Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triều Quang cả giận nói: “Ngươi thật to gan, lại dám giết người của Triều gia

bọn ta!”

“Chẳng lẽ ngươi không biết bọn ta và Đồ Hưng cảnh chủ là người một nhà sao,

ngươi lại dám…”

Bốp!

Một cái tát bất ngờ giáng xuống mặt hắn khiến hắn choáng váng.

Nửa gò má trắng nõn của hắn ửng đỏ lên, vừa nhìn liền thấy đã sưng lên.

Thành Ca chậm rãi thu tay trái lại.

“Ta cho ngươi nói những lời nhảm nhí này sao?”

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của hắn, Triều Quang kìm lại tất cả những lời vốn dĩ

dùng để uy hiếp lại.

Hắn đã nhìn ra, người này căn bản không quan tâm thân phận bối cảnh gì cả.

Ngoài mặt là một người hòa giải, nhưng thực tế còn tàn nhẫn hơn bọn họ.

Hiệu quả của cái tát này rất tốt, trong nháy mắt đánh bay sự oai phong của hắn

rồi.

Hắn thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.

Chỉ cảm thấy tiên lực toàn thân suýt nữa đông cứng.

Anh mắt Thành Ca rõ ràng không có sát khí, nhưng Triều Quang giống như là

bị một con thú cổ hoang dã bao vây vậy, không tự chủ được mà tỏ ra sợ hãi.

“Tiền, tiền bối… Ngươi, ngươi đại nhân đại lượng, tha cho bọn ta một lần…”

Hắn thận trọng lùi về phía sau.

Mà những người khác cũng đang lặng lẽ xoay người, muốn chuồn.

Khương chưởng môn không vui cau mày.

“Chạy cái gì mà chạy, ta bảo rồi mà ta là người biết giảng đạo lí, chủ trương của

ta không phải đánh đánh giết giết, mà là lấy đức phục người.”

Vẻ mặt mọi người như đưa đám, ngươi đã giết sáu người rồi.

Nói lấy đức phục người, hoàn toàn không thuyết phục.

Có điều bọn họ cũng không dám di chuyển.

Ngược lại là Cung Tình kia thấy không có chuyện gì, liền vội vàng tiến lên chắp

tay.

“Đa tạ tiền bối cứu giúp!”

“Vốn còn tưởng rằng tiền bối ngươi là kẻ địch, suýt chút nữa xúc phạm ngươi,

mong ngươi thông cảm!”

“n mà tiền bối hôm nay cứu viện, ngày sau báo đáp!”

Nói xong nàng liền xoay người, định rời đi.

Thành Ca nói trong lòng, chẳng lẽ ngữ pháp của Băng giới các ngươi với Tiên

giới không giống nhau sao, lời ta nói rất khó hiểu sao?

“Ngươi cũng đừng đi.”

Hắn giơ kiếm lên, ngăn băng nữ Cung Tình kia lại.

“Ta nói rồi, ta tới là để phân xử giúp các ngươi, ngươi chuồn cái gì mà chuồn,

chẳng lẽ có tật giật mình sao?”

Mặt Cung tình cứng lại, lúc này mới phát hiện hình như mình hiểu lầm cái gì

đó.

Còn đám người Triều Quang đối diện vốn đầy tuyệt vọng, lại lần nữa dấy lên hy

vọng.

Bọn họ vốn cũng cho là Khương Thành tới giúp Cung Tình.

Ví dụ như anh hùng cữu mỹ nhân hay đại loại vậy.

Chỉ có điều cố ý mượn danh nghĩa phân xử.

Bây giờ xem ra, dường như người này thật đúng là hai bên không giúp bên nào,

đơn thuần tới chủ trì công đạo?

Một tên Đế cảnh nhất trọng lập tức nhảy ra cáo trạng.

“Tiền bối nói quá đúng, nàng chính là có tật giật mình!”

“Tiền bối chớ nhìn bề ngoài nàng điềm đạm đáng yêu, trên thực tế là một kẻ xấu

xa độc ác!”

Triều Quang nhìn một cái, còn có loại thao tác này?

Cũng vội vã lớn tiếng phụ họa.

“Đúng đúng đúng, nữ nhân này gian tà xảo trá. Những năm này nàng lặng lẽ lẻn

vào Triều gia ta, âm thầm khích bác lật đổ, làm hại nhiều vị tộc lão bỏ mình,

mấy trăm tộc nhân bỏ mạng, thật là tội tày trời!”

“Nữ nhân này gian tà bất chính, tâm địa ác độc, chính là cả đời ta mới thấy!”

“Xin tiền bối trừ khử kẻ mặt người dạ thú tội ác chất chồng này…”

Bọn họ nói làm Thành Ca cũng sắp chết lặng rồi.

Nữ nhân này đáng sợ như vậy sao?

Một người làm sụp đổ một gia tộc?

Chẳng trách trong cuộc bao vây trước đó, những người khác đều cẩn thận giống

như bao vây rắn độc vậy.

“Fuck, thật sự nhìn không ra…”

“Tiền bối đừng nghe lời một chiều của bọn hắn!”

Sâu trong nội tâm Cung Tình cảm thấy loại chuyện chủ trì công đạo này chính

là một trò hề hoang đường.

Nếu bình thường, nàng căn bản sẽ không phản ứng.

Nhưng hết cách, thực lực Thành Ca này quá mạnh.

Nàng chỉ có thể tự mình bào chữa giống như thẩm án vậy, cố gắng để được sự

đồng tình của Khương Pháp quan.

“Năm đó Triều gia bọn họ tàn sát vô số người tộc Cung thị ta, tội lỗi chồng chất,

thật khiến người và thần đều phẫn nộ…”

“Năm đó?”

“Một trăm năm mươi lăm triệu năm trước, lúc ấy Cung gia bọn ta là một trong

mười chín vị cảnh chủ của Thiên Hồng Lĩnh, canh giữ an ninh một phương.

Triều gia vốn là thuộc hạ của tộc ta, nào ngờ bọn hắn cấu kết với kẻ địch bên

ngoài…”

Triều Quang lập tức nhảy dựng lên phản bác: “Kẻ địch bên ngoài cái gì? Ngươi

lại dám vu oan cho lãnh chúa hiện tại, Cận Sùng đại nhân?”

“Cận sùng đại nhân lấy được dấu hiệu lãnh chúa, lãnh chúa đường đường chính

chính!”

“Đối với ngươi mà nói hắn là lĩnh chúa, đối với bọn ta mà nói lại là ác ma giết

người!”

Cung Tình hung hăng nói: “Những năm này, ta thay đổi thân phận ẩn giấu thực

lực, lẻn vào Triều gia các ngươi làm tỳ nữ, chính là muốn hủy diệt các ngươi,

rửa sạch mối thù năm đó, chỉ đáng tiếc vẫn chưa thể hại chết cả nhà các

ngươi…”

Triều Quang bên cạnh cũng hét lớn: “Tiền bối, tiền bối ngươi đều nghe được,

nữ nhân này ác độc vô cùng, chính miệng nàng thừa nhận giết hại mấy vị tộc

lão và nhiều tộc nhân của Triều gia bọn ta!”

“Cho nên bọn ta đuổi giết nàng - tên hung thủ này, hoàn toàn hợp tình hợp lý!”

Thành Ca mơ mơ màng màng gật đầu một cái, hình như là lý này.

Nhưng Cung Tình bên kia lại không đồng ý.

“Tiền bối, ta cũng là vì báo thù, nếu năm đó không có hành động diệt môn của

bọn họ, ta làm sao sẽ lẻn vào Triều gia?”

“Ta cũng vô tội!”

“Ô, chính xác…”

Khương pháp quan nghe mà nhức đầu.

Đây lại còn liên quan tới ân oán của quá khứ.

Cảm thấy đây còn là một màn trả thù rung động đến tâm can?

“Tiền bối ngươi vừa nãy không phải còn đứng bên bọn ta sao?”

Đám người Triều Quang đối diện kia nhao nhao bày tỏ điều này quá không

công bằng.

Thành Ca sờ sờ cằm: “Có không?”

Cung Tình trực tiếp truy hỏi: “Tiền bối ngươi nói cuối cùng là ai có lý?”

“A cái này…”

Khương pháp quan có chút hối hận khi xen vào việc của người khác, quá phức

tạp, hắn cũng không rõ.

“Khụ, trước kia Triều gia các ngươi diệt cả nhà Cung thị nàng, cho nên nàng

báo thù là chuyện đương nhiên.”

Hắn cuối cùng cũng chỉ có thể ba phải.

“Các ngươi diệt người khác một lần, bây giờ người khác trả lại cho các ngươi

một lần, coi như là huề nhau đi.”

“Chuyện này đến đây chấm dứt, giải tán giải tán, ai về nhà nấy!

Còn có thể như vậy?

Loại chuyện này còn có thể làm hòa?

Hai bên đều bị kết luận của vị thần tiên này làm cho ngây người.

“Tiền bối, nữ nhân này xảo trá ác độc như vậy, tuyệt không thể để nàng sống,

tương lai nàng nhất định sẽ còn tiếp tục trả thù bọn ta…”

“Tiền bối, năm đó tộc Cung thị bọn ta chết ước chừng hơn năm chục ngàn

người, lần này Triều gia bọn họ chỉ mới chết hơn ba trăm người mà thôi, làm

sao có thể coi là huề nhau chứ?”

Bọn họ cũng đã nhìn ra, chỉ cần người nào lấy được sự ủng hộ của vị tiền bối

này, thì giết bên kia là không thành vấn đề.

Vì vậy hai bên lại cãi nhau.

Đầu Thành Ca bị làm cho ong ong cả lên, suýt nữa vỡ ra.

“Các ngươi là pháp quan hay ta?”

Hắn lớn tiếng quát lên:“Ta nói huề nhau là huề nhau!”

“Lui đường! Kết án rồi! Tất cả cút!”

Triều Quang và Cung Tình cuối cùng cũng im miệng.

Hai bên chuẩn bị tản đi, phía xa bỗng nhiên có một đám người bay tới.

“Triều Quang!”

“Bắt được yêu nữ kia rồi?”

“À, là thân vệ cảnh chủ!”

Vừa nhìn thấy vị dẫn đầu kia, Đế cảnh tam trọng sơ kỳ, Triều Quang vui mừng

khôn xiết, giống như tìm được người chống lưng.

“Loan Long tiền bối, ha ha ha, ngươi tới rồi, quá tốt rồi!”

Mà sắc mặt Cung Tình biến đổi, đang định trốn đi, nhưng không còn kịp rồi.

Dù sao nàng cũng chỉ là Đế cảnh nhị trọng hậu kỳ, còn kém xa Loan Long một

cảnh giới lớn.

Lại bị bao vây trong nháy mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK