Nhưng ít nhất nàng cũng từng nhìn thấy thần hồn của Nhập Thánh cảnh Cửu
trọng.
Mặc dù tiên hồn của Mạc Trần chịu tổn thương nên không hoàn chỉnh, có vẻ
yếu ớt, nhưng lại lộ ra hơi thở của thần thánh mênh mông.
Đó là điều mà Nhập Thánh cảnh căn bản không thể nào đạt được.
Điều đó khiến nàng cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, dường như kẻ mà nàng
đang đối mặt không phải là một lão giả bình thường, không có gì đặc biệt, mà là
một con mãnh thú khổng lồ.
“Ngươi… thật sự là Tiên nhân sao?”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Mạc Trần cũng cảm thấy có chút sảng khoái.
Mặc dù trước mặt Khương Thành hắn chẳng có tí tẹo thể diện nào, hoàn toàn
không thể hiện được sự ưu việt, xịn sò của thân phận Tiên nhân này.
Nhưng trước mặt người khác, vẫn có thể làm bộ chút.
Lam Đề khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, lúc này mới nghi ngờ hỏi: “Vậy
tại sao ngươi không đi giúp hắn tiêu diệt Thánh địa Bất Ngữ kia?”
Mạc Trần bất lực nhún vai: “Ta chỉ là tàn hồn, sức mạnh không bằng một phần
vạn lúc đỉnh cao.”
Hóa ra là một tiên nhân đã hết thời.
Nhưng Lam Đề thật sự tin lời hắn.
“Hắn thật sự sẽ không sao chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Mạc Trần không hề biết bói toán gì cả, chẳng vẫn có thể đoán ra được.
“Nếu lão hủ đoán không lầm, lần này chưởng môn không những không gặp
chuyện gì, ngược lại còn thu hoạch được vài thứ.”
Dựa theo quy luật của các “vị diện chi tử”, lúc gặp phải khó khăn nguy hiểm,
thường có thể đạt được một vài bảo vật.
Số mệnh của chưởng môn tốt như thế, chắc cũng có thể đúng không?
Nể mặt thân phận tiên nhân, Lam Đề tin mấy lời không chính đáng này của hắn.
Một lát sau, Khương Thành thật sự đã quay lại.
“Nhìn đi, lão hủ không hề tính sai.”
Mạc Trần xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi, nhàn nhạt nở nụ cười.
Quả nhiên, tin vào số mệnh của vị diện chi tử không hề sai, bịa bừa một chút
cũng không sai đến bẽ mặt.
Lam Đề vội vàng xông lên.
“Khương Thành, may quá, ngươi không sao là tốt rồi.”
Con gái cũng vứt hòn đá cuội chạy tới.
“Mẹ, nhà mới của chúng ta ở đâu thế, con muốn trở về trong linh mạch.”
Thành Ca rất bất lực, đứa con gái này của hắn đã mười một tuổi rồi, vẫn cứ
thích trèo lên người hắn, lại chiếm lấy vai của hắn.
“Tìm thấy nhà mới rồi, bây giờ chúng ta xuất phát thôi.”
Mạc Trần vừa trả lại nhẫn không gian mà lúc trước được nhờ trông hộ cho hắn,
vừa hỏi: “Chưởng môn, không cần đợi Tam Nhãn Yêu Hổ kia sao?”
Hắn cố ý nhấn mạnh vào chữ yêu, cố ý nhắc nhở chưởng môn phải cách biệt
một tầng quan hệ với yêu.
“Đợi nó làm gì?”
Khương Thành bĩu môi, cõng con gái bay lên trời lần nữa.
Lam Đề sốt ruột vội vàng đuổi theo.
“Ngươi đi đâu, bay xa hơn nữa là đến sơn môn của thánh địa Bất Ngữ rồi!”
“Ta biết.”
“Ta khuyên ngươi đợi tiền bối Tam Nhãn Hổ đến rồi hẵng tính tiếp, tiếp tục bay
nữa, chúng ta đông thế này rất có khả năng sẽ bị phát hiện.”
Con người này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nông cạn, trước khi làm gì đó không
chịu suy nghĩ chút sao?
“Bọn họ? Chẳng còn bọn họ nào nữa rồi.”
“Nghĩa là sao?”
Lam Đề chết lặng.
Cái Thành ca đang đợi chính là câu hỏi này, cả đường nhịn sắp chết rồi.
Hắn lại nhìn lên bầu trời, chắp một tay sau lưng, bởi vì tay kia còn phải đỡ con
gái trên vai.
Nhàn nhạt đáp: “Vừa nãy ta đã hủy diệt thánh địa Bất Ngữ rồi.”
“Cái gì?”
“Ngươi nói cái gì cơ?”
Mạc Trần và Lam Đề đồng thời kêu lên.
Đúng vậy, đến cả tiên nhân như Mạc Trần cũng choáng váng.
Hắn vừa đoán Khương Thành không chỉ gặp dữ hóa lành, còn có thể có được
chút bảo vật, đã coi như đánh giá cao sức mạnh số mệnh của vị diện chi tử rồi.
Nào biết hắn còn hủy luôn cả cái thánh địa Bất Ngữ to như thế.
Làm sao có thể được?
Suy cho cùng hắn mới chỉ có Đạo Cung cảnh Tứ trọng, có hack thì cũng không
thể kinh khủng như thế được!
Ngay sau đó, mắt hắn liền trợn tròn ngạc nhiên.
“Chưởng, chưởng môn, thần hồn của ngươi…”
Lam Đề không nhìn được cảnh giới thần hồn, chỉ có thể nhìn được cảnh giới
kinh lực. Mạc Trần thì khác, dù sao hắn cũng từng là tiên nhân.
Đi một chuyến về, chưởng môn lại có thể biến thành thần hồn Thánh Giai sơ kỳ
rồi!
Chuyện này có điên rồ không cơ chứ?
Làm kiểu gì vậy?
Tu luyện dù sao cũng cần có một quá trình tích lũy đúng không?
Số mệnh này đã mạnh đến mức bất chấp cả quy luật của trời đất rồi sao?
Phản ứng kinh ngạc này của tiên nhân khiến cho việc làm màu của Khương
Thành đạt được sự thỏa mãn cực kỳ to lớn.
Hắn nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, đúng như những gì ngươi nhìn thấy.”
Mạc Trần phục rồi.
Bây giờ hắn rất muốn cảm ơn ông trời, ngàn vạn năm trước đã khiến hắn lưu lạc
đến hạ giới.
Nếu không thì, lấy đâu ra cơ hội trở thành cao nhân bên cạnh vị này?
Hắn dám đánh cược, số mệnh của vị này tuyệt đối còn khoa trương hơn bất kỳ
người nào trên tiên giới.
Cho dù là Huyền La Tiên Đế năm đó cũng không thể nào sánh bằng.
Nương nhờ được người này, trong tương lai rất có thể hắn cũng sẽ trở thành
trùm một phương trên tiên giới.
Lam Đề không đoán được suy nghĩ của hắn, nàng còn đang nghi ngờ đây.
“Khương Thành, ngươi đừng đùa nữa.”
“Không thể nói gì đấy thực tế hơn chút được sao?”
Mặc dù thiên phú của Khương Thành khiến nàng phải cảm thán hai chữ tuyệt
đỉnh, nhưng việc như hủy diệt thánh địa Bất Ngữ, nàng chưa bao giờ dám nghĩ
đến.
Vừa nãy không phải hắn chỉ đi điều tra thôi ư?
Điều tra xong hủy diệt luôn thánh địa Bất Ngữ hả?
Thành Ca chỉ mong sao nàng chất vấn một xíu.
Nếu tin một cách dễ dàng như thế thì chẳng phải chiến tích của anh đây là
đương nhiên, chẳng có gì đặc biệt sao?
Vậy thì cảm giác thành tựu của việc làm màu còn giá trị gì nữa.
“Phải hay không phải, không phải đi xem là biết hay sao?”
Cõng con gái, hắn vẽ một luồng sáng cắt ngang bầu trời.
“Lam cô nương, lão hủ khuyên cô nên lựa chọn tin tưởng chưởng môn, có một
số người định sẵn là sinh ra vì kỳ tích.”
Nói xong một câu nghe thì thâm sâu khó lường, trên thực tế thì toàn mấy lời
không đáng tin này xong, lão cũng vội vàng đuổi theo.
Giống như hắn đã nhìn thấu tất cả từ lâu rồi, người vừa nãy sợ đến suýt rơi cả
hàm không phải là hắn vậy.
Có câu nói này của tiên nhân, lúc này Lam Đề mới nửa tin nửa ngờ đuổi theo.
Bốn người nhanh chóng đến lối vào bí cảnh.
“Ơ, sao lại không có ai?”
“Cẩn thận có bẫy!”
Lam Đề đã từng đến chỗ này.
Chỉ có điều, lúc trước toàn là cải trang rồi lẻn vào trong.
Mười năm trước thánh địa Bất Ngữ hủy diệt nhóm tộc nhân cuối cùng của Vu
bộ, nàng căm hận vô cùng, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ đến đây điều tra tình
hình quân địch.
Chỉ có điều, lần nào cũng chỉ có thể đứng nhìn từ bên ngoài mà thôi.
Bí cảnh này, người ở bên ngoài muốn vào cũng không vào được.
Bởi vì không chỉ cần Ngôn Pháp Chú thuật riêng, mà còn cần sóng thần hồn đặc
trưng của môn nhân thánh địa.
Chỉ có như thế, mới có thể qua được cấm chế.
Sau đó nàng nhìn thấy Khương Thành huýt một tiếng, cấm chế của cửa lớn đột
nhiên mở ra.
“Ngươi, sao ngươi lại làm được?”
“Ta nói từ lâu rồi mà, chỗ này đã bị ta hủy diệt rồi, ta đương nhiên là chủ nhân
mới của nó.”
Vừa dứt lời, cấm chế lại đóng lại.
Lần này Khương Thành búng tay bừa một cái, cấm chế lại mở ra.
“Còn không mau vào đi?”
Nhìn thấy hắn coi cấm chế đã làm khó mình nhiều năm như việc trêu chọc bạn
bè thân thiết, cả người Lam Đề đều tê dại.
Không phải chứ, lẽ nào những gì hắn nói là thật?
Thánh địa Bất Ngữ thật sự bị hắn hủy diệt rồi?
Bốn người nhanh chóng vào bên trong.
Nàng lập tức chuẩn bị chiến đấu.
Chỉ có điều hành động này chắc chắn là dư thừa.
Cả quá trình bay vào, trời yên biển lặng.
Trừ mấy con linh điểu thỉnh thoảng bay qua trên bầu trời, nàng không hề cảm
thấy một chút hơi thở của người sống.
Cả thánh địa Bất Ngữ dường như chỉ có sự tồn tại của bốn người bọn họ.
Bay thẳng đến vùng trung tâm, cuối cùng nàng mới nhìn thấy chiến trường của
trận đại chiến trước đây, và những tàn tích sau trận chiến đó.
Thánh địa Bất Ngữ thật sự bị hủy diệt rồi.
Mối thù của nàng đã báo được rồi.