ra ngoài suối nguồn.
Mà tin tức bọn họ sắp đi đến Đông Trúc đảo cũng nhanh chóng lan truyền ra.
Biết được tin tức này, toàn bộ các phái các tộc ở suối nguồn thứ tư đều xôn xao.
“Bọn họ thật sự rời khỏi Uy Tướng chi nhãn?”
“Điên rồi sao, lại định đến Đông Trúc đảo, đây là muốn chết à.”
“Chúa tể lại để cho bọn họ đi như vậy?”
“Ta dám đánh cuộc, sau khi bọn họ rời khỏi suối nguồn sẽ không sống được quá
năm ngày.”
“Năm ngày? Ngươi đang coi trọng bọn họ hay khinh thường mấy thần điện ở
bên ngoài vậy? Nhiều nhất ba ngày, bọn họ sẽ toàn quân bị diệt.”
“Ta cá là một ngày, không thể nhiều hơn được.”
“Không sai, hai bên chúng ta có rất nhiều thám tử của đối phương, bên ngoài
biết được động tĩnh bên trong.”
“Khương Thành vừa mới đi ra ngoài sẽ rơi vào đả kích hủy diệt.”
“Đáng tiếc, dù sao Long tộc cũng đã từng huy hoàng, lần này sẽ biến mất như
chưa từng thôi.”
“Sao ta cảm thấy cái tên Khương Thành này thật quen tai nhỉ?”
“Không phải là Khương Thành của Ngọc Nhai chi nhãn đấy chứ?”
Lúc tiên nhân các tộc đang thảo luận, mấy thần điện bao vây bên ngoài suối
nguồn thứ tư thật sự nhận được tin tức.
Bao gồm cả cung chủ Diên Lục Chính Thần của Trọng Liêm cung và Huyết Đế,
tổng cộng có bảy vị Chính Thần tiến hành giao lưu hình chiếu trong một lần, coi
như là mở hội nghị tác chiến cấp cao.
“Long tộc định phản bội Uy Tướng chi nhãn?”
“Tin tức là thật?”
“Không sai được, thanh thế của bọn họ rất lớn, tổng cộng cả triệu, đi thẳng đến
bên chỗ chúng ta.”
“Long tổ định làm gì vậy, chẳng lẽ hắn cảm thấy chúng ta sẽ không tấn công
hắn sao?”
Diên Lục Chính Thần thản nhiên nói: “Long tổ không ở trong đó.”
Vài vị Chính Thần đều cảm thấy khó hiểu với tin tức này.
“Không có Long tổ?”
“Không có Long tổ làm thủ lĩnh, sao toàn bộ Long tộc khác lại có thể chạy đến
được?”
“Đây nhất định là một cái bẫy!”
“Thật sự có thể có âm mưu, kỳ quái thật.”
“Còn có thể có âm mưu gì? Cho dù bản thân Thanh Sắc ẩn nấp trong đội ngũ
vẫn không hề tạo thành uy hiếp gì cho chúng ta chứ nhỉ?”
“Đúng vậy! Bẫy cũng cần đến thực lực để chống đỡ.”
“Rời khỏi suối nguồn, Thanh Sắc chỉ là một Cổ Thánh hơi mạnh một chút thôi,
có năng lực tính kế chúng ta sao?”
“Cho nên sau khi bọn họ rời khỏi suối nguồn, chúng ta trực tiếp xông lên tiêu
diệt là được!”
Huyết Đế vẫn luôn giữ trầm mặc cuối cùng không nhịn được mở miệng.
“Ta thấy vẫn thôi đi, bọn họ rời đi chẳng khác nào làm yếu thực lực của Uy
Tướng chi nhãn, có lợi cho chúng ta.”
“Nếu như bọn họ muốn đến Đông Trúc đảo, vậy để cho bọn họ đi là được.”
Sở dĩ hắn sẽ nói như thế là bởi vì trước đó không lâu mới đánh một trận với
Long tộc, đã đụng phải Khương Thành và Lăng.
Có hai mãnh nhân tuyệt thế này, đội ngũ của Long tộc chắc chắn không dễ chọc.
Nhưng đáng tiếc, những người khác lại không hề biết.
Vài vị Chính Thần còn tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
“Huyết Hải Chính Thần, ngươi có ý gì vậy?”
“Long tộc rời khỏi Uy Tướng chi nhãn thì sao, bọn họ lại không quy y thần đạo,
không phải là kẻ địch của chúng ta sao?”
“Nếu như có thể thoải mái tiêu diệt bọn họ, tại sao phải bỏ qua?”
“Thịt đến bên miệng, không có lý không ăn.”
Có Chính Thần thậm chí đã chủ động xin chiến.
“Trận chiến này cứ giao cho Độc Lăng cung của bọn ta là được, các ngươi tiếp
tục giữ vững trạng thái bao vây ở nơi khác, để tránh Thanh Sắc giương đông
kích tây.”
“Không không không, vẫn nên để Chí Hoàn cung bọn ta xuất chiến chứ, nhiệm
vụ tác chiến gian khổ và kịch liệt như vậy, bọn ta không thể chối từ!”
“Bọn ta cũng không thể chối từ…”
Trừ Huyết Đế ra, sáu vị Chính Thần khác đều hăng hái, muốn tranh nhau xuất
chiến.
Sở dĩ tích cực như vậy, thật ra nguyên nhân rất đơn giản.
