Là một người luôn chú trọng mọi thứ, dù cho ca này luôn thích chiếm lợi,
không lợi sẽ không làm cỡ nào thì cũng không bao giờ dùng trò này với người
của mình.
Tự cho rằng bản thân đã hại Lăng, Khương Thành tỏ ra vô cùng áy náy.
Chỉ là hắn không hề biết, bản thân làm như vậy thật ra đã vô tình cứu được
muội tử này.
“Kẻ địch” lớn nhất của Lăng đó là cái ý chí càng lúc càng lớn mạnh kia của đạo
nguyên.
Nó cứ giống như một tế bào ung thư đồng hành với đạo nguyên trong lúc tăng
cấp vậy, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ hủy đi ý thức của nàng.
Ban nãy nếu Khương Thành chỉ giúp nàng gia cố ý thức để có thể thuận lợi hấp
thu đạo hạch thì đó chỉ xem như là trị ngọn mà không trị gốc.
Nhưng bây giờ hắn cắn nuốt hết một nửa ý chí của đạo nguyên, vậy sẽ đồng
nghĩa với việc cắt đi một nửa tế bào ung thư ở trong người nàng, thành ra xem
như đã trị được gốc.
Ngây lúc hắn bắt đầu cắn nuốt ý chí đạo nguyên thì ý thức của Lăng cũng đã
tỉnh lại.
Nàng vốn tưởng rằng Khương Thành muốn hại bản thân.
Nhưng đợi đến khi nhìn thấy việc hắn đang làm thì lập tức kinh ngạc không
thôi.
Và ngay sau đó là hớn hở vui mừng.
Ý chí đạo nguyên bị suy yếu không hề khiến cho đạo của nàng giảm sút.
Thực lực của nàng cũng sẽ không bị yếu đi, mà ngược lại nó còn tăng cường sự
khống chế đối với đạo tự thân.
Cũng vì vậy nên nàng mới không nhảy ra cắt ngang hắn.
Đến khi Khương Thành chủ động cắt đứt quá trình cắn nuốt, nàng còn cảm thấy
nuối tiếc vì chưa đủ nữa.
Sao ngươi giữ lại một nửa làm chi vậy?
Cắn nuốt sạch sẽ ý chí đạo nguyên đó đi chứ!
Nhưng Lăng chỉ nghĩ là hắn cũng bị ý chí kia tàn phá và đã chịu đựng đến cực
hạn chứ không hề biết thật ra Khương Thành nhận được lợi vô cùng lớn.
Nhìn thấy Thành ca thật sự không tiếp tục hấp thu nữa nàng mới hiện thân,
nhanh chóng trấn áp ý chí hỗn loạn còn sót lại phân nửa kia.
Đây là ý chí do đạo của nàng sinh ra, có cùng chung gốc rễ với nàng.
Hiện giờ suy yếu mất một nửa tất nhiên sẽ không chống lại nàng nổi.
Từ sau khi trở thành Cổ Thánh, Lăng chưa bao giờ thoải mái được như lúc này.
Cái cảm giác đó cứ như lúc trước phải xách một thùng đầy nước, bất cứ lúc nào
cũng lo lắng nó sẽ tràn ra ngoài, còn bây giờ thùng nước này lại vơi đi một nửa,
nên nàng yên tâm hơn rất nhiều.
Nhìn thấy ý chí đạo nguyên trở nên ngoan ngoãn, ý thức của Lăng cũng bắt đầu
rõ ràng, linh ý của Khương Thành bèn rút trở về.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi?”
“Đúng vậy, lần này cảm ơn ngươi.”
“Khụ!”
Thành ca âm thầm thở phào một hơi.
Hắn còn tưởng bản thân hủy mất một nửa ý thức của muội tử này, đợi nàng tỉnh
lại sẽ tìm mình liều mạng.
Ai mà ngờ nàng lại còn cảm ơn hắn nữa.
Lẽ nào nàng không biết chuyện gì đã xảy ra sao?
Ca này cười tít mắt gật đầu.
“Là ta nên làm, sau này ngươi cũng tiết chế một chút.”
“Tuy đạo hạch tốt nhưng cũng đừng có tham lam quá, không phải lần nào cũng
có ca đây bảo vệ cho ngươi đâu!”
Bị hắn nhắc nhở như vậy mới khiến Lăng nhớ ra lần này bản thân rơi vào tuyệt
cảnh là vì ai.
Đạo hạch này là ta muốn hay gì?
Nếu không phải do ngươi cứ cố kéo ta đến đây làm không công cho ngươi thì ta
cũng sẽ không đến nơi này đâu, biết chưa hả?
Cái tên đầu sỏ suýt hại chết ta là ngươi đó!
Nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Khương Thành, chất vấn hắn: “Sao tự nhiên lần
này ngươi lại không hấp thu đạo hạch nữa hả?”
Thành ca nhún vai bày ra vẻ vô tội.
“Ca vẫn chưa đến Thánh Chủ nên không thể tiếp tục tăng đạo được nữa.”
Hả, cái này?
Lăng cạn lời ngay tại chỗ.
Mà cũng đúng, đều tại số lượng Thánh Chủ mà Khương Thành giết sắp gom
được thành cả một sớ dài nên khiến cho tiềm thức của nàng đã quên mất cái tên
này thật ra chỉ mới là Đạo Thần thôi.
Kế tiếp, Khương Thành quay trở về Phi Tiên môn đón đám người Ngộ Sơn đến
đây.
Vài người họ lại tiếp tục hấp thu đạo hạch.
Chỉ là lần này bọn họ cũng không thu hoạch được bao nhiêu.
Bởi vì cuối cùng Lăng cũng đã có thể nâng cao đạo của bản thân rồi.
Đạo nguyên giống như một cơn lốc xoáy khổng lồ, cả viên đạo hạch đều bị nó
dẫn dắt cuốn lấy, bảy người kia làm sao mà giành lại nàng chứ.
Thời gian dần trôi đi, đạo của Lăng mạnh lên nhanh chóng, ý chí của đạo
nguyên cũng lại tăng theo.
Khi viên đạo hạch do thánh giới của bốn mươi sáu Thánh Chủ tạo thành biến
mất, ý chí đạo nguyên cũng đã khôi phục được chín mươi phần trăm sức mạnh
của lúc trước.
Nhưng may thay nó vẫn nằm trong phạm vi khống chế của nàng.
Và thực lực của nàng cũng bởi vì đạo tăng cấp nên đã trở nên mạnh hơn lúc
trước.
Đối với một Cổ Thánh thì chuyện thăng cấp là vô cùng hiếm có.
“Thật không ngờ hắn thật sự thành công giúp ta một lần.”
Đến cả bản thân Lăng cũng vô cùng bất ngờ.
“Nếu để Vô Định Cổ Thánh biết ta gặp được chuyện tốt như thế này thì e là hắn
sẽ ngưỡng mộ đến ghen tị mất?”
Quay trở về Phi Tiên môn, mọi người lũ lượt kéo nhau đi bế quan tu luyện, tiêu
hóa đạo đã hấp thu gần đây.
Khương Thành lại rảnh rỗi không có việc gì làm.
Bây giờ khắp cả Thương Lan đại lục yên tĩnh đến không một gợn sóng.
Dưới quy tắc sinh tồn cá lớn nuốt cá bé ở Tiên Võ châu này, mỗi một tông môn
ở mảnh đại lục này đều tỏ ra vô cùng ôn hòa và không tranh với đời.
Hết cách rồi, mọi người đều bị hắn giết đến sợ rồi.
Bây giờ Kim Hàn tông và Bạch Tiên tông không thèm lo chuyện chính, chỉ
mong rằng hai gián điệp Đoan Phong và Thiên Hợp cố gắng tạo mối quan hệ tốt
với Phi Tiên môn.
Tử Tà tông thì run lẩy bẩy, chỉ sợ âm mưu liên lạc với Tiên Cực đại lục sẽ bị
Khương Thành phát hiện.
Đến cả các tông môn ở bên phía Thanh Di đại lục, đối mặt với chỗ trống cực
lớn sau khi Dương Ly tông sụp đổ cũng không dám có bất cứ hành động gì.
Khương Thành đợi một khoảng thời gian cũng không đợi được kẻ địch mà bản
thân muốn đợi, hắn dần dần hơi nôn nóng.
“Cái đám Ngự La thánh địa bên Tiên Cực đại lục làm ăn kiểu gì thế, ta đã giết
chết năm tên Thánh Chủ của bọn chúng rồi mà lại không có một chút động tĩnh
nào là sao, bọn chúng không muốn trả thù à?”
Nghe hắn nhắc đến vấn đề này, mọi người nhất thời cứng họng không nói nên
lời.
Đại lão ơi, ngươi có thể nói tiếng người được hay không hả?
Làm gì có ai lại mong người khác đến trả thù bản thân cơ chứ?
Trong đám người, Đoan Phong Thánh Chủ nhịn không được nói.
“Cái đó… có khi nào, đối phương vẫn không biết người của chúng đã bị giết rồi
không?
Gần đây hắn ở chung với đám người Ngộ Sơn và Trường Dương, càng ở lại
càng thân, cũng không còn ngại ngùng khách sáo như trước nữa.
Khương Thành khẽ sững người, lập tức phiền muộn vỗ đùi.
“Thất sách quá, sớm biết vậy thì lần đó đã không giết hết sạch rồi, ta nên giữ lại
một tên sống sót để quay về báo tin mới đúng.”
Mọi người suýt nữa thì ngã ngửa ra đất.
Lão huynh ơi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì vậy hả?
“Nếu như đối phương đã không có tới tìm, vậy ngươi có thể qua đó tìm mà.”
Người nói là Lăng lần đầu tiên tham gia hội nghị tông môn.
Là một phó chưởng môn trên danh nghĩa, rất nhiều người đều vô cùng lạ lẫm
với nàng, thậm chí còn tưởng rằng nàng là đạo lữ của Khương chưởng môn nữa.
Nhưng Ngộ Sơn biết nàng là Hám Thiên Cổ Thánh lại run lên theo bản năng.
Hắn lập tức lớn tiếng phụ họa.
“Đúng đúng đúng, phó chưởng môn nói rất đúng.”
“Cái Ngự La thánh địa kia dám không xem chúng ta ra gì, thật sự không thể
nhẫn nhịn, chúng ta nên chủ động ra tay trước!”
Khương Thành nghi ngờ nhìn Lăng rồi lại nhìn lão đầu này.
Trong lòng thầm nghĩ, sao hai người còn hăng hơn cả ta nữa vậy?
“Trước mắt chúng ta giết người của bọn chúng, nếu chủ động chạy sang đó diệt
môn của người ta thì khó tránh không được lịch sự.”
Đám người Trường Dương, Đoan Phong và Diệu Du liên tục gật đầu.
Đúng rồi, chúng ta vẫn nên sống khiêm tốn lại, đừng có sinh sự gây chuyện
khắp nơi.
Ngự La thánh địa có Thánh Tôn tọa trấn, không dễ chọc được đâu.
Nhưng bọn họ lại nghe Khương Thành đắp thêm một câu.
“Ta đã xử hết năm người của bọn chúng, cũng không thể cứ để người ta chẳng
hay biết gì.”
“Như vậy đi, phái hai người đi qua đó thông báo cho bọn họ một tiếng.”
“Cũng xem như là cho người ta một lời giải thích!”