mắt mà nhìn Thành ca, nơi nào cũng bàn luận về hắn.
“Khương hiền giả cũng quá thần kỳ rồi nhỉ?”
“Sao hắn lại làm được điều này nhỉ?”
“Thiên Huyền bát trọng đã chinh phục được một vị cường giả cỡ Đế Tôn, rốt
cuộc năng lực phải tuyệt vời đến mức nào cơ chứ?”
“Đâu phải là Thiên Huyền bát trọng, ta nghe nói, khi lần đầu biết Khương hiền
giả, hắn còn chỉ là Cực Huyền cảnh.”
“Trời ơi, đây đúng là người phi phàm mà!”
“Ta đã nói đại hiền giả được thần kính trọng như vậy, xem ra chúng ta còn chưa
hiểu rõ về hắn!”
“Còn lâu mới hiểu rõ ấy!”
“Hẳn là đại hiền giả còn lợi hại hơn chúng ta nghĩ nhiều lắm!”
“Ta đoán, có lẽ hắn cũng là một vị cao thủ ẩn mình, chẳng qua là hắn không cần
phải đích thân ra tay.”
“Đúng, đúng, đúng, rất có thể là khả năng này!”
Sau vài ngày Khương hiền giả “cải trang vi hành”, đi đến đâu, hắn cũng có thể
nghe thấy những cuộc bàn luận tương tự.
Điều này khiến hắn hoàn toàn hài lòng, bảo sao lộ ra nụ cười thỏa mãn của
người già.
“Hiệu quả không tồi, cuối cùng cũng có được đãi ngộ nên có!”
Thương Long Nữ Đế hóa thân thành Tiểu Manh Long ngồi trên vai hắn, vẻ mặt
khinh thường.
“Tự hạ thấp thân phận giả của mình, để nâng cao thân phận thật của mình, cái
loại hành động khác người như này cũng chỉ có ngươi mới làm được.”
Thành ca không xem đây là ngỗ nghịch, ngược lại, lại vô cùng đắc ý: “Đó là,
thao tác của thiên tài, chỉ có thiên tài mới có thể nghĩ ra được.”
Thương Linh chế nhạo nói: “Tương lai sự thật được phơi bày, không biết mọi
người sẽ cư xử với ngươi như thế nào?”
“Không sao cả, dù sao thể diện trước mắt, ta đã có được rồi.”
Thành ca xua tay: “Lẽ ra ta nên làm như vậy từ lâu rồi, rõ ràng ta đã dốc sức
mấy lần, kết quả Khương Thành lại không được khen.”
“Ngươi thích được khen như vậy sao?” Cho đến tận bây giờ, Thương Long Nữ
Đế vẫn không thể hiểu được việc theo đuổi cứng nhắc này của hắn.
Thành ca thu lại vẻ tươi cười, nghiêm nghị đáp: “Đương nhiên, vẻ làm màu
quan trọng hơn mạng sống!”
Nữ Đế lập tức cạn lời.
Trở lại thần điện, Khương chưởng môn bắt đầu kiểm kê thu hoạch lần này.
Lần này tiêu diệt rất nhiều cao thủ của ba tộc, thu được vô số Huyền Nguyên
Quả, mà công đức đổi được, cũng lên tới hàng trăm tỷ.
Cuối cùng, hắn cũng có thể thăng cấp rồi.
Trận đấu với Đế Huyền cửu trọng, đã khiến Thành ca phát hiện khuyết điểm của
bản thân.
Trước mắt, chỉ có huyền văn tốc độ có thể sử dụng vô hạn với huyền văn của
hắn, những huyền văn khác vẫn chưa được.
Lý do rất đơn giản, huyền văn tốc độ đã đạt tới thất trọng, nó đã hòa vào làm
một với huyền phách.
Nếu bản thân hắn có thêm nhiều huyền văn đạt tới thất trọng, vậy thì trong
chiến đấu, có thể sử dụng nhiều huyền văn cùng một lúc.
