hơn nữa còn càng đánh càng hăng, cả bốn Đạo Thần đều không nhìn nổi nữa.
Mặc dù bọn họ không biết sự tồn tại của giá trị tức giận, nhưng cũng đã nhận ra
có gì đó không đúng.
Sao cứ có cảm giác tên tiểu tử này đang ngày càng mạnh hơn vậy?
Lẽ nào trong lúc chiến đấu hắn ngộ đạo nên đột phá hả?
Không thể nào đâu nhỉ, trên đời này còn có chuyện hoang đường như vậy hả?
“Mau tránh hết ra!”
“Đừng cản đường, cút sang một bên!”
Người đông tất nhiên cũng có chỗ tốt của người đông, nhưng nó cũng sẽ ảnh
hưởng việc bọn họ phát huy.
Dẫu sao thì suy nghĩ đến việc ngộ thương đồng đội, thế nên mỗi lần công kích
họ đều không thể dốc hết toàn sức mà bắt buộc phải cẩn thận khống chế.
Vào lúc này bọn họ đã bắt đầu ghét bỏ đám Chí Tôn và Đạo Tôn cản trở kia rồi.
“Chết cho ta!”
Một gã Đạo Thần sơ giai dẫn đầu dùng đạo hải của mình bao phủ lấy Khương
Thành.
Ngay sau đó, cả năm Thần đài đều phát động tấn công mãnh liệt về phía Thành
ca.
“Ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân có thể tiếp tục kiêu căng được sao?”
Nếu như là đơn đả độc đấu, vậy thì một Đạo Thần sơ giai kiểu này đối với
Khương Thành cũng chẳng có uy hiếp gì lớn.
Trong ngoài giáp công, phối hợp với lực của trời và lực trọc, vài giây đồng hồ là
có thể đánh bay đối phương rồi.
Nhưng hiện tại hắn làm không được.
Bởi vì bốn phía còn có quá nhiều kẻ địch, vây công rợp kín trời đất, hắn không
thể không ứng phó được.
Vậy nên chỉ có thể miễn cưỡng trả lại một kiếm.
Nhưng chỉ với một kiếm như vậy thôi, đạo hải vốn đang có khí thế dọa người
lại bị nó chém ra một vết nứt dài.
“Sao có thể như vậy được chứ!”
Đạo Thần kia đột nhiên khiếp sợ, kinh ngạc kêu ra tiếng.
Hắn vội vàng thôi thúc Đạo Tự Thân, một lần nữa bổ khuyết cho cái khe nứt
kia.
Đạo hải lại lần nữa trở về nguyên vẹn, nhìn không hề khác với lúc trước một
chút nào.
Nhưng Khương Thành lại suýt chút vui mừng quá đỗi.
“Mẹ kiếp, cái tức giận này giúp ích thật đấy chứ!”
Phải biết rằng, một kiếm vừa rồi ngay cả lực trọc hắn cũng không sử dụng mà
chỉ dùng tiên lực bình thường thôi.
Nếu là lúc trước, một kiếm kiểu đó sẽ chẳng tạo nên bất cứ thương tổn nào đối
với đạo hải cả.
Đừng nói là chém ra một vết nứt dài, dù là đánh lui được nó cũng vô cùng khó
khăn, cùng lắm cũng chỉ có thể chấn động một chút mà thôi.
Sở dĩ thay đổi lớn như vậy là bởi vì hắn đã tranh thủ trong mười mấy giây đó
tiêu diệt gọn hơn chục nghìn người.
Giá trị tức giận đã càng ngày càng cao, giá trị tấn công và phòng thủ mà hệ
thống cộng thêm cho hắn cũng tăng lên như thuyền gặp nước vậy.
“Như này thì còn sợ cái khỉ khô gì nữa?”
Hắn một bên điều khiển lực thiên địa, trì hoãn những kẻ địch khác ở bên cạnh,
sau đó liền ngang nhiên xông về phía tên Đạo Thần kia.
Kiếm đạo thập tam trọng được khởi động, lại tiếp tục một kiếm xé đứt ngăn
cách của đạo hải.
