“Ta cảm thấy kế hoạch của Cung quân sư có vẻ ổn hơn đôi chút.”
“m thầm chia rẽ kẻ địch, lợi dụng mâu thuẫn nội bộ giữa bọn chúng để tạo ra cơ
hội, đó mới là thượng sách.”
“Với thực lực của chúng ta, không có hy vọng lấy cứng chọi cứng…”
Những người này vẫn khá khéo léo, nhưng Khương minh chủ mới nhậm chức
hình như chẳng nghe thấy gì.
“Được rồi, tất cả chuẩn bị chút đi, lập tức xuất chinh.”
Các đệ tử Phi Tiên môn và đám người quen trong Yêu tộc, Vu tộc, Băng cung
hưởng ứng ầm ầm.
Những kẻ khác không đồng tình nhưng chẳng thể phản đối.
Bởi đến cả bản thân Cung Tình cũng không có ý kiến gì.
Thậm chí nàng còn chủ động xin chỉ thị từ Khương minh chủ: “Chọn người ra
trận như nào đây?”
Thành ca vốn không cần trợ thủ.
Nhưng ngẫm lại thì hắn vừa mới lên làm Minh chủ, chưa lấy được nhiều giá trị
thống trị như dự kiến. Hắn thấy nhất định phải khắc sâu ấn tượng của hơn triệu
tiên nhân trên Đông Trúc đảo về mình.
Vậy nên hắn phất tay: “Ai biết bay thì theo tất.”
Một lần nữa, mọi người lại nghệt mặt ra.
Cuộc chiến tranh dính líu đến trình độ của Chính Thần và Cổ Thánh, Đạo Thần
đi làm pháo hôi đã là quá đáng, bình thường cũng chằng có tư cách xuất chiến.
Ngay như lần trước bị Trọng Liêm cung phục kích, giới hạn thấp nhất cũng là
ba mươi ngàn Giới Thần đỉnh phong, đến cả Giới Thần bình thường cũng chẳng
có cơ hội ra mặt.
Cứ biết bay là được dẫn theo?
Tiên nhân không có ai không biết bay, chẳng lẽ phải đưa đi tất?
Đưa mấy người này theo có ích lợi gì chứ?
Còn chẳng đủ tư cách làm pháo hôi!
Thành ca nhìn thấu sự khó hiểu của mọi người, vậy nên hắn nói với vẻ nghiêm
túc: “Sư tử vồ thỏ cũng dồn hết sức, mỗi một tu sĩ đều có giá trị của riêng mình,
ai cũng có thể toả sáng toả nhiệt thôi.”
“Đưa họ theo, ta tự có tính toán.”
Dù sao cũng là hội cổ động viên thôi, không đặt nặng thực lực cảnh giới.
Mọi người còn tưởng rằng hắn thực sự có sắp xếp gì đặc biệt lắm, vì vậy chỉ
đành nhận mệnh mà đi.
Rất nhanh sau đó, toàn thể Đông Trúc đảo khua chiêng gõ trống chuẩn bị lên
đường.
Khi tin tức được truyền tới Cửu Đình cung, Lam Anh vẫn chưa kịp quay lại khu
vực phòng thủ của mình, nàng tỏ ra ngạc nhiên đến ngẩn ngơ.
“Chủ động xuất kích?”
“Dẫn tất cả mọi người đi theo?”
“Hắn bị điên hay bị đần vậy?”
Là tôn chủ của khu vực phòng thủ thứ nhất, Việt Thiền cũng rất sửng sốt.
“Thế này là đưa mọi người đi vào chỗ chết đấy.”
“Chẳng lẽ chúng ta phải tuân theo thứ mệnh lệnh này ư?”
Lam Uyên Cổ Thánh vừa mới tiến vào động phủ, đang định làm bộ làm tịch bế
quan, chưa kịp ngồi ấm mông thì đã buộc phải xuất quan bằng tốc độ ánh sáng.
Xuất chinh là một chuyện lớn, nhất định hắn phải đích thân đưa ra chỉ thị.
“Đây là lệnh của Minh chủ, chúng ta không nên phản đối công khai.”
“Nhưng rõ ràng xuất chinh là tự tìm đường chết.”
“Vậy nên các ngươi hãy dẫn theo nhân lực của Cửu Đình cung, cố gắng bám
theo sau đội ngũ, để hắn tiên phong đâm đầu vào chỗ chết.”
“Ngay khi tiểu tử kia chết, các ngươi phải lập tức đưa những môn phái và tộc
quần kia rút về Đông Trúc đảo.”
Lam Anh và Việt Thiền gật lấy gật để.
“Sau khi hắn chết, uy danh của Phi Tiên môn và Băng cung cũng sẽ rơi xuống
đáy vực.”
“Đến lúc ấy, Đông Trúc đảo sẽ hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của chúng ta.”
Nghĩ tới đây, tâm trạng hai người khá lên rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, năm khu vực phòng thủ lớn với hơn chục triệu đại quân đã tụ
họp lại một chỗ.
Các môn phái và tộc quần tập trung về một nơi nên số cao thủ tăng lên trông
thấy.
Bởi có sự tồn tại của Phi Tiên môn, chỉ riêng chiến lực hùng mạnh của cấp
Thánh Tôn cũng đã vượt quá một nghìn.
Số Thánh Chủ đỉnh phong cũng không ở dưới năm chục ngàn người, hoàn toàn
không thua kém bất cứ thần điện nào.
Nhưng phần còn lại, chẳng đủ lọt vào mắt.
Thậm chí người có thực lực yếu nhất còn chưa đạt tới cảnh giới Tôn Giả.
Đưa những người này tới chiến trường của cấp bậc Chính Thần và Thánh Tôn,
quả thực vô cùng hoang đường.
