“Bởi vì trái tim Thần không giống với những thứ khác.”
Hắn cố ý dùng lời nói trước đó của Nguyệt Sâm để chế nhạo hắn.
“Lúc trước ngươi nói không sai, cái đầu của Thần không phải lão đại của sáu bộ
phận, trái tim của Thần mới đúng nha.”
“Thế nên ta có thể điều động được nhiều lực thiên hơn cũng là điều hợp tình
hợp lý!”
“Hợp lý cái ông cụ nhà ngươi!”
Đương nhiên Nguyệt Sâm không tin lời ma quỷ này của hắn.
Nhưng sự thật hắn không thay đổi được là chính mình đã rơi vào thế bất lợi.
Dựa vào thánh lực thứ hai, Khương Thành cũng đã san bằng lực thiên do ba bộ
phần của Thần mang đến.
Không có ưu thế này, cho dù là Thiên giai thập trọng thì linh ý của hắn cũng
không mạnh bằng Khương Thành.
Mà Khương Thành lại còn có lực trọc và phiên bản biến thái của Pháp Tắc
không gian, tiếp tục điên cuồng tấn công chỗ ẩn náu của hắn.
Trận chiến đấu này tiếp tục đánh làm cho Nguyệt Sâm cảm thấy hoài nghi về
đời người rồi.
Mình có ba bộ phần của Thần mà!
Cũng đã chiếm hết Tiên cơ, Phi Long Kỵ rồi đó được không hả?
Tại sao lại biến thành như vậy?
Không phải là cái kết quả này mà!
Tiểu tử này không có Vô Đạo kiếm, không phải hắn sẽ trở thành một con gà yếu
ớt sao?
Chết tiệt, vừa rồi lúc hắn chiến đấu với tên Đạo Thần kia đã cố ý để dành sức
lực!
Nhìn thấy mình rơi vào thế bất lợi, rất nhanh sẽ suy đồi đến kết quả vừa rồi của
Mặc Đỉnh, hắn cũng bước vào giai đoạn hối hận giống Mặc Đỉnh trước đó.
Sớm biết tiểu tử này lợi hại như thế thì vừa rồi nên chọn ra tay với Dịch Sơn và
Chỉ Dư!
Cướp lấy bộ phần Thần của hai bọn họ, vậy bây giờ có năm cái rồi, như vậy tiện
tay một cái là có thể đập chết Khương Thành.
Chỉ là, cũng giống với Mặc Đỉnh trước đó, hắn không còn cơ hội quay trở lại
lần nữa.
Cho nên chỉ có thể dùng miệng pháo để giảm đi áp lực.
“Khương Thành! Làm người nên giữ lại một đường, ta với ngươi không có thù
hận sâu đậm, đến đây dừng tay thôi!”
“Ngươi muốn bộ phận của Thần thì có thể giết chết Chỉ Dư và Dịch Sơn.”
“Ta hứa với ngươi, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, hai chúng ta chia đều sáu
bộ phận thì sao?”
Thành ca suýt chút nữa bị hắn chọc cười.
Mẹ nó, ngươi cho rằng ta với ngươi là cùng một loại mặt hàng à?
Cho dù thật sự ca muốn cướp đoạt thì cũng không thể nào nhẫn tâm ra tay với
Chỉ Dư được.
“Ngươi vẫn nên yên tâm đi đi.”
“Cũng đừng nghĩ đến bộ phận của Thần nữa.”
Nguyệt Sâm sốt ruột.
Hắn rất nóng lòng muốn băm hắn ra thành hàng vạn mảnh, tiếc là thực lực
không cho phép.
Mười mấy giây nữa lại trôi qua, linh ý của hắn đã lảo đảo sắp ngã.
Chỉ có thể chuyển sang hình thức cầu xin tha thứ.