Trong khoảnh khắc, cả năm Thần đài đều vỡ nát dưới một kiếm này, bị hủy
cùng một lúc!
Không chỉ bị lực phản phệ mãnh liệt đánh tới, mà theo sau đó còn có kiếm của
Khương Thành nữa.
Đạo Thần ở đối diện vội vàng điều động tiên lực và thánh lực để chặn lại,
nhưng rất nhanh đã bị xuyên qua dễ dàng giống như một tờ giấy dán vậy.
Nhìn lại cả quá trình thì đó là Khương Thành chém ra một kiếm, chém mãi tới
trước mặt của Đạo Thần ở đối diện.
Sau đó, đối phương cứ như thế mà trực tiếp bị hắn giết chết luôn.
Đơn giản đến mức khiến cho người khác giận sôi!
Cảnh tượng này dọa cho ba tên Đạo Thần mới vừa xông lại sợ đến nỗi nghẹn
ngào hét lên.
“Không!”
“Không thể nào!”
Vốn dĩ bọn họ còn đòi đánh đòi giết, tính cùng nhau tiến lên đánh chết Khương
Thành.
Nhưng vào lúc này chỉ cảm thấy rét lạnh từ đầu đến chân, suýt chút là phát run
luôn rồi.
Dưới sự vây công của hàng chục ngàn người, thế mà hắn còn có thể một giây
giết chết một Đạo Thần…
Điều này đã hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ rồi.
Bởi vì đây là chuyện mà cả Đạo Thần cao giai cũng không thể nào làm được.
Đừng nói là một vị Đạo Thần cao giai, dù cho là ba bốn Đạo Thần cao giai bắt
tay với nhau cũng không thể nào làm được chuyện như vậy.
Giờ khắc này, bọn họ đã thật sự cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Giống như là khi con mồi nhìn thấy một mãnh thú mạnh mẽ và cao cấp hơn vậy
Cả ba người vội vàng gấp rút phanh xe, thay đổi thái độ đòi đánh đòi giết lúc
trước, nhanh chóng quay đầu.
Nhưng mà cũng đã chậm rồi.
Sau khhi chém chết tên Đạo Thần vừa nãy, tiến độ giá trị tức giận của Khương
Thành lại tăng lên thêm 5%, lực công kích tăng mạnh một lần nữa.
Hắn đuổi tới tên Đạo Thần cách đó gần nhất, vừa tới đã giơ kiếm chém ngay.
Chỉ trong một cái chớp mắt, tên Đạo Thần hốt hoảng chạy loạn này đã ngã
xuống ngay dưới kiếm của hắn rồi.
Đối với Khương Thành lúc này, Đạo Thần cũng đã dễ giết như là Đạo Thánh
lúc trước vậy.
Sức chiến đấu kiểu này ngay cả hắn cũng cảm thấy hoang đường.
“Hệ thống, kiểu này cũng cừ quá rồi đấy!”
“Nếu như cái giá trị tức giận này là vĩnh cửu, vậy không đến mười phút nữa là
ca đã thành đệ nhất thiên hạ rồi đó”
Được rồi, bắt đầu từ cái ngày đạt được hệ thống, thật ra hắn cũng xem như là
thiên hạ vô địch rồi.
Chỉ là mỗi lần đều cần phải chết một chút mới có thể vô địch được mà thôi.
Sau khi chém chết tên Đạo Thần thứ hai, toàn bộ Tiên nhân đang có mặt đều
hoàn toàn sụp đổ.
Vào giờ khắc này, ý chí chiến đấu của mọi người không còn sót lại một chút gì,
chỉ còn dư lại sợ hãi kinh ngạc mà thôi.
“Quái vật!”
“Trốn thôi!”
“Đây là một ma đầu!”
“Chạy mau!”
Vì chiến lợi phẩm, Khương Thành dĩ nhiên sẽ không để mặc cho bọn họ chạy
trốn rồi.
Dù sao vừa nãy những người này cũng có công kích hắn, vốn chính là kẻ địch.
Mặc dù cơ thể của hắn đã tiến đến phía sau tên Đạo Thần thứ ba, nhưng Thiên
Hồn thì lại chia thành hàng chục ngàn phần, bao trùm lên mỗi một người đang
có mặt tại chỗ này.
Cùng lúc đó, Pháp cảnh và lực thiên địa mở ra, cố hết sức trì hoãn bước chân
trốn chạy của tất cả mọi người.
Dưới sự giúp sức của giá trị tức giận, dù là uy lực của Pháp Tắc không gian hay
là lực thiên địa, đều tăng lên theo cấp số nhân.
Ngay lập tức, rất nhiều người đều giống như rơi vào trong từng kết giới, muốn
chạy nhưng cũng chạy không được xa.
Và Khương Thành cũng đã thuận lợi chém chết được tên Đạo Thần thứ ba.
Lúc này, tên Đạo Thần thứ tư trốn ra khỏi đám người.
Cảm nhận cái chết của những “đồng bọn” khác, hắn sắp sửa bị dọa phát điên
luôn rồi.
“Khương Thành, ta quen biết ngươi!”
“Ta không tranh Thần vị nữa, tha cho ta một mạng…”
Đối với phát ngôn này của hắn, Khương Thành cũng chỉ xem như đang đánh
rắm.
Mới nãy khi ngươi bắt tay với bọn họ công kích ta, sao không nói chừa một
đường lui đi?
Ba giây sau, tên Đạo Thần trung giai này cũng nối gót theo những người phía
trước.
Tất cả những Đạo Thần đều bị chém đầu, hơn một chục ngàn người còn lại đối
với Khương Thành chẳng còn chút sức chống đỡ nào nữa.
Càng huống chi hiện giờ lực công kích và phòng ngự của hắn đều đã đẩy đến
trình độ không thể nào tưởng tượng nữa rồi.
Tiện tay nhấc kiếm cũng có được hiệu quả vô cùng lớn.
Thậm chí hắn còn thu luôn lực trọc lại nữa kìa, tránh cho việc lãng phí.
Khắp cả chiến trường, hoàn toàn biến thành một bên nghiền áp.
Ngay khi đám người Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương dần dần mò
tới gần đó, lập tức đã bị hình ảnh tại hiện trường khiến cho sợ ngây người.
Trên mặt đất, nằm ngổn ngang hơn hai chục ngàn thi thể.
Trên bầu trời còn dư lại hơn hai ngàn người cuối cùng đang “chiến đấu”.
Một bên là cao thủ Tiên tộc mà bọn họ xem như là hổ sói, một bên khác thì chỉ
có mỗi một mình Khương Thành.
Nhìn qua cực kỳ là không cân bằng, nhưng bên mà vốn dĩ mạnh hơn, vào lúc
này lại đang ngã xuống từng đống từng đống.
“Cái này…”
“Ta đang nằm mơ đó sao?”
Đoan Tịnh Vương trực tiếp bị dọa sợ đến mức hiện thân từ trong không trung
được ẩn giấu.
Mà Thường Dung Vương, ngay cả Linh Ý cũng trở nên không ổn định cho lắm.
Đưa mắt nhìn những thi thể trên mặt đất, rất nhanh hắn đã thấy được những
bóng dáng quen thuộc.
“Ly Tung Đạo Thần!”
“m Vô Đạo Thần!”
“Toái Sùng Đạo Thần…”
“Bọn họ cứ thế mà chết rồi sao?”
Những người này, đều là những nhân vật lợi hại khiến cho Vương triều Nguyệt
Hoàn cực kỳ đau đầu đấy!
Vẻ mặt của bốn vị Tiên tướng đều mờ mịt.
Một người trong đó bỗng nhiên chỉ vào một thi thể trong số đó, lớn tiếng kêu
lên đầy kinh ngạc.
“Đó là Trúc Lê Đạo Thần! Ông trời ơi! Không ngờ lại là hắn… hắn là Đạo Thần
trung giai đó!”