Dĩ nhiên Lam Anh sẽ không bỏ qua cơ hội này để đâm chọt Khương Thành.
“Cảnh giới của đám người này thấp đến mức người ta tức điên lên.”
Nàng chỉ về phía các Đạo Tôn và Chí Tôn đằng sau, tặc lưỡi thành tiếng, lắc
đầu.
“Với sức lực tầm thường của mình, bọn họ có thể làm gì trong đại chiến? Đi để
làm trò cười cho người ta hả?”
Chủ ý của nàng là ám chỉ Khương Thành đưa mọi người vào chỗ chết, rất vô
trách nhiệm.
Nhưng Thành ca cũng chẳng phải người thích chịu đựng.
Nghe vậy, hắn nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên.
“Ngươi vốn là tôn chủ nhưng lại kì thị cảnh giới, coi thường quần chúng dưới
trướng ư?”
“Trong suy nghĩ của ta, dù là Đế cảnh hay Thiên Tôn Chí Tôn, tất cả đều vô
cùng quan trọng, bọn họ cũng có vai trò lớn của riêng mình.”
“Ví dụ như Cung quân sư, cảnh giới của nàng không cao, nhưng Đông Trúc đảo
có thể thiếu nàng sao?”
Hắn hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói: “Bọn họ không phải trò cười! Tuyệt đối
không!”
Chỉ một lời này đã khiến các Đạo Thần, Đạo Thánh, Chí Tôn Thiên Tôn đều
sục sôi nhiệt huyết.
Mọi người không khỏi cảm thấy mình vừa nhận được sự ủng hộ và tôn trọng
trước nay chưa từng có.
Cùng với đó, giá trị thống trị của Thành ca cũng tăng một chút.
Trái lại, bọn họ nhìn về Lam Anh với ánh mắt không còn thân thiện như trước.
Mặc dù tất cả đều hiểu rõ rằng lần ra trận này không đáng tin lắm, nhưng cũng
chẳng ai thích bị chế giễu.
“Ta không có, ta không có ý đó…”
Lam Anh vẫn muốn phân bua đôi câu, Việt Thiền vội cắt lời nàng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Cửu Đình cung sẽ bị căm thù mất.
“Khụ, dốc toàn lực đối phó không phải vấn đề gì, nhưng ngươi có thể đảm bảo
sẽ thắng ư?”
“Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sự chênh lệch giữa thực lực địch với ta?”
“Thứ lỗi cho ta nói thẳng, chủ động xuất kích là một quyết định vô cùng ngu
xuẩn!”
“Ý ngươi là gì?”
Đám người Ấn Tuyết Nhi và Nguỵ Miễu không nhịn nổi nữa.
Nhưng Thành ca lại không cho đó là ngu xuẩn, thậm chí còn giơ tay lên ngăn
cản họ.
“Nếu Cửu Đình cung các ngươi đã cảm thấy ra trận là điều ngu xuẩn, vậy thì
các ngươi có thể ở lại Đông Trúc đảo.”
Câu nói nhẹ nhàng này khiến đám Việt Thiền và Lam Anh cùng bị choáng
váng.
Khi bọn họ nghĩ rằng cuộc xuất chinh của Khương Thành nhất định không thể
thiếu được lực lượng hùng hậu từ Cửu Đình cung.
Nếu muốn bọn hắn phối hợp mà xuất chinh thì phải nói vài lời hay ý đẹp.
Ngươi phải lôi kéo bọn ta, cầu xin bọn ta.
Bằng không đừng trách bọn ta giở trò ngáng chân.
Nào ngờ, đối phương lại không cần bọn họ.
“Ngươi, ngươi nói sao?”
“Không cần bọn ta ra trận?”
“Đúng vậy.”
Thành ca gật đầu.
“Chừa lại vài người trông nhà, phòng địch nhân cơ hội lẻn vào.”
“Các ngươi cứ ở lại chờ tin thắng lợi của bọn ta đi.”
Nói xong, Thành ca phất tay, chuẩn bị dẫn đại quân hàng chục triệu người ở
dưới trướng rầm rộ xuất phát ra khỏi đảo.
Lam Anh và Việt Thiền bốn mắt nhìn nhau, cùng cảm nhận được sự khinh
thường và sỉ nhục nặng nề.
Cửu Đình cung bọn ta mạnh như vậy nhưng ngươi lại không coi trọng?
Há lại có ý đó!
“Có phải ngươi nghĩ phụ thân ta sẽ giúp các ngươi chống lại đám Chính Thần
bên kia?”
Giọng nói sắc bén của Lam Anh truyền tới từ phía sau, nồng nặc cảm giác vui
mừng khi người ta gặp hoạ.
“Quên nói cho ngươi biết, lão nhân gia bế quan rồi, cả tỷ năm sau cũng chưa ra
được. Các ngươi phải tự tìm cách đối phó với đám Chính Thần bên kia thôi.”
Gì cơ?
Trong đại quân vừa mới hành động bắt đầu trở nên rối loạn, rất nhiều người
dừng lại.
Hoặc khiếp sợ, hoặc lo lắng, hoặc quay đầu một cách bất an.
Trước kia, khi Đông Trúc đảo chống lại ngoại địch đúng là nhờ vào Lam Uyên
Cổ Thánh ngăn chặn đám Chính Thần đối diện.
Vậy mà lần này hắn lại không xuất chiến?
Song, Khương Thành đang đứng trước đội ngũ cũng chẳng quay đầu lại.
“Ta tự có diệu kế để đánh bại địch, vốn không có ý định điều động Lam Uyên
Cổ Thánh.”
“Nhân tiện nói với phụ thân ngươi, tu luyện là quan trọng nhất, tuyệt đối đừng
bàn tới việc xuất quan trước hạn.”