Tác chiến bên trong suối nguồn, chiến đấu thường là thế lực ngang nhau, đôi
khi đụng phải chúa tể và Hư Đế, bọn họ còn có thể rơi vào thế yếu.
Nhưng sau khi rời khỏi suối nguồn, đội ngũ Long tộc này không có sự trợ giúp
của pháp tắc.
Tiêu diệt bọn họ chẳng phải nắm trong tay sao?
Toàn thân Long tộc cao giai là bảo bối, long lân long huyết long cốt long giác…
tất cả đều là vật liệu quý giá.
Hơn triệu Long tộc, đó thật sự chính là một bảo tàng di động lớn siêu cấp!
Bảo tàng như vậy, đâu có đạo lý lỡ mất được?
Cho nên bọn họ không chỉ tranh nhau xuất chiến, còn đặc biệt yêu cầu một
mình xuất chiến, để tránh những người khác muốn chia một chén canh với
mình.
Huyết Đế thật sự không nhìn nổi nữa.
Tuy rằng nhóm người này và hắn có giao tình không sâu, nhưng dù sao cũng là
đồng bọn cùng một trận doanh, không thể trơ mắt nhìn bọn họ nhảy vào trong
hố lửa được.
“Hơn triệu Long tộc thiếu cao thủ Cổ Thánh cấp, sự uy hiếp đối với chúng ta
thật sự không lớn.”
“Nhưng trong đội ngũ này có hai người thực lực siêu mạnh, cực kỳ nguy hiểm!”
“Nếu như các ngươi coi bọn họ là quả hồng mềm, vậy đã hoàn toàn sai rồi.”
Mấy vị Chính Thần kinh ngạc nhìn hắn.
“Hai người thực lực siêu mạnh?”
“Là hai người nào?”
Huyết Đế hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Khương Thành và Chiến Đế!”
Mấy vị Chính Thần không cho là đúng, bọn họ có vẻ mờ mịt, giống như chưa
từng nghe nói đến hai người này.
“Ai là Khương Thành?”
“Cái gì là Chiến Đế?”
Huyết Đế không thể không cường điệu phổ cập khoa học.
“Khương Thành là Khương Thành của Phi Tiên môn kia, vì sao lần này bọn họ
lại định đến Đông Trúc đảo, đó bởi vì Phi Tiên môn ở bên đó.”
“Ngoài mặt cảnh giới của người này chính là Thánh Tôn, nhưng chém giết
Chính Thần chắc không nói chơi.”
“Còn Chiến Đế chính là Hám Thiên Cổ Thánh ở Tiên Võ châu khi trước!”
Sáu vị Chính Thần hai mặt nhìn nhau, chợt phát ra tiếng cười nhạo không cho là
đúng.
“Ha, nhìn ngươi nghiêm túc như thế, trang trọng như thế, ta còn cho rằng là
nhân vật lớn không tầm thường nào”
“Một Thánh Tôn cộng thêm một Cổ Thánh?”
“Chỉ vậy? Chỉ như vậy mà thôi?”
“Còn Thánh Tôn chém giết Chính Thần, sao ngươi không nói luôn là hắn có thể
chém giết Thần Chủ chứ?”
“Ta đã nghe nói đến Khương Thành kia, không phải vì có được sự thiên vị của
chúa tể suối nguồn thứ nhất cho nên mới không biết sợ như vậy sao?”
“Còn có Hám Thiên Cổ Thánh, cho dù nàng mạnh nữa thì sao, đạo của Cổ
Thánh còn có thể sánh bằng Thiên Đạo à?”
Trừ việc chém giết Tu Đế thì Khương Thành còn có chiến tích chém giết hai vị
Hư Đế cấp Cổ Thánh của suối nguồn thứ hai.
Nhưng chỉ có đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh nhìn thấy Tu Đế chết, từ
đầu đến cuối người ngoài không hề biết hung thủ là ai.
Mà hai vị Cổ Thánh kia bị giết đã cực kỳ ồn ào ở suối nguồn thứ hai, tiên nhân
các tộc đều như sấm bên tai.
Nhưng rời khỏi suối nguồn thứ hai, cái chết của hai vị Hư Đế đã bị coi thành lời
đồn.
Dù sao Hư Đế tọa trấn vị trí phụ, có pháp tắc thiên địa gia trì, làm sao có thể
giết chết được?
Kia hoàn toàn không hợp với lẽ thường, ai tin kẻ đó ngốc.
“Huyết Hải Chính Thần, nếu như ngươi sợ chết, vậy cố thủ chiến khu của mình
là được.”
“Khương Thành và Hám Thiên Cổ Thánh kia bị ngươi thổi phồng đến ba hoa
chích chòe, ta thật sự muốn gặp một lần.”
Huyết Đế đã bị bọn họ chọc tức đến bật cười.
“Ha ha, ta sợ chiến?”
“Được, nếu như các ngươi đã tự tin như vậy, ta đây sẽ chờ đợi tin tức thắng lợi
của các ngươi.”
Dù sao lời nên nói, lời nên khuyên, hắn đã làm cả rồi.
Những người này cứ muốn tự tìm đường chết, vậy hắn không ngăn cản nữa.
Mà sau khi hắn rời đi, sáu vị Chính Thần còn lại bắt đầu một cuộc chiến tranh
đoạt tiên phong mới.