có thủ đoạn khác.
Vẫn nên cẩn thận hơn hết, chi bằng cứ để Vu tộc và hắn tự mình tương tàn
trước.
Nếu như người chấp chưởng Vu tộc là Liêm Thiên thì chắc chắn sớm đã hạ lệnh
vây công Khương Thành rồi.
Nhưng Minh Đồng thì không giống vậy.
Vị đại tế tư năm ấy đích thân mời Khương Thành gia nhập Vu tộc này từ từ thở
dài một hơi.
Sua đó kiên định lắc đầu.
“Bọn ta từ chối.”
“Cái gì?”
Cho dù là U tộc hay là Sư tộc, toàn bộ đều cho rằng bản thân đã nghe sai rồi.
Vừa rồi đấm người Minh Đồng không muốn tiến công Phi Tiên môn cũng là từ
chối khéo.
Bây giờ lại dám tỏ ý từ chối ngay trước mặt, thế này là ăn gan hùm mật gấu gì
rồi đây?
Hai Sư Yêu lão tổ là người đầu tiên nhảy ra hỏi tội.
“Ta thấy các ngươi đã điên rồi.”
“Thật sự muốn đối đầu với U tộc sao?”
Đám cấp cao của U tộc là U Giới và U Thiềm cũng cười lạnh không thôi.
“Hừ, Vu tộc các ngươi xem ra không muốn tồn tại nữa rồi.”
Đối diện với sự uy hiếp của bọn họ, chư vị tế tư và thiên vu lặng lẽ đứng về
phía sau Minh Đồng.
“Không phải bọn ta muốn làm kẻ địch với U tộc.”
“Mà là các ngươi ép bọn ta làm kẻ địch của các ngươi.”
Minh Đồng chậm rãi rút cốt trượng của mình ra, chỉ có điều không giống với
Liêm Thiên, cốt trượng này của hắn có màu trắng.
Nơi có cốt trượng phát ra âm thanh trầm lắng như quyết ý của hắn.
“Quên nói với các ngươi, Khương Thành chính là đại tiên tri của Vu tộc.”
“Bảo bọn ta đối phó với đại tiên tri của tộc mình, bọn ta vẫn không thể làm
được.”
“Đại tiên tri?”
“Hắn vậy mà cũng là tộc nhân Vu tộc à?”
Đám cấp cao của hai tộc đột nhiên kinh ngạc, nhưng mà ngay sau đó lại thở
phào nhẹ nhõng.
Vu tộc bị U tộc khắc chế mà.
Khương Thành là tộc nhân Vu tộc, vậy có nghĩa là càng dễ đối phó hơn.
“Xem ra không hề hàm oan các ngươi, Vu tộc quả nhiên có cấu kết với Phi Tiên
môn rồi.”
“Nếu đã như vậy rồi thì hôm nay sẽ là ngày diệt tộc của các ngươi.”
Hai Sư Yêu lão tổ sát khí bừng bừng, lại lần nữa khóa chặt lấy Khương Thành.
“Thứ đáng chết, hôm đó cáo mượn oai hùm, đúng là bị ngươi hù dọa cho rồi.”
“Làm ầm lâu thế, hóa ra ngươi cũng là một tộc nhân Vu tộc phế vật…”
Thành ca lắc ngón tay.
“Vu tộc không phải là phế vật.”
Nếu không phải bị hai tộc này khắc chết, sức chiến đấu của Vu tộc sẽ vô cùng
cao.
Bên tai hắn vang lên tiếng truyền âm gấp gáp của Minh Đồng.
“Khương tiên tri, trận chiến này chúng ta không thể giành lấy chiến thắng một
cách chính diện, chỉ có thể tránh mũi giao phong, vừa chiến vừa lui, tương lai
đến suối nguồn thứ hai hội họp.”
“Trận đại chiến sau đó đừng day dưa với đối phương.
Thành ca còn chưa kịp đáp lời, hai Sư Yêu lão tổ đối diện đã trực tiếp phát động
công kích đến.
“Cẩn thận!”
Đám Vu tộc phía sau đồng loạt kinh hô.
Chỉ là hình như đã muộn rồi.
Hai Yêu Sư lão tổ hận thấu Khương Thành, vừa lên đã tung sát chiêu.
Thiên địa xung quanh rõ ràng vẫn bình tĩnh không gì lạ, thậm chí hoa cỏ ngời
mười trượng vẫn bay theo gió rất thường tình.
Nhưng Thành ca lại bị một tai nạn điên cuồng vô kể nhấn chìm lấy.
Hắn căn bản không thể nghe thấy tiếng của những tộc nhân Vu tộc phía sau, bới
vì bên tai hắn đang vang lên những tiếng sấm rền, gào thét, la hét… đủ thứ chói
tai như thực chất.
Âm thanh đó thâm chí còn biến hóa quỷ dị thành những quang mang kịch liệt
vô kể.
Thứ mà Sư Yêu thao túng vốn không phải quy tắc căn nguyên, nhưng cú kích
này lại như hàng trăm môn quy tắc được gắn lại với nhau theo một cách thức kì
dị, sau đó bộc phát ra uy năng gấp hàng trăm hàng ngàn lần.
Đối với việc thao túng lực thiên địa, ngự thiên thuật của cấp bậc Thánh Tôn
sớm đã đạt đến mức xuất thần rồi.
Minh Đồng muốn đến giải cứu nhưng còn chưa chờ đến khi hắn kịp ra tay, phía
trước đã xuất hiện một bức tường ngăn cách.
Đó là do U Thiềm cản trở.
“Ngươi thật sự cho rằng mình có tư cách đi giúp người khác hả, cứ lo mà nghĩ
bản thân mình làm sao sống tiếp trước đi đã.”
Trong lúc không hay không biết, xung quanh Vu tộc đã xuất hiện một bức tường
thành cao ngất ngưỡng.
Bức tường thành mình thường, đến Ngưng Mạch cảnh cũng đỡ được.
Nhưng vòng tường thành này là do ngự thiên thuật tạo nên, hiệu quả phong tỏa
thậm chí còn hơn cả những cái nhà giam thật sự.
“Một người trong số các ngươi cũng đừng mơ mà sống tiếp.” U Giới giống như
tuyên bố ý chỉ, mang theo sự uy nghiêm của kẻ bề trên đi sát sinh.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy hai Sư Yêu lão tổ ngã xuống.
Hai yêu hạch màu xanh ngọc thấp thoáng trong màu máu tự dưng từ trong yêu
thể bọn họ phóng ra.
Sự kinh thiên động địa xung quanh Khương Thành sớm đã biến mất, tất cả mọi
thứ vừa xảy ra cứ như ảo giác.
Hai yêu hạch đối diện dừng lại giữa không tung, thần hồn của hai Sư Yêu lão tổ
thấp thoáng hiện ra, đúng là không biết nên làm gì cho hay.