Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt Hàn Văn và Đoạn Duyệt mặt không cảm xúc, ánh mắt nhìn vào đám

người của Xích âm Cung ở đối diện.

“Đã biết bọn ta là Đế Cảnh bát trọng, còn dám láo xược sao?”

“Còn muốn tiêu diệt người trong Tiên Giới à?”

“Ai cho các ngươi lá gan đó?”

Những lời này nói ra đã làm cho Tiên Giới ở bên này lại vang lên tiếng hoan hô

như sấm động.

Không dễ dàng đâu!

Đế Cảnh bát trọng chống lưng cho mình, thật sự là cần phải rơi nước mắt vui

mừng.

Còn trưởng lão Đế Cảnh thất trọng kia sau một lúc ngắn ngủi sợ hãi và kinh

ngạc thì đã từ từ trấn tĩnh lại.

“Bọn ta cũng không biết bọn họ là tiền bối.”

“Có chỗ nào đắc tội thì xin rộng lượng bỏ qua cho!”

“Bọn ta tuyệt đối không có ý thù địch với hai vị tiền bối.”

“Nhưng mà, bọn họ là người đã giết người của Xích âm Cung Môn bọn ta, là kẻ

địch của Chân giới m, cũng không thể nào yên định trở lại được.”

“Bọn ta không có đòi hỏi gì khác, chỉ cần bắt được hung thủ mang về Xích âm

Cung trừng trị, mong hai vị tiền bối sẽ tạo điều kiện cho!”

Hàn Văn và Đoạn Duyệt trố mắt nhìn nhau, hung thủ chính là Băng Chủ

Khương Thành đó.

Làm sao có thể để cho các ngươi mang về được?

Hai người đồng loạt xụ mặt xuống.

“Bây giờ các ngươi rút lui đi vẫn còn kịp.”

“Trước kia cũng là người của Xích âm Cung các ngươi chủ động trêu chọc, có

chết cũng không đền được hết tội, chuyện này đến đây là chấm dứt, không cần

phải nhắc lại nữa!”

Cuối cùng thì bọn họ cũng không muốn xé rách mặt của mình với Chân giới m.

Còn vị trưởng lão Đế Cảnh thất trọng ở đối diện kia thì nhíu mày một cái.

“Xem ra, môn đồ của phái ta bị giết, lúc ấy hai vị tiền bối cũng ở nơi đó?”

Hắn bắt đầu nghi ngờ cái chết của những môn đồ trước đó có phải là hai người

này cũng có nhúng tay vào hay không.

Nếu không chỉ dựa vào người của Tiên Giới, làm sao có thể giết chết được mấy

người Đế Cảnh ngũ trọng kia?

Vì vậy, hắn lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ Chân giới Băng các ngươi muốn trở thành

kẻ thù với Chân giới âm bọn ta sao?”

Một sự chụp mũ như vậy, Hàn Văn và Đoạn Duyệt đúng thật là không thể nào

chịu nổi.

Sau khi Băng Tiên Giáo ở Băng giới bên kia bị tiêu diệt hoàn toàn, thực lực đã

bị giảm xuống hơn một nửa, thật sự là không còn sức lực để trở thành kẻ thù

trực tiếp của những chân giới khác.

Hai người vội vàng phủ nhận.

“Băng giới bọn ta cũng không có ý thù địch với giới của ngươi!”

“Chẳng qua là chuyện này hoàn toàn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, không cần phải

tiếp tục gây rắc rối như vậy…”

Đế Cảnh thất trọng ở dối diện kia lập tức nghe được khí thế của bọn họ vẫn

chưa đủ.

Ngay lập tức trong lòng cảm thấy rất có dũng khí.

Thì ra Băng giới các ngươi không dám đắc tội với Chân giới âm bọn ta sao?

Vậy là được rồi!

Vậy thì việc ta yếu hơn so với ngươi cũng không sao cả, ngươi cũng không dám

động đến ta.

Vì vậy, thái độ của hắn cũng trở lên cứng rắn hơn.

“Chuyện này liên quan đến việc chiến đấu hay là hòa giải của hai giới, hai

người các ngươi thật sự có thể tự quyết định sao?”

“Nếu như không giao ra hung thủ, vậy thì chờ đại quân của Chân giới âm tiến

vào Băng giới đi!”

“Bây giờ thiên đạo sắp có, khắp nơi đều có căn nguyên âm, bọn ta cũng không

sợ đi sâu vào Băng giới để chiến đấu!”

Những Đế Cảnh lục trọng ở phía sau cũng nhảy ra.

“Không sai, cùng lắm là hai giới khai chiến mà thôi!”

“Bọn ta chết thì chết, nhưng dù sao cũng còn phải lôi toàn bộ người của Băng

giới các ngươi chôn theo!”

“Muốn chiến thì chiến luôn, không có gì đáng để nói cả!”

“Giao hung thủ ra, nếu không thì khai chiến!”

Cái này…

Sắc mặt của Hàn Văn và Đoạn Duyệt vô cùng xoắn xuýt, bây giờ tiến cũng

không được, mà lùi thì cũng chẳng xong.

Thành Ca ở phía sau suýt chút nữa bị hai anh em này làm cho phì cười.

Dưới tình huống thực lực đang bị chèn ép như thế này, ngược lại lại bị đối

phương giẫm lên cả mặt mũi, hai ngươi có thể chơi hay không?

Cái này nếu đổi thành Cung quân sư tới thì cho dù là Đế Cảnh tam trọng cũng

có thể làm cho đối phương bị chấn động đi, vậy mà ngược lại hai người Đế

Cảnh bát trọng các ngươi lại bị đối phương dọa cho sợ hãi như vậy.

Cái này khiến cho người ta làm sao mà chịu nổi?

Không còn cách nào, cao thủ của Băng Nguyên cốc quanh năm bị ngăn cách với

thế giới.

Loại đàm phán gây ra áp lực như thế này sẽ rơi vào tình cảnh ngươi lui một

bước đối phương cũng tiến một bước, bọn họ thường xa lạ với những điều rắc

rối, đúng là không chuyên nghiệp.

“Tốt lắm tốt lắm, coi như là nhiệm vụ thể hiện quan điểm của hai ngươi cũng đã

hoàn thành xong.”

Khương chưởng môn lại bay ra một lần nữa.

Còn chưa kịp chờ Hàn Văn và Đoạn Duyệt nói thêm chút gì nữa, Thành Ca đã

đến trước mặt mọi người của Xích âm Cung.

“Đám người Ám Cơ chính là do ta giết.” Hắn to tiếng thừa nhận.

“Cảm nhận được cái ký hiệu hồn ấn kia không, ở ngay trên người ta đây!”

Trưởng lão Đế Cảnh thất trọng ở đối diện cười gằn một tiếng.

“Thì ra là ngươi, cuối cùng ngươi cũng chịu thò đầu ra rồi!”

Những Đế Cảnh lục trọng ở phía sau kia cũng kêu gào ầm ĩ loạn xạ cả lên.

“Thế nào, bây giờ đã biết một người làm ra việc đó rồi?”

“Biết điều thì lập tức đưa tay ra chịu trói, không một người nào động đến người

của Xích âm Cung ta mà còn có thể bình yên vô sự được cả!”

“Không không không…”

Thành Ca cười đồng ý rồi đong đưa một ngón tay.

“Nhưng mà ta cũng phải nói cho các ngươi, thật ra thì… Cái ký hiệu hồn ấn kia

bất cứ lúc nào ta cũng có thể hoàn toàn loại bỏ nó.”

Nói xong, tinh hồn của hắn xông lên vụt qua, ký hiệu đã tan thành mây khói.

Không còn bất kỳ một dấu vết nào nữa.

Đế Cảnh thất trọng ở đối diện kia đúng thật là đã không còn cảm nhận được ký

hiệu của hồn ấn nữa, đột nhiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và nghi ngờ.

Cái ký hiệu đó thật ra chính là một cái bùa đòi mạng, nhắc nhở vị trí ở bất cứ

lúc nào chờ người ta đuổi đến giết chết.

Cho dù đổi lại là hắn thì dù một tháng cũng không luyện hóa hết được.

Làm sao trong nháy mắt người này có thể loại bỏ hết chứ?

“Có biết tại sao ta vẫn luôn luôn cố ý giữ lại không?”

Còn không chờ cho đối phương kịp mở miệng, Khương chưởng môn nhếch

mép cười một cái.