“Khương Thành, tha cho ta một mạng, ta có thể giao bộ phận Thần của Vân Lộ
và Mặc Đỉnh cho ngươi…”
Thành ca cũng vui vẻ.
“Tay trái của Thần thì dễ nói rồi, đầu của Thần ngươi nộp thế nào đây? Chặt
đầu của mình xuống sao?”
Trước đây hắn đã từng giáng bạt tai nổ tung thân thể của Nguyệt Sâm và Vân
Lộ.
Nhưng khi đó bộ phận của Thần cũng không rơi xuống.
Không có gì bất ngờ xảy ra, muốn Thiên tộc “nổ trang bị” thì phải phá hủy linh
ý của bọn họ.
Bởi vì đây mới là bản thể thực sự.
Cuộc chiến đấu này không xuất hiện thêm khó khăn trắc trở gì cả.
Dựa vào thực lực hùng mạnh, cuối cùng Khương Thành cũng giết chết Nguyệt
Sâm.
Vào khoảnh khắc Nguyệt Sâm bỏ mạng, ba viên tử tinh đồng thời bay ra, chiếu
sáng bầu trời mờ mịt mơ hồ một lần nữa.
Thành ca phản ứng cũng không chậm, hắn bắt lấy ba bộ phận của Thần vào
trong tay.
Mặc dù hắn không theo đuổi hợp thể, nhưng cơ hội đã đưa đến miệng thì chẳng
có lý do nào để từ bỏ cả.
Nhưng hình ảnh dung hợp trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện.
Ba bộ phần của Thần kia vẫn còn ở trong tay hắn chứ không tiến vào bên trong
cơ thể.
“Tại sao có thể như vậy chứ?”
Hắn nhớ sau khi Nguyệt Sâm lấy được đầu của Thần xong, cái đầu đó lập tức
tiến vào và ở lại bên trong, nhanh chóng hòa hợp làm một với cơ thể hắn.
“Chẳng lẽ là chỉ có người Thiên tộc chân chính mới có thể dung hợp, mà ta
không phải là người Thiên tộc?”
“Nhưng không phải ta cũng đã nhận được trái tim của Thần rồi sao?”
Hắn mơ hồ cảm thấy nhất định trong chuyện này có bí ẩn gì đó.
“Giao nộp ra đây.”
Giọng nói đàn ông trầm thấp vang lên ở phía trước hắn.
Khương Thành chỉnh đốn tâm trạng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, người
cất tiếng nói chính là Dịch Sơn.
Lúc này, hắn đưa tay phải về phía mình, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt.
Hoàn toàn không giống dáng vẻ hào sảng cởi mở trước đó, ngược lại kèm theo
chút thăng trầm.
Xung quanh hắn là bốn thi thể đang nằm.
Mỗi một cỗ thi thể không có quá nhiều vết thương, thậm chí có người còn trơn
tròn mắt khiếp sợ, rõ ràng đã phải nhận lấy sự đả kích không hề nhỏ trước khi
chết.
Mà ở cách hắn không xa, cái miệng nhỏ nhắn của Chỉ Dư khẽ mở, vẻ mặt
không thể tin nổi nhìn hắn.
“Dịch Sơn, ngươi, tại sao ngươi …”
Ngày hôm nay thực sự muội tử đã hoảng sợ rất nhiều.
Vừa rồi nàng và Dịch Sơn hai đánh bốn, vốn dĩ là tràn ngập nguy hiểm và
chống đỡ một cách miễn cưỡng.
Nhưng trong khoảnh khắc Khương Thành giết chết Nguyệt Sâm, Dịch Sơn đột
nhiên phát uy.
Trong ba giây ngắn ngủi, hắn đã cho ba tên Đạo Thần trung giai và một tên Đạo
Thần sơ giai kia lên Tây Thiên.
Lúc này nàng mới bất ngờ phát hiện ra, Dịch Sơn còn mạnh hơn gấp trăm lần so
với tưởng tượng của nàng.