Giống như khi còn ở tiên giới, 49 lạc ấn của quy tắc trong đầu được dùng tới,
thì thần chắn giết thần, ma chắn giết ma!
“Nếu ta có thể dùng mấy chục huyền văn trong một lần, vậy thì mấy tên Đế
Huyền cửu trọng lần trước, tùy tiện là có thể đàn áp nghiền chết bọn họ.”
Hắn vuốt cằm suy nghĩ một chút, sau đó tuyên bố với bên ngoài, bản thân muốn
bế quan lâu dài.
Trừ khi lại có kẻ địch từ tầng thứ sáu đi xuống, nếu không tạm thời đừng tới
quấy nhiễu.
Đối với chuyện này, các điện chủ của thần điện cũng bất lực.
Lần sau, rất có thể chính là đích thân Chung Thác Đế Tôn tới đây, ngươi còn bế
quan cái gì?
Hôm nay, ngươi đã là Thiên Huyền bát trọng, nhưng ngươi lại bế quan, vậy thì
chúng ta phải làm sao đây?
Đến lúc đó, chẳng phải là trông cậy vào sức chiến đấu của “Lý Tuấn Lãng” tiền
bối, với chút thực lực của chúng ta, chẳng dùng được vào việc gì.
Ngươi dưỡng tinh thần cho tốt, để khi cần có thể “triệu hoán” Lý tiền bối đúng
lúc, xem như là hoàn thành sứ mệnh.
Nếu không khi quan hệ của “Lý Tuấn Lãng” và Khương hiền giả được công
khai, chắc chắn Khương hiền giả có thể tùy ý sai bảo Lý Tuấn Lãng, e là mỗi
ngày, bọn họ đều phải tới hỏi Lý tiền bối đi đâu rồi, lần sau có thể tới nữa hay
không.
Dưới bầu không khí này, Thành ca bắt đầu đột phá từng huyền văn.
Mà tại tầng thứ sáu của Huyền Giới, cuối cùng Chung Thác Đế Tôn cũng bị
chấn động.
Trên chín tầng mây, có rất nhiều cung điện, nguy nga lộng lẫy, hào nhoáng
giống như một ảo ảnh.
Mấy trăm vị Đế Huyền cảnh của huyền giới dậm chân một cái có thể chấn động
một phương, lúc này đều cúi đầu, quỳ thành ba hàng ngay ngắn, quay mặt
hướng về chỗ sâu trong Đế Tôn cung.
Một lúc sau, có hai nữ tử dáng vẻ xinh đẹp lướt tới.
Vị Đế Huyền cửu trọng cầm đầu vội vàng ngẩng đầu: “Hai vị sứ thần, xin hỏi
Đế Tôn xuất quan chưa?”
“Đúng vậy, thực lực của tà ma dị giới kia quá mạnh, nếu hắn không thể xuất
quan.”
“Làm càn!”
Hai nữ tử ở Thiên Huyền cảnh này mang vẻ mặt lạnh lùng, nhìn tên Đế Huyền
cảnh đang quỳ kia, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và xa cách.
“Đế Tôn có xuất quan hay không cũng là chuyện ngươi có thể hỏi ư?”
“Lẽ nào, các ngươi còn muốn dạy hắn nên làm việc như thế nào?”
Tên Đế Huyền cửu trọng cầm đầu kia vội vàng dập đầu tạ lỗi.
“Không dám không dám….”
“Xin sứ thần tha thứ…”
Hết cách, tuy hai nàng mới Thiên Huyền cảnh, bọn họ chỉ cần phất tay là có thể
tiêu diệt, nhưng thân phận tôn quý.
Bọn họ đều là hồng nhan – bạn tri kỷ, trong suốt dọc đường quật khởi của
Chung Thác.