“Chính là vì muốn chờ các ngươi tìm đến cái chết!”

Nghe được lời này của hắn, Hàn Văn và Đoạn Duyệt suýt chút nữa sụp đổ ngay

tại chỗ.

Bảo sao mà kẻ thù lại có thể nhanh đến như vậy, chính xác tìm tới tận đây như

thế chứ.

Là ngươi cố ý dẫn dắt cảm nhận đó tới đây?

Ngươi bị điên rồi sao?

Sắc mặt của tên Đế Cảnh thất trọng kia trầm xuống.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi to gan…”

Những Đế Cảnh lục trọng ở phía sau cũng quát mắng tới tấp.

Nhưng mà đã muộn.

Từ khi vừa mới bắt đầu thì Khương chưởng môn đã không có ý định sẽ bỏ qua

cho bọn họ.

Tinh hồn lao vụt qua đó, hồn hải của tám tên Đế Cảnh lục trọng tan vỡ ngay tại

chỗ, ngọc hồn cũng bị biến mất, chết đến mức không thể chết lại thêm được

nữa!

“Không…”

Sắc mặt của tên trưởng lão Đế Cảnh thất trọng kia lập tức có sự thay đổi lớn, ý

thức của hắn lúc này đang hỗn loạn không thể chịu nổi, bởi vì hồn hải lay động,

đã sớm bị tinh hồn của Khương Thành kia chèn ép nghiền nát.

Cấp độ thần hồn của hai người có sự chênh lệch quá lớn.

Khương Thành cũng lười để lại dấu tích, hắn rút Hàn Sát Băng Kiếm ra xoẹt

qua đó một cái, đầu người đã bay ở trên cao.

Cùng lúc đó, toàn bộ hơn một trăm người của Xích âm Cung ở phía sau cũng

đồng loạt ngã xuống.

Chỉ còn lại có một tên Đế Cảnh tứ trọng có thực lực yếu nhất đang đứng trơ trọi

tại chỗ.

Sau khi giết chết hơn một trăm người kia, ký hiệu hồn ấn trên người Thanh Ca

dường như đã nhanh chóng được lấp đầy.

Lần này hắn không giữ lại những ký hiệu hồn ấn này, mà lập tức dùng tinh hồn

để tấn công vào, tất cả những ký hiệu này đều bị phá hủy không còn một cái

nào!

Sau đó, hắn bay đến trước mặt tên Đế Cảnh tứ trọng đang tràn ngập sự sợ hãi

trên gương mặt kia.

“Người bạn nhỏ, ngươi biết tại sao mình có thể may mắn sống sót không?”

Hắn vỗ một cái lên mặt tên môn đồ của Xích âm Cung này.

Đối phương không dám nói bất cứ cái gì cả, cũng không dám hỏi một thứ gì hết,

nhưng mà cả người đang run cầm cập.

“Quay về nói cho chưởng môn của các ngươi biết, nói là bổn đại gia Khương

Thành nổi tiếng đẹp trai, ta ở đây chờ hắn mang thêm người tới để nhận lấy cái

chết.”

“Cút đi!”

“Báo tin cho thật tốt, đừng có phụ lòng mong đợi của ta!”

Nói xong, hắn dùng một cước đạp người này bay ra ngoài.

Lúc này hắn mới vỗ tay một cái, hai tay đưa lên không trung hướng về phía các

cao thủ của lục giới đã sớm hóa đá ở phía sau.

“Được rồi được rồi, đã loại bỏ được mối nguy rồi.”

Rào rào!

Toàn trường trở lên nhốn nháo!

“Khương chưởng môn mạnh đến như vậy sao?”

“Cái này đã được loại bỏ hoàn toàn? Dễ như trở bàn tay vậy hả?”

“Cmn, bên kia không phải là Đế Cảnh thất trọng sao?”

“Chỉ trực tiếp tính bằng giây như vậy thôi sao?”

“Thực lực của Yêu Chủ đây là như thế nào chứ!”

“Không phải Mãng Dã nói Khương chưởng môn là Đế Cảnh lục trọng sơ kỳ

sao, làm sao có thể tạo ra kết quả như thế này được chứ?”

“Quá mạnh mẽ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK