đồ vật trên người hắn.
Trong đó số lượng nhiều nhất là những hạt châu nhỏ màu đỏ.
Nhìn giống như trân châu nhưng mỗi hạt châu đều như có lửa đang nhảy nhót
thiêu đốt.
“Hỏa linh châu à?”
“Hay là hỏa nguyên châu?”
Bảo vật hệ hỏa tương tự thì tiên giới cũng có.
Nhưng những hạt châu này hình như hơi khác biệt hơn.
Khương Thành nhìn một lúc lâu cũng chẳng nhìn ra gì cả, cuối cùng ném thẳng
một viên vào miệng.
“Ngươi làm gì thế?”
Thương Long nữ đế bên trong huyền văn hét lên, định ngăn cản hắn.
Đúng là tên điên.
Thứ không rõ lai lịch mà cũng dám ăn bừa à?
Hơn nữa đây còn là đồ của thế giới khác, không chừng lại là kịch độc đối với
sinh linh của thế giới này.
Chỉ tiếc nàng nhắc nhở đã muộn.
Khương Thành cảm thấy cơ thể mình như có ngọn núi lửa đang bùng lên.
Cả người suýt nữa thì chết cháy vì nhiệt độ cao tản ra từ huyết quản kinh mạch
và lỗ chân lông.
Qua một khắc, hắn mới thấy đỡ đi, cả người vẫn bốc khói như cũ.
Cảm nhận sơ qua thì hắn phát hiện ra huyền văn hệ hỏa của mình có một chút
tiến bộ.
Huyền văn hệ hỏa của hắn vốn là thất trọng.
Ở Huyền giới, như vậy đã được coi là đỉnh phong, phía trên đã không còn cảnh
giới cao hơn nữa.
Nhưng giờ huyền văn này hình như có dấu hiệu muốn tiếp tục tinh tiến.
Mà ngoài ra, hạt giống huyền lực được A Linh ban cho nằm sâu trong huyền
phách cũng hẽ động đậy.
“Hóa ra là đan dược dùng để tu luyện.”
Mới nãy suýt nữa lấy luôn cái mạng già của hắn rồi.
Hắn không muốn tiếp tục hành hạ bản thân, thu hết hơn mười hạt châu còn dư
lại.
Hắn cũng không biết rằng những hạt châu này đều không phải đan dược.
Hạt châu tên là Liệt nguyên châu, lấy sức mạnh bá đạo mãnh liệt làm tên.
Dù tộc nhân Viêm tộc có hấp thu lực lượng trong đó thì cũng phải từ từ luyện
hóa.
Trực tiếp dùng hả?
Thao tác thô bạo không uy tín như này họ không dám tùy tiện nếm thử.
Huống chi Khương Thành còn là người ngoại đạo chưa từng đặt chân vào hệ
thống tu luyện của Chân Viêm thế giới.
Vừa nãy hắn không chết vì thân thể có thể xuyên ra hỗn độn của hắn quá mạnh
mẽ, hơn nữa hiệu suất chuyển hóa của thiên hoang bất diệt thể rất cao, cưỡng ép
hóa giải lực lượng kinh khủng của Liệt nguyên châu vốn đủ để phá hủy thân
thể.
Còn một đồ vật khác, bắt mắt nhất chính là một thanh binh khí giống như đao
mà không phải là đao.
Hắn mở kĩ năng nhìn rõ ra, kết quả xuất hiện dấu chấm hỏi.
“Chuyện gì vậy?”
“Vật chủ chưa giao tiếp với hệ thống tu luyện mới, hệ thống chưa mở lĩnh vực
chưa biết, không thể nhận biết vật phẩm này.”
Ý là bảo vật của Chân Viêm thế giới, hệ thống hiện tại còn chưa nhận ra, lệch tủ
cực mạnh.
Trừ phi hắn cũng tu luyện lực lượng của Chân Viêm thế giới giống như tu luyện
Huyền lực.
Không cầu tinh tiến, ít nhất cũng phải nhập môn.
“Được thôi.”
Khương Thành lắc đầu, đành tự mình nghiên cứu.
Tuy hắn không biết chất liệu của thanh đao này là gì nhưng tỉ mỉ phân biệt một
lát thì phẩm chất cũng không phải quá siêu phàm, cùng loại với bát giai tiên khí
bên tiên giới.
Nhưng sức mạnh hỏa hệ chứa đựng bên trong lại cực kỳ kinh khủng.
Mạnh gấp mấy lần tiên khí cửu giai có kèm theo quy tắc hệ hỏa bên tiên giới.
Hắn rót huyền lực của huyền văn hỏa vào trong thanh đao, phát hiện ra cũng có
thể điều khiển được thanh đao này.
Một đao bổ xuống, uy năng hệ hỏa mạnh phải hơn Hồng Tuyệt kiếm tiên trước
kia ít nhất ba lần.
“Đáng tiếc chỉ có thể gia tăng thêm hệ hỏa.”
“Càng đáng tiếc hơn đây lại là một thanh đao.”