Hậu cung của đứa con được trời chọn, có mỹ nữ như mây, cũng là đúng thôi.
Những nữ tử này, người nào người nấy trời sinh đoan trang, đều là quốc sắc
thiên hương, cộng lại cũng xếp thành một hàng.
Cho dù, hai nàng này không tính là người nữ nhân thân thiết nhất của Chung
Thác, chỉ có thể xem như là thị nữ, nhưng cũng không phải là người mà ngoại
nhân có thể đắc tội được.
Sứ thần của Đế Tôn cung không nhiều lắm, nhưng quyền lực lại rất lớn, thậm
chí có thể trực tiếp hạ lệnh xử tử bất kỳ kẻ nào của bốn tộc.
Khi Chung Thác bế quan, các nàng chính là người nắm huyền giới trong tay.
Mỗi lần các nàng xuống dưới cũng sẽ khiến mọi người run sợ trong lòng, sợ
làm các nàng mất hứng.
“Đế Tôn đã biết chuyện gì vừa xảy ra rồi.”
Nữ tử mặc cung trang màu trắng ở bên trái, lạnh lùng nói: “Tà ma dị giới phạm
tội ác tày trời, Đế Tôn vốn muốn tự mình truy nã.”
Nữ tử mặc váy dài màu xanh bên phải nói tiếp, mặt không biến sắc: “Nhưng mà
hắn đang trong thời điểm quan trọng của việc bế quan, nên không tiện đích thân
ra tay.”
Mấy năm nay, Chung Thác vẫn bận rộn luyện hóa hai hạt giống huyền lực là
Ngân Huyền và Hắc Huyền.
Đây cũng không phải là chuyện đơn giản.
Một khi thành công, lại có ý nghĩa sâu xa.
“Hả?”
Mặt của các vị Đế Huyền cảnh đều biến sắc, Đế Tôn không xuất quan?
Vậy chuyện này phải làm như thế nào mới được?
Chẳng lẽ lại giống như lần trước, tấn công với quy mô như vậy?
Mặc dù ba tộc Kim, Ngân, Hắc, còn có hơn mười vị Đế Huyền cửu trọng,
nhưng với sức mạnh chiến đấu mà tên tà ma dị giới kia thể hiện ra lần này, mọi
người hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Chưa biết chừng lại là tới cửa tặng bảo vật cho hắn, tặng “gói kinh nghiệm”.
Bọn họ cũng không ngốc, cũng không muốn chịu chết…
“Hừ!”
Hai vị sứ thần sao có thể không nhìn ra, bọn họ đang suy nghĩ cái gì, không
khỏi lộ ra vẻ khinh thường.
“Xem dáng vẻ không có tiền đồ của các ngươi kìa!”
“Vâng, vâng, vâng, hai vị sứ thần dạy dỗ phải, không biết Đế Tôn đã có sắp xếp
gì cho trận chiến này chưa?”
Nữ tử mặc váy trắng hơi nâng cằm kiêu ngạo, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, lần
này không cần các ngươi ra tay, Đế Tôn đã có kế sách.”
Trên mặt của mọi người hiện lên vẻ sững sờ, chỉ cảm thấy Đế Tôn thật đúng là
bí hiểm.
Không đích thân ra tay, cũng không cần những người khác ra tay, vậy hắn giải
quyết như thế nào?
Chợt nghe nữ tử váy xanh ngạo nghễ nói: “Trong vòng ba ngày, tên tà ma dị
giới Lý Tuấn Lãng sẽ bỏ mình.”
“Sau khi các ngươi trở về, yên lặng nghe tin tức là được.”
Mọi người cũng không dám hỏi tới kế sách của Đế Tôn.
Nhưng mà, với phong cách làm việc gắn liền với Đế Tôn mấy năm nay và
những gì đã trải qua, đã là những kế hoạch do hắn đưa ra thì sẽ không thất bại.
Lần này, chắc chắn cũng không ngoại lệ.