Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành ca cũng đâu dễ bỏ lơ, dù sao thì có là người đất thì cũng biết bực mà.

“Chẳng phải muốn cho ta đẹp mặt hay sao?”

“Qua đây cho ta thấy kỹ thuật làm đẹp của đám các ngươi nào, để xem có thể

làm ta đẹp mặt hơn không.”

Đám Thánh Chủ đối diện nào dám làm đẹp cho hắn.

Chưa nói đến việc sau lưng Khương Thành là Hám Thiên Cổ Thánh, cho dù

không có thì chỉ dựa vào ba trăm toà thần đài kia cũng đủ để nghiền ép bọn họ.

Nhìn bàn tay phải đang nâng chuôi kiếm của hắn, cả đám run rẩy trong lòng.

Bọn họ không muốn sa vào kết cục giống Ngự La thánh địa.

Họ tê dại, vội vàng quỳ xuống, quyết đoán chọn cách nhận lỗi xin được tha thứ.

“Bọn ta nào dám ra tay với ngươi?”

“Đi mượn một trăm lá gan cũng không dám.”

“Ngươi không phải sơ hở, là bọn ta mới đúng…”

Khương Thành nhìn đám cặn bã dưới chân, cũng chẳng có chút hứng thú nào

nữa.

Hắn thản nhiên bước đến trước mặt một đám người khác một cách rất thong

dong.

“Chẳng phải vừa rồi ngươi nói ta không xứng chiếm giữ thần vật sao?”

Bị Khương Thành dõi mắt nhìn xuống, vẻ mặt Vệ Chủng Thánh Chủ bối rối đến

cực điểm.

Là một Thánh Chủ đỉnh phong, dù bình thường có bị Thánh Tôn chất vấn thì

hắn cũng không thấy phẫn hận như vậy.

Nhưng lúc này không riêng mình hắn mà các Thánh Chủ đỉnh phong của Chí Tà

cung cũng chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, tất cả cùng cụp mắt như lão tăng

ngồi thiền.

Hết cách rồi, sức uy hiếp của Hám Thiên Cổ Thánh mạnh quá mà.

Thật ra Thành ca vẫn còn muốn kích thích đám người này phải ra tay để thu

hoạch thêm một lượt nữa.

Ai ngờ toàn bộ Chí Tà cung lại trở thành rùa rụt đầu.

Điều này khiến hắn không tìm được chỗ nào để mở miệng húp, thật là buồn

bực.

“Chẳng phải vừa rồi còn nói không có ngươi thì sẽ không làm ra trò trống gì

sao? Bây giờ lại không dám đánh cái rắm nào, còn muốn ra mặt giúp người

khác?”

Vệ Chủng bị sỉ nhục một trận, mất hết mặt mũi, cuối cùng không nhịn được mà

nghiến răng, rầu rĩ nói: “Ngươi đừng khinh thường quá đáng.”

“Gì cơ?”

Khương Thành xoè tay đặt lên bên tai, làm bộ không nghe rõ.

“Ngươi vừa nói gì thế?”

“Tiếng nói nhỏ như vậy, liệu có xứng được tranh đoạt Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy

hay không?”

“Ngươi…”

Vệ Chủng Thánh Chủ tức đến nỗi đầu óc kêu ong ong, suýt nữa không kiềm chế

được mà ra tay trong cơn kích động.

Song nghĩ đến Hám Thiên Cổ Thánh, cuối cùng hắn lại bỏ bàn tay run run

xuống.

“Bổn tọa không so đo tính toán như ngươi!”

“Thôi, thứ nhát gan.”

Thành ca tung Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy ra ngoài một cách rất dứt khoát.

Thần vật bị bao phủ bởi hào quang mù mịt cuốn vòng quanh tay phải của hắn,

từ từ lượn vòng và biến ảo, thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Ánh mắt của hàng nghìn Thánh Chủ ở xung quanh dần trở nên căng thẳng, có

vài người để lộ vẻ tham lam không thể kiềm nén.

“Vốn định cảm tạ các ngươi, ai dè các ngươi không cần.”

“Chẳng phải không muốn bỏ công vô ích sao?”

Khương Thành giơ tay phải lên: “Chẳng phải không muốn để ta lấy đi Ngân

Ngọc Tuỷ sao?”

“Bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt, tới đoạt đi, đi qua thôn này là không còn

phòng trọ nào đâu.”

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Không ai dám bày tỏ sự bất mãn với việc hắn đoạt mất Ngân Ngọc Tuỷ.

Điều này làm Thành ca cảm thấy hơi tẻ nhạt.

“Một đám phế vật, là cái giống ôn gì thế?”

“Chỉ với lá gan bé tí đó mà các ngươi còn dám chơi trò giết người đoạt bảo vật

ư, về nhà bú sữa mẹ đi!”

Ngay cả bọn Trường Dương, Diệu Du đứng đằng sau cũng thấy khoé mắt mình

co giật.

Đại ca, tem tém chút đi.

Ngươi khai khoả thế này là gộp chung tất cả tông môn ở Tiên Võ châu, gây thù

chuốc oán nhiều quá rồi đấy.

Bây giờ vẫn còn được Hám Thiên Cổ Thánh che chở.

Nếu có một ngày Cổ Thánh không bảo kê cho ngươi nữa thì phải làm sao mới

phải?

Cuối cùng Hạo Vương và Già Vương bị quơ vào châm chọc cũng không chịu

nổi nữa.

“Khương Thành, ngươi hả hê cái gì?”

Hai người họ tỏ vẻ chắp tay với trời một cách kính cẩn.

Sau đó mới nói tiếp: “Đừng xem trọng bản thân quá mức, không có vị ấy thì

ngươi chẳng là gì cả!”

