Ánh mắt của Tuyệt Vân Đạo Thánh thẳng tắp.
Những người đứng đầu của các môn phái vừa và nhỏ ở phía đối diện cũng trợn
tròn mắt.
Khương Thành cười híp mắt, gật đầu.
“Không sai, đây đều là những trưởng lão vừa mới gia nhập vào Phi Tiên Môn
gần đây.”
Thật ra Long tộc không hề gia nhập vào Phi Tiên Môn.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, cùng lắm thì để cho bọn họ thành lập
thêm một môn phái mới, sau đó đứng ở phía sau Phi Tiên Môn là được rồi.
Dù sao thì bảy người này người nào cũng là Đạo Thánh, mỗi người đều có thể
bỏ mười ngàn lệnh.
Cộng thêm Lâm Ninh và La Viễn, bên Phi Tiên Môn có thể nhiều hơn chín
mươi ngàn lệnh.
Vốn dĩ ít hơn phía đối diện bốn mươi ngàn lệnh, hiện tại ngược lại nhiều hơn
năm mươi ngàn.
“Không còn cách nào khác mà, có vẻ như vẫn là bọn ta thắng rồi.”
“Sao có thể như thế được? Sao đột nhiên Phi Tiên Môn lại có nhiều Đạo Thánh
đến như vậy? Tại sao bọn ta hoàn toàn không biết gì cả?”
Thậm chí Tuyệt Vân cũng đã cảm giác được khí tức Yêu tộc trên người bảy
Long tộc này.
“Rõ ràng bọn họ không phải là Nhân tộc, hoàn toàn không thể là môn đồ của
ngươi…”
“Nực cười!”
Còn chưa đợi Khương Thành mở miệng, Huyền Hải đã cắt ngang lời của người
đối diện với vẻ mặt không thiện cảm.
“Cái gì gọi là không phải môn đồ của Khương lão đại?”
“Bọn ta ủng hộ hắn lẽ nào còn cần ngươi cho phép?”
“Hơn nữa, Nguyên Tiên giới cũng không phải chỉ có Nhân tộc, tại sao Long tộc
của bọn ta lại không thể gia nhập vào Phi Tiên Môn?”
Tuyệt Vân bị chặn đến mức á khẩu không nói nên lời.
Hiện tại hắn muốn lật bàn, trừ phi cũng có thể tìm được năm Đạo Thánh trở lên.
Hơn nữa, năm Đạo Thánh này còn phải tuyên bố bọn họ sẽ đóng quân ở Khiếu
Mang vực, gia nhập vào Trúc Tiên Cung.
Đây rõ ràng là chuyện không thực tế lắm.
Những Đạo Thánh có tên có họ ở các vực khác đều đã có môn phái và tổ chức
của mình, sao có thể tùy tiện rời khỏi trận doanh ban đầu.
“Vừa rồi đã nói xong hết rồi, dựa theo số tiến lệnh để quyết định.”
Mạc Trần từ trong đám người đi ra, đối mặt đón lấy hơn hai trăm ngàn đại diện
của các môn phái, trực tiếp tuyên bố kết quả.
“Hiện tại có tổng cộng 337321 lệnh phản đối đề nghị của Khương chưởng
môn.”
“Mà ủng hộ đề nghị của hắn, thì có 386520 lệnh.”
“Lệnh ủng hộ nhiều hơn lệnh phản đối là 49199 lệnh, kết quả không hề hồi
hộp!”
Đám người Tần Sướng và Nguỵ Miểu ở phía sau hùa theo sôi nổi.
“Không sai, kết quả tiến lệnh này đủ để chứng minh hầu hết mọi người ở Khiếu
Mang vực tán thành Phi Tiên Môn cần được giúp đỡ, hơn nữa còn là người đầu
tiên được giúp đỡ.”
“Mục đích chung mà!”
“Mặc dù bọn ta là đệ tử Phi Tiên Môn, cũng không muốn trên lưng môn phái
của mình mang danh là môn phái nhỏ tầng lớp thấp nhất, nhưng đây là ý muốn
của toàn thể Khiếu Mang vực, bọn ta cũng không thể không chấp nhận.”
“Đúng vậy, môn phái nhỏ Phi Tiên Môn công nhận, không còn cách nào khác.”
“Chỉ có thể miễn cưỡng là người đầu tiên tiếp nhận giúp đỡ.”
Ngoài miệng bọn họ nói rất miễn cưỡng, trên thực tế lại sắp không nhịn được
cười.
Hơn hai trăm ngàn người ở phía đối diện hận không thể phun vào mặt bọn họ.
Chết tiệt, đây cũng xem như là ý muốn của Khiếu Mang vực?
Thế này là môn phái nào đại diện cho đa số?
Nhưng mà kết quả tiến lệnh đã bày ra trước mặt, nếu như lúc này bọn họ còn
không thừa nhận, đó chính là công khai phản đối Trúc Tiên Cung.
Đến lúc đó không chừng Khương Thành lại trực tiếp ra tay.
Nhìn thấy Phi Tiên Môn muốn chiếm một lượng lớn tài nguyên như vậy làm
của riêng, hơn hai trăm ngàn tiên nhân vừa phẫn nộ vừa không cam lòng.
“Chờ một chút!”
Đột nhiên Tuyệt Vân lại đứng ra một lần nữa.
“Bên các ngươi có người chưa bỏ phiếu, bên bọn ta cũng có mà!”
Hắn vừa nói như vậy, đột nhiên có rất nhiều người phản ứng lại.
“Đúng vậy!”
Tịnh Trúc tiên phủ cách Trúc Tiên Cung gần nhất vẫn còn tám Đạo Thánh nữa.
Ngay khi tám người này đến nơi, không phải lại áp đảo Phi Tiên Môn hay sao?
“Bên bọn ta cũng còn mấy thượng đàm nữa đấy.”
“Các ngươi có thể tìm, đương nhiên bọn ta cũng có thể tìm.”
“Người thắng cuối cùng vẫn là bọn ta.”
“Lô vật liệu đó cuối cùng Phi Tiên Môn của các ngươi vẫn phải giao ra thôi…”
Nghe thấy bọn họ thế mà lại gửi gắm hy vọng chiến thắng lên đầu Tịnh Trúc
tiên phủ, Thành ca không khỏi xấu hổ đưa tay sờ mũi.
“Khụ, cái này ấy à, ta e rằng các ngươi không thể trông chờ vào bọn họ nữa rồi,
tốt hơn hết là không cần tìm đâu.”
Trước đó không lâu, bên đó đã bị ta diệt phái rồi, đã không còn người nào nữa,
tìm cũng vô dụng thôi à.
Chưởng môn của rất nhiều môn phái lập tức nhảy dựng lên.
“Lẽ nào ngươi muốn ngăn cản bọn ta tìm tiên phủ ra mặt sao?”
“Là vì ngươi biết bọn ta chắc chắn sẽ thắng cho nên sợ thua?”
“Các ngươi có thể tìm, vì sao bọn ta không thể tìm?”
“Không phải chứ không phải chứ, đường đường là chủ đàm, chút kết cấu bụng
dạ này cũng không có?”
Vốn dĩ Khương Thành định nói ra sự thật, nhưng nhìn thấy bọn họ nhảy dựng
như vậy, cũng hơi tức giận.
“Vậy được rồi, chúng ta cùng nhau đi tìm là được rồi.”
“Cùng nhau thì cùng nhau, ngược lại ta muốn xem bên tiên phủ sẽ nói như thế
nào.”
“Ta cũng không tin đám người Mông Đoan Đạo Thánh và Khôi Tàng Đạo
Thánh sẽ đồng ý phương thức phân phối này.”
Tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi Trúc Tiên Cung.
Tịnh Trúc tiên phủ cách nơi này cũng không xa.
Hơn hai trăm ngàn người lũ lượt bay hơn mười phút thì đã đến bên ngoài sơn
môn tiên phủ.
Nhìn lối vào vắng vẻ, mọi người hơi bất ngờ.
“Sao ngay cả đệ tử canh giữ sơn môn cũng không sắp xếp?”
“Kỳ lạ, tình hình này hơi không đúng lắm.”
“Hừ, chuyện này thì có gì kỳ lạ, với sức mạnh của Tịnh Trúc tiên phủ, con cần
phải phái đệ tử canh giữ sơn môn sao?”
“Vậy cũng đúng ha…”
Tuyệt Vân Đạo Thánh bay đến gần sơn môn, lớn tiếng quát lên.
“Tuyệt Vân, chưởng môn của Bí Hư cung đến bái kiến Tịnh Trúc tiên phủ!”
Dưới sự truyền vào của tiên lực, giọng nói của hắn không ngừng vang vọng
trong núi, không biết đã truyền ra bao xa.
Nhưng mà rất rõ ràng là không thể có bất kỳ phản hồi nào.
Mọi người đợi một hồi, trong lòng càng hoang mang hơn.
“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Như vậy cũng không có ai đi ra?”
“Không đúng, nhiều người đến như vậy, giọng nói lớn như vậy, bên trong dù có
chậm chạp thế nào cũng nên nhận ra rồi chứ.”
“Lẽ nào toàn bộ môn đồ của tiên phủ đã đi ra ngoài hết rồi sao?”
Khương Thành cười ha ha.
“Thay vì ở đây đoán mò, chi bằng trực tiếp đi vào xem thử.”
Nói xong, hắn dẫn đầu đi vào bên trong sơn môn của Tịnh Trúc tiên phủ.
Vốn dĩ những người khác không dám, bởi vì như vậy là không được phép mà tự
tiện xông vào thì sẽ thuộc về là hành vi thù địch.
Nếu như bị Tịnh Trúc tiên phủ trách tội xuống, bọn họ cũng không gánh nổi.
Nhưng hiện tại Khương Thành dẫn đầu, hơn nữa luật không trách đông người,
cho nên mọi người cũng không quan tâm được rất nhiều.
Sau khi cùng nhau vào sơn môn, thậm chí có rất nhiều người còn chủ động hạ
đầu dưới mây, lựa chọn đi bộ để thể hiện sự tôn kính với Tịnh Trúc tiên phủ.
Nhưng mà tôn kính đến đâu cũng vô ích.
Dọc theo đường đi, bọn họ vẫn không nhìn thấy một môn đồ nào của tiên phủ.
Ngược lại nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng đổ nát đang thấp thoáng giữa núi
rừng, cung điện sụp đổ ở xa như ẩn như hiện.
Điều này làm cho tất cả mọi người có cảm giác không ổn.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tịnh Trúc tiên phủ bị tấn công sao?”
“Nói bậy, ai dám tấn công tiên phủ, nơi này là nơi có Đạo Thần trấn thủ đấy!”
Ngoài miệng thì Tuyệt Vân nói như vậy, nhưng điềm báo không tốt trong lòng
lại càng ngày càng nặng.
Hắn không khỏi không tăng tốc, nhanh chóng đến khu vực trung tâm sâu trong
sơn môn.
Ở nơi này, bọn họ nhìn thấy chính điện bị phá hủy hoàn toàn và núi lở đất nứt,
sông lớn mênh mông bị chặn lại, cảnh tượng hoang tàn giống như bị một trận
thiên tai tàn phá nặng nề.
Mà ở nơi này, không có một môn đồ nào của tiên phủ còn sống sót.