này khá căng thẳng.
Cho dù Thiên Cung chỉ phái một nhánh Thiên quân và ba tên Thần Quân tiến
công nơi này, nhưng đây đã đủ để các đại tông môn của Minh Tái vực lãnh đủ
rồi.
Hơn nữa tông môn nơi này còn tán loạn hơn Khiếu Mang vực, trận doanh phe
phái đông đúc.
Đối mặt với trận đại chiến nguy cấp toàn vực này, mỗi một trận doanh đều có
tính toán của mình.
“Rút thăm nào rút thăm nào!”
“Thẻ trắng ở lại phòng ngự, thẻ đen tiến công ở vòng tiếp theo, thẻ đỏ điều tra
tình hình quân địch!”
Doanh địa liên miên, rất nhiều nơi đều đang đồng thời diễn ra cảnh tượng này.
Đối với những tông môn có Đạo Thánh trấn giữ kia mà nói, vòng tiếp theo nên
làm gì thig có thể thương lượng quyết định.
Còn những tông môn có nhiều Đạo Tôn trấn giữ, có thực lực hơi cao hơn chút
kia, đa phần cũng có một phần tư cách quyết định nhiệm vụ.
Những tông môn bình thường và nhỏ chỉ có hai Đạo Tôn, thậm chí không có
Đạo Tôn trấn giữ kia, số phận phải dựa vào rút thăm này.
Trong toàn bộ Minh Tái vực, tông môn bình thường và nhỏ như thế như hằng hà
sa số.
Minh Tái vực cũng có một liên minh giống như Trúc Tiên cung, do tông môn
chúa tể Tịnh Cầm Tiên Phủ của nơi này ra mặt tổ chức, tên là Minh Nhai Thiên.
Có điều khác với Trúc Tiên cung, ở Minh Nhai Thiên chỉ có tông môn có mười
Đạo Tôn trở lên mới đủ tư cách gia nhập.
Vì vậy số lượng thành viên không nhiều.
Lúc này, một vị trưởng lão cấp Đạo Tôn đã gia nhập Minh Nhai Thiên, đang
chủ trì nghi thức rút thăm của một chỗ doanh địa.
“Đối mặt với sự công kích của Thiên Cung, mỗi một tông môn đều có nghĩa vụ
xả thân chiến đấu!”
“Nếu như Minh Tái vực thất thủ rồi, đạo thống sơn môn của các ngươi cũng đều
sẽ không còn nữa!”
Hắn lạnh lùng nhìn xuống chưởng môn của từng tông môn và các tộc trưởng
của tiểu gia tộc trước mặt, giống như dạy dỗ phạm nhân.
“Hôm qua của Cát Tương vực có thể chính là ngày mai của các ngươi!”
“Cho nên, nếu như ai dám không phục tùng kết quả rút thăm, giết không tha!”
“Nếu như ai phản bội và chạy trốn khỏi Minh Tái vực, vậy chính là kẻ địch của
Minh Nhai Thiên, chém sạch toàn bộ môn nhân thuộc quyền, xoá sổ đạo thống
sơn môn!”
Hắn cố ý dừng lại, tạo ra một trận không khí căng thẳng.
“Ta biết, rất nhiều người trong các ngươi hiện tại đều muốn đến Khiếu Mang
vực, đều coi nơi đó thành cõi yên vui.”
“Các ngươi có thể thử xem.”
“Xem thử dưới sự truy giết của Minh Nhai Thiên, liệu các ngươi có thể sống sót
tiến vào nơi đó không.”
Lời này vừa ra, những tiểu chưởng môn và các tiểu tộc trưởng kia câm như hến.
Hiện tại, bọn họ quả thực đều có suy nghĩ muốn đến Khiếu Mang vực.
Chỉ cần trốn đến nơi kia thì sẽ có thể tránh xa chiến tranh rồi.
Nhưng nghe đến lời cảnh cáo uy hiếp của tên trưởng lão của Minh Nhai Thiên ở
trên đài kia, rất nhiều người chỉ có thể chôn sâu loại suy nghĩ này xuống.
Thân là người đứng đầu của môn phái mình, tu vi của bọn họ phổ biến đều vẫn
là Đạo Tôn và Chí Tôn.
Trong đó thậm chí có vài người chỉ là Thiên Tôn mà thôi.
Làm gì đấu được với Minh Nhai Thiên?
Đối phương thật sự là nói được làm được đấy.
“Hiện tại bắt đầu rút thăm!”
Cùng với tiếng quát lớn của hai tên Đạo Tôn ở một bên, một Tiên Khí hình trụ
xuất hiện ở trong sân.
Thứ đồ này có thể xuất hiện màu sắc gì, dùng Thần Hồn trước cũng không thể
cảm nhận được, chỉ có thể dựa vào nhân phẩm.
Từng tên chưởng môn và tộc trưởng, ôm lấy tâm thái lên pháp trường, đi ba
bước dừng một chút, xếp thành hàng dài.
“Xích Sương tông, thẻ đen!”
Sắc mặt chưởng môn của Xích Sương tông nhất thời trắng nhợt, giống như đã
nghe thấy tin dữ.
Những người khác ở một bên cũng nhìn hắn với ánh mắt đồng tình.
Rút được thẻ đen, lần tiến công sau sẽ phải theo quân xuất chinh rồi.
Ai cũng biết, pháo đài tiến công Thiên Cung phải nguy hiểm hơn cố thủ ở trong
đại trận của mình rất nhiều.
Đây coi như là thẻ xấu.
Khi hắn lê bước chân nặng nề, cúi đầu đi ra đội ngũ, người xếp ở vị trí thứ hai
cũng đã bắt đầu rút.
“Toái Vũ Bảo, thẻ đen!”