Thì ra ngoại trừ mình ra, những “người bạn đồng hành” khác không có ai đơn
giản cả, mọi người đều cất giấu con át chủ bài đáng sợ.
“Xem ra bọn ta đều đánh giá thấp ngươi rồi.”
Người lên tiếng là Dịch Sơn.
Lúc đầu hắn tưởng rằng Khương Thành không phải là đối thủ của Nguyệt Sâm.
“Không có Vô Đạo kiếm, ngươi vẫn có thể đứng vững vàng ở đỉnh cao của
Thiên giới.”
Hắn thở dài một tiếng: “Nhưng rất đáng tiếc, ngươi không phải là đối thủ của
ta.”
Thanh kiếm trong tay phải Khương Thành cũng không để xuống.
Hắn biết còn có một trận chiến ác liệt nữa, Dịch Sơn ở lại cuối cùng kia mới là
người mạnh nhất trong năm người.
Cho nên, hắn tiện tay ném viên tử tinh không thể nào hấp thu được cho Chỉ Dư.
“Bắt lấy!”
Điều này vừa xảy ra, Dịch Sơn và Chỉ Dư đều hoàn toàn bất ngờ.
Dù sao, bất cứ kẻ nào chiếm được bộ phần của Thần cũng sẽ không chắp tay
đưa cho người khác.
Chỉ Dư còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ba viên tử tinh quăng tới nhanh như
chớp, theo bản năng nàng đón lấy vào trong tay.
Ngay sau đó, ba bộ phận kia nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể nàng.
Trong một nháy mắt như vậy, thực lực của nàng điên cuồng tăng lên, đã vượt
qua cả Nguyệt Sâm vừa rồi.
Trở thành kẻ có được bốn bộ phận của Thần.
“Xem ra ta thật sự không có duyên với bộ phận của Thần rồi.”
Khương Thành lắc đầu, lúc này hắn đã đoán ra được một chút.
Mình là người đầu tiên đi tới hang sâu này là vì cảm giác của trái tim Thần lúc
đó đang kêu gọi mãnh liệt.
Nói cách khác, ở đây còn có một kẻ có được bộ phận của Thần?
“Khương Thành!”
“Ngươi…”
Chỉ Dư và Dịch Sơn đều bị hắn hoang mang vì sự từ bỏ đột ngột của hắn.
Chỉ Dư trợn mắt hốc mồm, còn Dịch Sơn thì bắt đầu nổi trận lôi đình.
“Ngươi đưa cho nàng làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ lấy tay phải Thần của nàng, ta sẽ có cách giữ
lại cho nàng một mạng.”
“Bây giờ nàng có bốn bộ phận rồi, ta còn phải lấy ra toàn bộ, nhất định phải giết
nàng!”
Thành ca nhún vai với vẻ mặt vô tội.
“Hôm nay nàng không có chút chuẩn bị nào, không có gì năng lực tự vệ.”
“Để đạt được mục đích công bằng, vậy nên ta cho nàng con át chủ bài này,
không có vấn đề gì chứ?
Hắn ném ba bộ phận kia cho Chỉ Dư, ngoại trừ nguyên nhân không sử dụng
cũng là vì lo lắng Dịch Sơn sẽ giết muội tử này trước.
Hồi sinh phải tiêu hao rất nhiều huyền tinh đó.
Sau khi có bốn bộ phận của Thần rồi, còn muốn giết nàng nữa thì sẽ phải hao
tốn thêm chút sức lực.
Dịch Sơn ngẩn người, đương nhiên không ngờ hắn lại có thể trả lời như vậy.
Ngay sau đó, hắn cũng phá lên cười.
“Ngươi nói rất có đạo lý, cái này quả thật là rất công bằng, hoàn toàn không có
vấn đề!”
Lúc âm thanh rơi xuống, một thanh đao từ lòng bàn tay hắn chậm rãi duỗi ra.