Sau khi dùng hết Ngân Nguyệt Băng Phách, cảnh giới của Khương Thành ổn
định tại Đế Cảnh lục trọng.
Vào ngày hắn xuất quan, một gã Đế Cảnh bát trọng và một gã Đế Cảnh cửu
trọng tìm đến.
Sau khi nhìn thấy Thành Ca, hai người đánh giá từ trên xuống dưới vài vòng.
Sau đó người đàn ông trung niên mặt trắng không râu bên trái mới thản nhiên
đánh giá một câu.
“Cũng tạm được.”
Được cái gì?
Vẻ mặt Thành Ca không có gì để nói, các ngươi đang chọn đồ ăn sao?
Sau đó chỉ thấy gã đàn ông mặc áo bào trắng Đế Cảnh bát trọng bên phải quát:
“Khương Thành, nghe nói ngươi có thể vượt qua phong tỏa của căn nguyên
băng?”
“Đúng vậy, thì sao?”
“Ngươi rất may mắn, thiên đại cơ duyên ngàn năm có một đã đến!”
Cơ duyên lại đến?
Chẳng lẽ hai người này được Băng Cực Thiên Tôn phái tới?
Khóe miệng Khương Thành run rẩy: “Cơ duyên gì?”
“Ngươi có biết, vị này trước mặt ngươi là ai?”
“Không biết.”
Người đàn ông mặc áo bào trắng chỉ vào người đàn ông trung niên mặt trắng
không râu kia, cao giọng giới thiệu: “Vị này, chính là Anh Diễm tôn giả, tuyệt
đỉnh cao thủ Đế Cảnh cửu trọng!”
“Ồ, thất kính thất kính!”
Trong miệng Thành Ca nói thất kính, biểu cảm lại bình tĩnh không hề gợn sóng.
Không có cách nào, loại nhân vật bậc truyền thuyết đủ để vô địch ở bên ngoài
này, trong Băng Nguyên cốc cũng không phải chỉ có một người.
Mấy vị tôn giả trước đó đều là Đế Cảnh cửu trọng, hắn đã bị mệt mỏi thẩm mỹ,
quen rồi.
Thấy dường như hắn không có phản ửng đặc biệt gì, hai người đều lộ ra vẻ
không vui.
“Không phải là ngươi tưởng rằng vào Băng Nguyên cốc, sau này chắc chắn có
thể tu đến Đế Cảnh cửu trọng đấy chứ?”
Thành Ca buông tay: “Không hề.”
Ta không đi vào, sau này vẫn có thể tu đến cảnh giới này như thường đấy được
không?
“Hừ, xem ra ngươi vẫn giữ lại thói hoang tưởng tự đại ở bên ngoài, rất kiêu
căng!”
Người đàn ông mặc áo bào trắng lạnh lùng nói: “Ở trong này, việc tu luyện cũng
cần được chỉ bảo.”
“Anh Diễm tôn giả vừa ý với ngươi, định nhận ngươi làm đệ tử ký danh, còn
không mau quỳ tạ ơn?”
“Cái gì?”
Thành Ca suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
Lúc này hắn mới biết bản thân mình hiểu lầm, hai người này không phải do
Băng Cực Thiên Tôn phái tới.
Con mẹ nó, sao ai cũng muốn làm sư phụ của mình?
Anh Diễm tôn giả kia không kiên nhẫn híp mắt lại: “Ngươi điếc à? Còn không
mau quỳ lạy? Thật sự cho rằng ta muốn nhận ngươi sao?”
“Nếu ngươi không muốn, vậy thì thôi…”
Thành Ca suýt nữa bị hắn chọc cười.
Ngươi là cái quái gì?
Cho dù Băng Cực Thiên Tôn muốn nhận ca, ca cũng chướng mắt.
Hơn nữa ngươi còn có dáng vẻ bố thí, chán ghét ai chứ?
Ca cũng không phải người chưa trải sự đời.
“Ngươi nói cái gì?”
Lông mày của Anh Diễm tôn giả và người đàn ông mặc áo bào trắng đồng thời
dựng đứng, lửa giận dâng lên.
“Ngươi nói lại lần nữa!”
Thành Ca cũng không kiên nhẫn.
“Các ngươi điếc sao? Còn không mau cút ra ngoài? Thật sự tưởng ngươi cũng
xứng?”
“Được, được, ngươi đúng là không biết điều!”
Anh Diễm tôn giả tức giận đến nỗi mặt mũi gần như đen lại.
Uy áp Đế Cảnh cửu trọng toàn thân hắn tỏa ra bốn phía, sát ý đối mặt với
Khương Thành không che giấu chút nào.
“Dừng tay!”
Vài bóng dáng đột nhiên từ không trung hạ xuống.
Chính là đám người Vân Soa tôn giả và Trọng Bi tôn giả.
“Anh Diễm! Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi dám đả thương người ở trong này hay sao?”
“Đừng quên lời dạy bảo của tôn giả!”
Mấy người đồng thời chắn trước Thành Ca.
Bọn họ vừa tới, lúc này Anh Diễm tôn giả mới tiêu tán sát ý.
Cũng không nói lời nào, mà mạnh mẽ quay người lại, phẩy tay áo bỏ đi cùng
người đàn ông mặc áo bào trắng kia.
“Khương Thành, ngươi không gia nhập cùng bọn họ là đúng.”
“Ngươi cứ yên tâm tu luyện là được, không cần tham gia vào, bọn họ không
dám đụng tới ngươi.”