“Chỉ ngồi thôi mà giết chết khối ngươi!”

Cơn phẫn nộ của hai người cuối cùng cũng khiến đám người vừa bị mắng đến

mức không ngẩng đầu lên được có chỗ để trút giận.

“Đúng đấy, ngươi tưởng bọn ta sợ ngươi thật hả?”

“Không có Hám Thiên Cổ Thánh âm thầm giúp sức thì ngươi là cái thá gì?”

“Thực lực của ngươi chẳng đáng kể đâu.”

“Bọn ta nể mặt Hám Thiên Cổ Thánh nên mới không tính toán với ngươi, ngươi

cho rằng mình mạnh đến mấy?”

Khương Thành cảm thấy chẳng hiểu gì.

Ca vất vả lắm mới mở được hack, không dễ dàng gì đâu.

Có tí liên quan nào với Hám Thiên Cổ Thánh chứ?

“Hình như các ngươi hiểu nhầm gì đó.”

“Hiểu nhầm?”

Vệ Chủng Thánh Chủ cười lạnh: “Trong lòng ngươi tự hiểu là được.”

“Hạng người cáo mượn oai hùm, người bọn ta sợ là Cổ Thánh, ngươi là cái thá

gì?”

Thành ca thực sự không thể nhẫn nhịn nữa.

Là Vua làm màu, há có thể dung thứ cho việc mình bị kẻ khác giật mất

spotlight?

Song chưa đợi hắn nói gì thêm, mọi người xung quanh đã bay đi hết.

Bởi Vẫn giới tiên tàng đã mở ra.

Năm Thánh Chủ đỉnh phong và tám mươi hai Thánh Chủ bình thường bị tiêu

diệt, quy mô của Vẫn giới tiên tàng lần này lại một lần nữa lập kỉ lục mới.

Tất cả Đạo Thần và Thánh Chủ chung quanh đều bận đi kiếm cơ duyên.

Trong nháy mắt, quanh Khương Thành chỉ còn mấy đồ tử đồ tôn của hắn.

“Ý của họ là gì?”

“Vừa rồi Hám Thiên Cổ Thánh có xuất hiện ư?”

Ngộ Sơn lắc đầu như trống bỏi.

“Không, không hề, ta hoàn toàn không thấy lão nhân gia ấy.”

“Vậy tại sao họ đều nói Cổ Thánh giúp ta?”

Thật ra Ngộ Sơn mới là người không tin vào chiến tích của Thành ca nhất.

Bởi hắn biết Lăng chính là Hám Thiên Cổ Thánh, Khương Thành có quan hệ rất

thân mật với nàng.

Theo hắn thấy, vừa nãy chín mươi chín phần trăm là do vị kia âm thầm ra tay,

chắc chắn luôn!

Thậm chí trận đại chiến ở Thương Lan đại lục lúc trước cũng có thể là do Lăng

lặng lẽ giúp đỡ.

Nhưng trước mặt Thành ca, lão già này lại tỏ vẻ chắc như đinh đóng cột: “Nhất

định là họ đố kỵ với tài hoa của ngươi!”

“Bọn họ không tài nào chấp nhận được việc một Đạo Thần mạnh hơn mình, chỉ

đành thêu dệt lý do để xoa dịu bản thân, tránh để lòng họ suy sụp.”

Lúc này Thành ca mới hài lòng gật đầu.

“Xem ra chỉ mỗi ngươi có được tuệ căn, nhìn thoáng qua đã thấy rõ bản chất.”

Đám Trường Dương, Trường Linh tỏ vẻ bất lực, ngươi thấy bọn ta không có tuệ

căn sao?

“Sư tổ, Vẫn giới tiên tàng lại xuất hiện, chúng ta có nên tiến vào không?”

Khương Thành ngẩng đầu lên liếc nhìn tinh vân khổng lồ gần như đã bao phủ

trọn Tiên Cực đại lục.

“Chúng ta mới đến Tiên Cực đại lục, khách thuận theo chủ, hay là trước mắt cứ

để thiên ma ngoại vực được nếm trải chút lợi lộc đi.”

Hắn còn bận nhặt nhạnh chiến lợi phẩm nữa.

Vừa nãy bận tao nét, suýt thì quên mất chuyện quan trọng nhất.

Toàn bộ trang bị mang theo bên người và không gian trữ vật của năm tên Thánh

Chủ đỉnh phong và tám mươi hai Thánh Chủ bình thường, cộng thêm hơn hai

nghìn Đạo Thần đều không bị tổn thất gì.

Thu hoạch vụ này đúng là đã vượt xa tưởng tượng của hắn.

Sau khi hắn đổi tất cả đạo khí đạo giáp bí bảo bát giai vừa lấy được, số huyền

tinh hắn có trực tiếp vọt lên hơn bốn triệu.

Ngoại trừ khoản đó thì vẫn còn một lượng lớn thiên tài đại bảo và đan dược.

Sắp góp đủ vài phần nguyên liệu để luyện chế đế khí siêu phàm rồi.

“Không uổng công đánh trận này.”

Cảm thấy tu vi tiên lực đã vượt xa cảnh giới Đạo Thần cao giai, hắn không chút

do dự mà mở bảng điều khiển huyền văn của hệ thống.

Cần thêm năm mươi ngàn huyền tinh thì huyền văn thập ngũ trọng mới lên tới

thập lục trọng.

Khương Thành cảm thấy đã đến lúc mình phải đột phá lên Thánh Chủ, bằng

không sẽ chẳng thể hấp thụ đạo hạch từ Vẫn giới tiên tàng tiếp theo nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK