“Các ngươi cùng nhau đến đây, sao lại không ở chung một suối nguồn chứ?”
“Lẽ nào các ngươi cạch mặt nhau rồi à?”
Nguyên Chân vội vàng lắc tay.
“Ngươi hiểu lầm rồi.”
“Không phải bọn ta cạch mặt với bọn họ, mà là nội bộ của bọn họ xảy ra chia
rẽ.”
“Cũng không phải là toàn bộ Vu tộc đều đi đến suối nguồn thứ hai.”
Khương Thành nhíu đôi lông mày: “Ý ngươi là sao?”
Nguyên Thịnh chậm rãi đáp: “Vốn dĩ Vu tộc chỉ có một đại tế tư là Minh Đồng,
hắn và Lam Đề tộc trưởng chung sống rất hòa thuận, cũng vô cùng săn sóc cho
bọn ta.”
“Nhưng sau khi một đại tế tư khác là Liêm Thiên trở về, hai bên lại xảy ra một
chút tranh chấp.”
“Mâu thuẫn gì?”
“Cái này bọn ta cũng không rõ, hẳn là một vài suy tính liên quan đến sự vụ
trong quần tộc và phương hướng phát triển trong tương lai.”
Nguyên Chân tiếp tục nói: “Mới bắt đầu, những tế tư của Vu tộc và tộc nhân
vẫn xem Lam Đề làm chủ, nơi cư trú cũng là ở suối nguồn thứ nhất.”
“Sau khi sinh sống ở Khư giới một thời gian thì đã dần có sự thay đổi.”
“Mặc dù thực lực của Vu tộc mạnh hơn chúng ta, nhưng ở Khư giới vẫn phải
nhìn sắc mặt của người khác nên trong tộc dần có những ý kiến bất mãn.”
“Có một lần, Lam Đề còn đắc tội với U tộc, suýt nữa thì dẫn đến tai họa diệt
tộc, sau đó Liêm Thiên đã đứng ra để dàn xếp giải quyết.”
“Liêm Thiên này cũng là một tên mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hắn và U tộc hình
như đã sớm quen biết với nhau, vẫn luôn duy trì mối quan hệ hòa hảo với những
quần tộc khác.”
“Dần dà thì lòng người ở trong nội bộ Vu tộc cũng thay đổi.”
“Rất nhiều người bắt đầu lựa chọn đi theo Liêm Thiên, uy vọng của Lam Đề và
Minh Đồng hiển nhiên cũng bị hạ xuống theo từng năm.”
“Cuối cùng, sau một chuỗi sự việc xảy ra thì hai bên triệt để bùng lên mâu
thuẫn.”
“Lam Đề mang theo một bộ phận nhỏ tộc nhân Vu tộc chịu thua rời đi, đến suối
nguồn thứ hai.”
“Còn Liêm Thiên và đại bộ phận tộc nhân Vu tộc thì vẫn ở lại suối nguồn thứ
nhất.”
Hóa ra là như thế.
Khương Thành thầm thở phào một hơi, Lam Đề không sao là tốt rồi.
“Vậy cái tên Minh Đồng đại tế tư kia thì sao, hắn không đi chung với Lam Đề
à?”
“Không có.”
Nguyên Thịnh lắc đầu: “Có thể Minh Đồng sợ bản thân mà đi thì Vu tộc sẽ chia
rẽ càng triệt để hơn, thế nên trước mắt hắn vẫn ở lại phía bên này.”
“Chỉ là hắn đã không còn bất cứ tiếng nói nào nữa rồi, bình thường đều ẩn dật ít
ra ngoài, căn bản không hỏi sự đời.”
Khương Thành gật đầu: “Được rồi, ta biết rồi.”
Đối với hắn, việc tìm được môn đồ của Phi Tiên môn đã xem như đạt được mục
đích rồi.
Vốn hắn tính lập tức trở về Nguyên Tiên giới.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy, tốt xấu gì cũng nên đến gặp Lam Đề một lần, thuận
tiện xem thử tình huống của Khư giới rốt cuộc là như thế nào.
Đang tính nghĩ như thế thì bên ngoài bất thình lình vang lên một tiếng sấm.
Đùng đoàng đoàng!
Tia điện xé rách bầu trời, quảng trường của Phi Tiên môn bị nổ thành một cái hố
sâu đen sì.
Nhìn luồng khói bốc lên bên ngoài, Thành ca chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Đây là một tiết mục của lễ chúc mừng đó à?
“Chuyện gì thế?”
“Không biết còn tưởng là lôi kiếp nữa đấy.”
Khi ra đến bên ngoài, hắn nhìn thấy mấy con sư tử xuất hiện ở trên không trung.
Con sư tử cầm đầu toàn thân có màu vàng tối, trên đầu có một cặp sừng rồng
đen sì, hai mắt lấp lóe tia sáng lạnh lùng hút hồn.
Sau lưng nó có một cặp cánh, giống như phượng hoàng lửa vậy, từng đốm lửa
nhảy nhót giữa đôi cánh.
Khương Thành từng chứng kiến vô vàn các loại Yêu tộc, nhưng yêu thú có hình
dáng như bốn con sư này thì hắn vẫn chưa nhận ra là loài nào.
Nhìn hình dáng thì hoàn toàn không phải là chủng loại của Nguyên Tiên giới.
Mông Thuần ở phía sau đã kịp thời phổ cập giúp cho hắn.
“Thiên U Kim Giác Sư - một trong những yêu thú chúa tể của kỷ nguyên thứ
hai.”
“Cái tên cầm đầu kia là Bích Dương, có địa vị rất cao ở tộc của bọn chúng, cũng
xem như là thủ lĩnh nằm trong những tên đứng đầu.”
Cái gì?
Kỷ nguyên thứ hai?
Lúc này Khương Thành mới phát hiện, hình như bản thân vẫn còn rất nhiều
chuyện chưa nghe ngóng thì phải.
Thì ra ở đây còn có sinh linh của kỷ nguyên thứ hai sao?
“Khương chưởng môn cẩn thận.”
Một tiếng hét vang lên bên tai.
Tầm mắt của Khương Thành cũng bị ngọn lửa vô biên kia lấp đầy.
Công kích kia không có hơi thở của đạo, cũng không có bao hàm căn nguyên,
ngược lại càng giống như U tộc trực tiếp thao túng lực thiên địa.
Ngọn lửa như thiêu đốt, không gian ở xung quanh chẳng những không vặn vẹo,
mà lại còn dính kết một cách quỷ dị kỳ lạ.
Đối với loại tấn công này, hiển nhiên Thành ca thành thạo vô cùng.
Hắn phát động Thái thượng hóa đạo, ngọn lửa ở bốn phía lập tức bị quét sạch.
Thậm chí còn quay ngược trở về, tấn công thẳng Bích Dương đang dẫn đầu ở
trên không trung.
Nói thật thì, đây cũng chỉ có Khương Thành làm nổi thôi.
Nếu đổi thành những Thánh Tôn khác, không quen thuộc cách thao túng lực
thiên địa, sợ là rất khó thoát khỏi một chiêu này.
Dù cho không bị thương thì cũng than bám đầy mặt.
“To gan!”
Tiếng gầm rú trầm đục như tiếng sấm.
Chấn động đến mức mây ở xung quanh cũng tán loạn.
Sau một tiếng vang lớn, ánh lửa bay tung tóe.
Bốn con Thiên U Kim Sư Giác đồng loạt xuất hiện ở đối diện Khương Thành.
Còn Thành ca thì lại chắp hai tay ra sau, đứng nguyên tại chỗ, chẳng động đậy tí
gì.
Chỉ nhẹ nhàng đã có thể giải quyết được đánh lén của Kim Giác Sư, thậm chí
còn không nói không rằng phản kích, các trưởng lão và chúng đệ tử của Phi
Tiên môn ở xung quanh hoan hô cổ vũ.
“Không hổ là Khương chưởng môn!”
“Cuối cùng thì ta cũng hiểu hàm nghĩa chân chính của thành thạo điêu luyện là
gì rồi.”
“Nhìn cái phong thái kia mà xem, hoàn toàn chẳng thấy ra tay, lại có thể dễ
dàng hóa giải một kích chí mạng…”
Tràn tâng bốc như thủy triều này làm cho mấy con sư tử đang tính nổi điên ngu
người luôn.
Bọn họ đã đến Phi Tiên môn rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên bị ngó lơ như thế.
Lại còn ngó lơ một cách triệt để như thế nữa chứ.
“Đáng hận!”
Bích Dương dẫn đầu gầm lên một tiếng nghiêm nghị, thể hiện cảm giác tồn tại
của bản thân.
“Phi Tiên môn các ngươi to gan thật, tính đối đầu với Thiên Sư cốc ta sao?”
“Ta thấy các ngươi chán sống rồi!”
Đối với sự tức giận vô duyên vô cớ của hắn, Thành ca tỏ ra bản thân không thể
hiểu nổi.
Con mẹ nó, ngươi vừa tới là đã đánh lén ta.
Lại còn nổi điên với bọn ta như đúng rồi nữa?
Lẽ nào tập tục ở Khư giới khác với bên ngoài như thế à?
Hắn không khỏi hỏi mọi người ở bên cạnh mình.
“Mấy con sư tử này có lai lịch gì đấy, ban nãy ta có nghe cái gì mà kỷ nguyên
thứ hai.”
Nguyên Chân vội vàng đáp lời: “Khư giới có rất nhiều quần tộc sống từ thời kỷ
nguyên thứ hai, Thiên U Kim Giác Sư là một trong số đó.”
“Nghe nói nhiều năm trước đây, ở kỷ nguyên thứ hai xảy ra một đại kiếp diệt
thế, cuối cùng có hai con Thiên U Kim Giác Sư xông vào Khư giới nên may
mắn sống sót.”
“Trải qua nhiều năm sinh sôi nảy nở, bây giờ ở Khư giới lại có khoảng hơn năm
trăm người, cũng xem như là thế lực ở một phương.”
Khư giới đã có từ kỷ nguyên thứ hai rồi á?
Khương Thành cảm thấy có rất nhiều chuyện hình như đã vượt qua sức tưởng
tượng của mình.
Nguyên Thịnh tiếp tục nói: “Nơi bọn họ ở là Thiên Sư cốc, cũng là suối nguồn
thứ nhất, hơn nữa lại còn cùng một nhánh sông với chúng ta, chỉ là bọn họ ở
thượng du.”
Nghe nhắc đến hai từ thượng du, Khương Thành đã hiểu ra gì đó.
“Vậy là, bình thường Phi Tiên môn bị bọn họ khống chế?”
Đám người Nguyên Chân và Mông Thuần đồng loạt gật đầu.
Hình như nhớ lại khoảng thời gian ấm ức lúc trước, trong mắt bọn họ đều có
một tia căm phẫn hận thù.
“Bọn chúng ở thượng du, có thể ngăn chặn và cắt dòng suối của chúng ta.”
“Mà một khi bị cắt chặn, cả một vùng sơn môn nơi Phi Tiên môn chúng ta đang
ở chẳng những mất hết lực tiên nguyên, lại còn mất đi trật tự, trở nên vô cùng
hỗn loạn và nguy hiểm.”