Kim Đỉnh, ở rìa của trung tiên giới.
Vị trí là cố định, chẳng hề thay đổi.
Theo tính toán thì thật ra cái cây này không ở trong phạm vi của trung tiên giới,
mà là trung tiên giới gần nó nhất.
Ngoại trừ việc 81 năm xuất hiện một lần, thời điểm khác đều nhìn không thấy,
sờ không được.
Truyện tống trận và phi thuyền liên tục thay đổi trên đường đi, cuộc hành trình
diễn ra rất suôn sẻ.
Nói cho cùng thì hầu hết đây là Tiên Vương, Ma Vương, vốn là nhân vật cao
nhất của trung tiên giới.
Ước chừng hai mươi ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng tới được Đế Nguyệt thiên
vực.
Thành Ca cũng không biết, rốt cuộc là thế giới này có bao nhiêu mặt trăng,
giống như Đế Nguyệt thiên vực này, bản thân chính một mặt trăng sáng vậy.
Vừa tới đây, tiên nguyên chi khí đã loãng đi rất nhiều, nhưng uy lực của ánh
trăng lại lan tràn khắp cơ thể.
“Nơi này là lãnh thổ của Nguyệt tộc.”
“Người của Nguyệt tộc rất bài ngoại, không tiếp xúc nhiều với ngoại giới, lần
trước, lối vào chúng ta chọn cũng là ở đây.”
Lần trước, Tiêu Hỗn và Tịch Vân đều đã đi vào, xem như là ngựa quen đường
cũ.
Ngộ Đạo Tiên Thụ ở ngoài rìa trung tiên giới, đó là một mảnh đất nguy hiểm
hỗn độn, những người dưới cấp Tiên Đế đều không thể sinh sống được.
Cho nên tuy là cây rất lớn, nhưng không thể tùy ý bay vào từ mọi hướng.
Muốn đi vào bên trong cây, chỉ có thể thông qua xúc tu của nó.
Sau khi Ngộ Đạo Tiên Thụ xuất hiện, sẽ có ba xúc tu nối liền với ba thiên vực.
Ba địa điểm này, cũng trở thành ba lối vào an toàn cố định.
Lối vào của Đế Nguyệt thiên vực được canh gác bởi người của Nguyệt tộc.
Những người khác muốn đi vào, phải được sự cho phép của bọn họ.
“Người của Nguyệt tộc này cũng rất lợi hại, lại có thể giữa chặt được một
miếng mồi ngon như vậy.”
Bây giờ Thành Ca cũng biết quy tắc.
Ba lối vào, 301 người có thể đi vào từ bên Cấn Sơn thiên vực kia, chỉ 161 người
có thể vào từ bên Kim Đỉnh thiên vực kia, mà Đế Nguyệt Thiên vực bên này có
thể cho phép 271 người đi vào.
Một khi đạt tới con số này, xúc tu của Ngộ Đạo Tiên Thụ bên kia sẽ biến mất.
Cho dù thực lực của người sau có mạnh thế nào thì cũng không vào được.
Tổng cộng là 733 slot, mà tuy rằng số lượng Tiên Vương của trung tiên giới
không rõ ràng, nhưng chắc chắn không dưới một ngàn.
Phải biết rằng, sau khi tiên giới chia làm ba phần, thượng tiên giới không có lối
vào Ngộ Đạo Tiên Thụ.
Mà hàng trăm triệu năm qua, rất nhiều Tiên Vương cố ý ở lại trung tiên giới
không phi thăng, nguyên nhân chính là vì cơ duyên Ngộ Đạo Tiên Thụ năm
nghìn vạn năm mới có một lần này.
Đối với bọn họ mà nói, căn cơ bẩm sinh vô cùng quan trọng, không thể bỏ qua
được.
Đến lúc đó, lối vào của ba thiên vực này sẽ quy tụ tất cả Tiên Vương của trung
tiên giới.
Chắc chắn sẽ có một số người không vào được.
Một lối vào quan trọng như vậy, không cần nghĩ cũng biết sẽ thu hút sự cạnh
tranh của không ít người.
Không có thực lực thật đúng là không thể giữ được.
Tiêu Hỗn Ma Vương cười ha hả: “Khương chưởng môn có điều không biết,
Nguyệt tộc cũng không mạnh, tổng cộng cũng chỉ có hai vị Tiên Vương.”
Thành Ca ngạc nhiên: “Vậy làm sao bọn họ bảo vệ được lối vào này?”
Hai vị Tiên Vương tọa trấn, cũng chỉ xem là thế lực cấp tông môn điển hình mà
thôi.
Nhưng mà muốn ngăn chặn sự thèm muốn của nhiều Tiên Vương bên ngoài
như vậy, thật sự là còn kém xa, hoàn toàn không đủ nhìn.
Tiêu Hỗn tiếp tục giải thích, nói: “Lối vào ở Nguyệt tộc là một vùng thánh địa
Tế Nguyệt thiên nhiên, nơi đó chỉ có Tiên Vương có huyết mạch của Nguyệt tộc
mới có thể mở ra được.”
“Những người khác đoạt được cũng vô dụng.”
Vô Quyết Tiên Vương nói thêm: “Sáu ngàn vạn năm trước đã từng có người tấn
công, kết quả Nguyệt tộc không chiến mà lui, rút toàn bộ khỏi Đế Nguyệt thiên
vực.”
“Kỳ hạn năm nghìn vạn năm sau đã đến, không có Tiên Vương của Nguyệt Tộc,
hoàn toàn không mở được lối vào.”
“Mắt đã thấy còn muốn bỏ qua, tất cả mọi người đều sốt ruột.”
“Cuối cùng diễn biến thành mấy trăm vị Tiên Vương cung kính đi mời bọn họ,
không chỉ nói lời tốt, mà còn giúp bọn họ tiêu diệt vài vị Tiên Vương tấn công
Đế Nguyệt thiên vực.”
“Cuối cùng lúc này mới mời được bọn họ trở lại, nhờ bọn họ mở lối vào một lần
nữa.”
“Từ đó về sau, không còn ai dám động tới Nguyệt tộc.”
“Khác người như vậy sao?”
Thành Ca bĩu môi: “Sao không có ai trói tộc nhân của bọn họ, làm con tin
khống chế bọn họ phải phục tùng?”
Tiêu Hỗn và Sát Lợi Ma Vương âm thầm giơ ngón tay cái, ý tưởng của Lão Đại
ngươi thật đúng là khẩu vị của Ma tu chúng ta.
Tịch Vân thở dài: “Đó là bởi vì Nguyệt Tộc không có thất tình giống chúng ta,
bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của tộc nhân khác.”
“Vậy hai lối vào khác thì sao?”
“Hai lối vào khác cũng không giống bên này, lần lượt do mấy Thái Cổ Tiên
Môn và Ma Môn liên thủ nắm giữ, hoàn toàn chiếm cứ bằng thực lực.
Thành Ca không không khỏi cảm khái: “Người khác đánh tới đầu rơi máu chảy,
Nguyệt tộc này thì ngược lại, nhờ vào ưu ái của ông trời, bọn họ lại có chén
cơm.”
Các cao thủ của Thiên Khu các ở một bên, cũng không nói gì.
Rốt cuộc người này thiếu bao nhiêu kiến thưc vậy, không ngờ đến bây giờ mới
biết mấy cái này?
Mâu Vũ truyền âm tới: “Hiện tại ở lãnh thổ của Nguyệt tộc, lời nói kiểu này sẽ
khiến bọn họ mất hứng, hy vọng Khương chưởng môn ngươi, sau này chú ý lời
nói và việc làm một chút.”
Gì cơ?
Còn phải xem sắc mặt người khác?
Ý nghĩ của Thành Ca trở nên linh hoạt.
Diện tích của Đế Nguyệt thiên vực rất rộng, nhưng tộc nhân của Nguyệt tộc lại
thật sự rất thưa thớt, dọc đường, dường như không nhìn thấy thành trì sơn môn
gì.
Thi thoảng mới có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba tộc nhân của Nguyệt tộc, thân
hình cũng tương tự với người bình thường.
Nhưng khuôn mặt của bọn hắn trong suốt, giống như bị một lớp màng mỏng
mềm mại bao vây lấy, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng cả khung xương và
kinh mạch bên trong.
Điều này rõ ràng là không phù hợp với thẩm mỹ của Thành ca, nhìn hai cái lại
thấy thiếu hứng thú.
Sau khi bay đến Nguyệt Tiên cung, khu vực trung tâm của Nguyệt tộc, Mâu Vũ
và mười hai Tiên Vương của Thiên Khu các lần lượt đáp xuống và chuyển sang
đi bộ.
Làm “mầm non mới nhú”, tuy rằng Thành Ca không hiểu tại sao, nhưng vẫn bắt
chước theo rất khéo léo.
Thuận tiện hỏi một câu: “Tại sao không bay vậy?”
Mâu Vũ lại truyền âm giải thích một câu: “Nguyệt Tiên cung là trọng địa của
Nguyệt tộc, không được bay, nếu không chính là không tôn trọng bọn họ.”
“Không tôn trọng thì làm sao?”
“Vậy thì không vào được Ngộ Đạo Tiên Thụ!”
Nhìn thấy Thành Ca còn có câu hỏi, Mâu Vũ trực tiếp dùng truyền âm ngắt lời
hắn.
“Khương chưởng môn, ta biết lai lịch của ngươi có thể rất lớn.”
Nàng lời lẽ thành khẩn nói: “Nhưng là hy vọng ngươi có thể nhận rõ tình hình
hiện nay, lối vào của Đế Nguyệt thiên vực này, chỉ có Nguyệt tộc mới có thể mở
được, quyền chủ động ở trong tay đối phương.”
“Ngày mở ra, người được đi vào là do bọn họ quyết định.”
“Ta nghĩ ngươi cũng không bằng lòng bỏ mất cơ hội lần này bởi vì một vài lý
do không cần thiết.
Thành ca thích thú hỏi: “Vậy vì sao ngươi không chọn lối vào ở hai thiên vực
kia?”
Mâu Vũ tiếp tục đi trước, im lặng một lát, lúc này mới thản nhiên nói: “Hai lối
vào đã hình thành hai trận doanh Tiên - Ma, trừ khi ngươi sẵn lòng gia nhập trận
doanh của bọn họ, được sự đồng ý của bọn họ.”
“Nếu không, cũng không vào được.”
“Hai đại trận doanh này, tồn tại ân oán của Thái Cổ Tiên môn, Ma môn đã lâu,
ngay cả ở thượng tiên giới cũng không ngoại lệ, cũng là một vòng xoáy sâu.”
Dù sao, thương hội của Thiên Khu các cũng có tiếng là trung lập, bất kể gia
nhập tiên ma trận doanh nào, đều là vi phạm nghiêm trọng đến lập trường.
Khi hai người đang truyền âm, cuối cùng đoàn người cũng tới kết giới bên
ngoài Nguyệt Tiên cung.
Một gã nam tử của Nguyệt tộc cận cảnh giới Huyền Tiên, mặt không chút thay
đổi, liếc mắt nhìn mọi người một cái.
“Người của Thiên Khu các à?”
Mâu Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tổng cộng có 12 Tiên Vương của Thiên Khu các, đám người tạp vụ kia là
những ai vậy?”