Lại là thẻ xấu, trên đời này lại có thêm một người đau lòng.
“Triền Dương Vụ tộc, thẻ đen!”
“Thiên Nhận thế gia, thẻ đen!”
Sau trọn vẹn bốn thẻ đen, cuối cùng mới xuất hiện một thẻ trắng.
“Chí Lạc cung, thẻ trắng!”
“Ha ha ha, thật tốt quá!”
So sánh với biểu cảm như cha mẹ chết sau khi rút được thẻ đen của mấy người
vừa rồi kia, chưởng môn của Chí Lạc cung khác một trời một vực, hưng phấn
đến suýt nữa nhảy múa ngay tại chỗ.
Biểu hiện đó quả thực giống như đã trúng giải nhất.
Những người khác nhao nhao nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ và đố kị.
Thẻ trắng chỉ cần phòng ngự ở pháo đài bên này.
Chưa kể Thiên Cung đánh đến đây, thì bên này sẽ có chuẩn bị trước, có đại trận
và cấm chế giúp đỡ.
Cho dù thật sự không chống nổi nữa, chạy trốn cũng có cơ hội phản ứng.
Luôn an toàn hơn gấp mười lần thẻ đen chỉ có thể tiến về phía trước không thể
lui về phía sau.
Chỉ là, thẻ đen của hiện trường dường như phải nhiều hơn thẻ trắng rất nhiều,
gần như là tỷ lệ năm với một.
Sau khi rút trên trăm tông môn, chỉ xuất hiện hơn hai mươi thẻ trắng.
Những tông môn này mỗi một tông môn đều là vui mừng như điên, vui mừng
theo tiết tấu đại nạn không chết.
“Kim Phách Thánh Điện, thẻ trắng!”
“Ừm.”
Điện chủ của Kim Phách Thánh Điện Dương Củng Đạo Tôn gật đầu, thoạt nhìn
không hề hưng phấn kích động giống những người khác.
Ngược lại tiếc nuối lắc đầu, thở dài một hơi.
“Ầy, ta vốn muốn mang theo đệ tử bản điện đi xung kích trận địa địch, liều
mạng chém giết nơi nguy hiểm nhất.”
“Không biết làm sao lại liên tục bốn lần rút thăm đều là thẻ trắng.”
“Khiến người thương cảm quá…”
Những người vẫn chưa rút đến thăm ở phía sau kia, toàn bộ đều mắng thầm
trong lòng.
“Thật, mẹ nó có được tiện nghi còn khoe mẽ!”
“Xí, nếu không phải Kim Phách Thánh Điện có chút quan hệ với Đường Miểu
Đạo Thánh của Minh Nhai Thiên, làm sao lại có vận rút thăm tốt như vậy?”
Những người có mặt đều là Tiên nhân, lại có ai là kẻ ngốc được.
Một vài chiêu trò cũ, bọn họ đã có thể nhìn ra được dễ như trở bàn tay.
“Thao tác mờ ám mà thôi.”
“Bất luận rút thế nào, chúng ta đều là bia đỡ đạn, rút thăm chỉ là làm ra vẻ mà
thôi.”
Nhìn bên ngoài, kết quả rút thăm này do Tiên Khí hiển thị, hoàn toàn xem nhân
phẩm.
Nhưng trên thực tế Tiên Khí là do Minh Nhai Thiên cung cấp, bọn họ nếu thật
sự phải sắp xếp trước một chút thì cũng dễ dàng đơn giản.
Nghi thức rút thăm tiếp tục.
Dưới sự uy hiếp của Minh Nhai Thiên, cũng không ai dám phản kháng.
Lại là sau mấy chục thẻ đen và thẻ trắng, ở sân cuối cùng cũng đã xuất hiện một
lần khác biệt.
“Phi Tinh Đường, thẻ đỏ!”
Nghe đến hai chữ thẻ đỏ, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều tụ tập qua.
Rơi ở trên mặt chưởng môn Vi Hành Đạo Tôn của Phi Tinh Đường.
Ánh mắt của mỗi một người đều lộ ra sắc thái bầu bí thương nhau nồng đậm.
Người phía sau Vi Hành Đạo Tôn kia, thậm chí không nhịn được vỗ vai hắn.
“Vi Hành đạo hữu, nén bi thương.”
Mà bản thân Vi Hành Đạo Tôn lại là khẽ run lên, suýt nữa đứng không vững.
Hắn run rẩy tay, giống như cha mẹ chết nhận lấy tấm Tiên phù đỏ thắm kia,
giống như nhận lấy mệnh lệnh tử hình.
Nếu như nói thẻ đen là thẻ hạ, vậy thẻ đỏ chính là thẻ hạ hạ.
Đi theo những người khác cùng nhau tiến công, khéo léo một chút để người
khác chống đỡ ở đằng trước thì còn có cơ hội sống sót.
Mà đi thăm dò tình báo, dò thám tình hình địch của đối phương, vậy xác suất
cao là không thể trở về được nữa.
Ở mặt này Thiên Cung cẩn thận chặt chẽ, thám tử từ phía đối diện đến đây gần
như không một ai sống sót.
Tông môn rút được thẻ đỏ ba lần trước kia, cuối cùng trở lại đều không còn một
ai.
Đây chính là một nhiệm vụ tìm chết không hơn không hơn không kém.
Thông thường mỗi một doanh địa trên nghìn tông môn rút thăm, sẽ chỉ có hai
thẻ đỏ.
Có thể thấy Vi Hành Đạo Tôn bất hạnh cỡ nào.
Dương Củng Đạo Tôn rút được thẻ trắng vừa rồi phát ra tiếng cười lớn cười trên
nỗi đau của người khác