Hắn lắc đầu, thu thanh đao này lại.
Thầm hi vọng một trong sáu kẻ địch còn lại có người dùng kiếm.
Muốn thi triển kiếm tâm thì sử dụng kiếm sẽ thạo hơn.
Đến lúc này, hắn mới nhớ tới vẫn còn những kẻ địch khác cũng rất mạnh.
Đã lâu như vậy sao những tên còn lại chưa bước ra nhỉ?
Hắn bay đi tìm kiếm xung quanh núi một lúc nhưng vẫn chẳng tìm thấy đường
thông lên tầng trên.
Cuối cùng dành phải từ bỏ.
Dựa theo vị trí mà trước đó Độc Tâm thuật đã xác định được, hắn thuận lợi tìm
thấy nơi cất giữ phân hồn của Cô Nguyệt Tâm Cơ.
Trong đó cũng có một viên cầu màu đen, mà dưới viên cầu còn có một đám xúc
tu gắn chặt với nó đang chuyển động.
Khương Thành lười suy nghĩ nhiều, trực tiếp bổ một kiếm xuống, chặt đứt hết
thảy xúc tu.
Theo xúc tu đứt rời ra, hắn thấp thoáng nghe được một tiếng kêu thê lương vang
lên từ trên đỉnh ngọn hỏa diệm sơn.
Nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết nữa.
Mà ở bên kia, đám người Thư Bạch Vi và Bạch Vô Khải còn đang sốt ruột
ngóng trông.
Bọn họ cho rằng kết cục của Khương Thành cũng giống như mình, bị cướp mất
phân hồn.
Từ nay về sau trở thành công cụ của Viêm tộc, bị ép nghe lệnh đối phương.
“Ầy, không biết bên trong sao rồi.”
“Đúng vậy, đã lâu thế rồi mà.”
“Lần này thời gian đúng là hơi dài thật, lẽ nào chúng còn muốn tra tấn Khương
Thành?”
“Mong là hắn có thể sống sót quay về…”
Nghe họ bàn nhau, Thư Bạch Vi càng thêm lo lắng.
Nàng muốn xông ra chiến đấu cùng Khương Thành nhưng sự chênh lệch vị diện
khiến người ta tuyệt vọng không ngừng nhắc nhở nàng rằng có đến đó cũng vô
ích thôi.
Vốn chẳng có chút ý nghĩa gì.
Mà đúng lúc này, phía trước có một bóng ngươi từ từ hiện ra.
“Khương Thành!”
“Ngươi đã trở về rồi!”
Đám người Bạch Vô Khải và Thương Hư đại đế vội vàng đứng ra nghênh đón.
Bất kể thế nào thì sức chiến đấu của kẻ này cũng hơn hẳn bọn họ, một đồng đội
như vậy dù có bị xử lí cũng vẫn vô cùng quan trọng.
“Ngươi không sao chứ?”
“Nghĩ thoáng lên, chỉ là bị lấy mất phân hồn thôi, không sao hết.”
“Đúng vậy, còn chưa đến lúc tuyệt vọng.”
Khương Thành thầm nghĩ lòng tin của các ngươi với ta cũng thấp quá đi?
“Thần hồn của ta vẫn an toàn, không bị họ cướp mất đâu.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”
Kim Hao thuận miệng phụ họa bỗng ngây ra như phỗng.
“Ngươi nói gì cơ?”
Ninh Chi Lâm và Mục Vi bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Thần hồn của ngươi không bị lấy mất à?”
“Sao lại vậy được?”
“Sao chúng lại tha cho ngươi được?”
“Tha?”
Khương chưởng môn nhún vai: “Ta mà cần chúng phải tha à?”
“Vậy ngươi…”
“Giết chết hắn không được à?”
“Giết, giết chết?”
Thương Hư đại đế cũng phải ngơ ngác bật ngửa, sau đó lắc đầu cười, “Khương
đạo hữu đúng là thích nói đùa.”
“Chân Viêm thế giới có trình độ cao hơn thế giới của chúng ta, chúng ta không
địch nổi họ đâu.”
Mấy người khác cũng có suy nghĩ giống vậy.
“Đúng vậy, đó đã là sinh linh ở một đẳng cấp khác rồi.”
“Trừ phi chúng ta có thể thăng đến đẳng cấp đó, nếu không dù thế nào cũng
không chống lại được bọn họ.”
“Đây là hạn chế của thế giới, sức người vốn không thể đột phá được tầng cực
hạn đó.”
Họ còn chưa dứt lời, Khương Thành đã móc ra một quả cầu đen chứa phân hồn,
đưa thẳng cho Thư Bạch Vi.
“Ta đã thành công lấy được phân hồn của ngươi về rồi.”
“Từ nay về sau ngươi sẽ không còn bị Viêm tộc áp chế nữa.”
Thư Bạch Vi vốn cho là hắn nói đùa cũng ngây cả người, nàng vô thức đưa tay
nhận lấy quả cầu đen, suýt nữa thì đứng đờ ra.