“Có Thiên Tôn ở đây, Băng Nguyên cốc sẽ mãi mãi không xảy ra hỗn loạn, hơn
nữa bọn ta cũng sẽ không bỏ mặc cho bọn họ làm càn!”
Mấy vị tôn giả này rất giống bạn chí cốt, điệu bộ bọn ta sẽ che chở ngươi.
Nào ngờ, lúc này Thành Ca vô cùng đau đớn.
Lúc trước hắn còn tiếc nuối, trong Băng Nguyên cốc hòa hợp êm thấm, bản thân
mình còn chưa có cơ hội nhận một vài chiến lợi phẩm.
Hiếm khi có người nhảy tới trước mặt hắn, đang định bắt đầu lại sở trường của
mình.
Kết quả bị mấy lão nhân này cắt ngang.
Lý lẽ ở đâu chứ?
“Bọn họ đến từ đâu?”
Ca sờ cằm, muốn âm thầm hỏi thăm một chút tình hình gói kinh nghiệm sau
này.
Kết quả là sau khi những tôn giả liếc nhìn nhau, lại giấu kín như bưng.
“Chuyện của bọn họ, ngươi không cần hỏi thăm quá nhiều.”
“Yên tâm tu luyện là được.”
Nói xong, mấy người cũng vội vàng rời đi.
Nhìn theo hướng mấy người biến mất, Thành Ca rơi vào suy tư.
So với những người khiêm tốn như Vân Soa, Trọng Bi tôn giả thì Anh Diễm tôn
giả lúc trước, hoàn toàn là một kiểu phong cách khác.
Băng Nguyên cốc này, xem ra cũng không phải bền chắc như thép.
Chẳng lẽ bên trong còn có sự cạnh tranh các phe phái?
Sau một thời gian dài, hắn rơi vào trong tình trạng ăn không ngồi rồi.
Mặc dù nơi này có căn nguyên băng đậm đà, có Thiên Đạo Di Hải để có thể ngộ
đạo, có một đám tiền bối bát trọng cửu trọng có thể chỉ bảo tu luyện, nhưng ca
hoàn toàn bất di bất dịch.
Khổ tu thì không thể khổ tu, cả đời này cũng không thể.
Bởi vì gần đây Cung Tình đang đắm chìm ở Thiên Đạo Di Hải, không ai trò
chuyện cùng, cho nên trong những ngày chờ đợi đám người Kỷ Linh Hàm, căn
bản Thành Ca đều ngủ.
Trong Băng Nguyên cốc này cũng chỉ có mấy trăm người như vậy, đương nhiên
tác phong của hắn đã truyền ra rất nhanh.
Mọi người tỏ vẻ, thật là mở to mắt.
Đời này cũng chưa từng gặp người lười nhác như vậy.
Vào Băng Nguyên cốc, gần như ai cũng giành giật từng giây để tu luyện và cảm
ngộ, chỉ hận không thể dùng một giây thành hai giây.
Chỉ một mình Thành Ca chê thời gian quá dài.
“Hắn tu đến cảnh giới này kiểu gì?”
“Quỷ mới biết, có thể là trước kia đã gặp được thiên đại cơ duyên gì đó?”
“Thật là ông trời không có mắt!”
Vân Soa tôn giả miễn cưỡng cười, nói: “Nói thật, vốn dĩ ta còn lo lắng sau này
hắn sẽ là tai họa của Băng Nguyên cốc chúng ta.”
“Quả thật.”
Phong Lẫm tôn giả gật đầu: “Ta cũng đã lo lắng.”
Hữu giáo vô loại là ý của Thiên Tôn, nên bọn họ mới không chú ý đến thân
phận người dị giới của Thành Ca.
Sâu trong lòng, thật ra bọn họ vẫn hơi lo lắng.
Thậm chí người này có thể xuyên qua cả căn nguyên, hơn nữa phong cách làm
việc cũng hơi khó đoán.
Đặt ở Băng Nguyên cốc, đúng là một nhân tố bất ổn.
Nhưng hiện tại, tất cả những lo lắng này đều biến thành dư thừa.
“Có lẽ, đây coi như là một chuyện tốt.”
“Vậy mặc kệ nó đi!”
Sau khi đưa ra quyết định, mấy vị tôn giả cũng không kiểm soát Khương Thành
nữa.
Còn Anh Diễm tôn giả trước đây từng mời chào hắn, sau khi biết được điệu bộ
của hắn, cũng vô cùng kinh ngạc.
“Làm cả nửa ngày, hắn chỉ là một cây gỗ mục mà thôi.”
“Bùn nhão không thể trát tường, còn tưởng là thiên tài đặc biệt gì chứ.”
Mấy tên tôn giả khác trong điện liên tục cười chế nhạo.
“Hừ, may mắn không thu nhận hắn, chỉ dựa vào hắn mà cũng xứng làm đệ tử ký
danh của Anh Diễm đạo hữu sao?”
“Người như thế, căn bản không xứng để chúng ta coi trọng, cũng không xứng
tham gia vào trong kế hoạch của chúng ta.”
Cứ như vậy, bọn họ cũng buông tha Khương Thành.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng ngày.
Rất nhanh, thời gian chín năm thoáng một cái đã qua.
Trong chín năm này, Băng Cực Thiên Tôn trong căn nguyên buồn bực nhiều
lần.
Tiểu tử kia vẫn chưa đến xin mình chỉ dạy?
Chẳng lẽ hắn không hiểu lời ám chỉ của mình?