Hơn ba mươi vị Đạo Tôn đã ít đi mười vị rồi.
Mà những người còn lại căn bản không kịp đắc chí, bọn họ biết đằng sau vẫn
còn nữa.
Nghe những lời chói tai của Đấu Không Đạo Thánh, biểu cảm của bọn họ đều
không được tự nhiên.
Có năm người dứt khoát lựa chọn rút lui ngay tại trận, không muốn lại phải chịu
bị làm cho nhục nhã như khỉ làm xiếc nữa.
Nhưng những người còn lại thì vẫn ôm một tia hy vọng.
Cảnh tượng này làm cho những Đạo Tôn ở trong sân càng thêm đắc ý.
“Ba vòng trước cùng so tài với chúng ta, thậm chí còn có vài người riêng lẻ xếp
đến trước mặt chúng ta, cũng để cho các ngươi sinh ra ảo tưởng không thực tế.”
“Bây giờ cũng nên đến lúc tỉnh mộng nhận rõ hiện thực rồi.”
Khóe miệng của Đấu Không Đạo Thánh hiện lên vẻ giễu cợt nồng đậm.
“Thu Vũ Tuyền, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn.”
“Hoặc là tìm một Đạo Tôn đánh tiếp.”
“Hoặc là bị ta giết chết.”
Vì để tăng thêm cảm giác áp bức, hắn còn tế ra Đạo Khí và pháp tắc Không
gian.
Nhưng mà những hành động này giống như là mở ra một công tắc nào đó.
Lúc đầu cả người Thu Vũ Tuyền đều lộ ra khí tức sống lạnh, sau khi cảm nhận
được pháp tắc không gian bao phủ đến đây, lập tức bèn thay đổi hình thức chiến
đấu khác.
Nàng lại rút kiếm của mình ra một lần nữa, sau đó nhắm ngay vào Đấu Không
Đạo Thánh.
“Ngươi lại dám chĩa kiếm vào ta?”
“Không lẽ ngươi muốn khiêu chiến với ta?”
Đấu Không Đạo Thánh có chút trở tay không kịp.
Hắn cảm thấy chỉ số IQ hơi bình thường một chút cũng nên biết phải chọn ai.
Thu Vũ Tuyền lấy kiếm chĩa vào hắn, hơn nữa còn phản ứng kéo căng chiến ý,
quả thực là vượt xa dự kiến của hắn.
Cũng để hắn cảm nhận được vũ nhục càng thêm nồng đậm.
Lẽ nào ngươi cảm thấy càng dễ đối phó với những Đạo Tôn như ta?
Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không giết chết được ngươi?
“Được, được lắm!”
Hắn giận quá hóa cười, sát ý xuyên qua cơ thể ra ngoài.
“Đây chính là tự tìm đường chết!”
“Cho dù ngươi có bao nhiêu cơ hội thì ta cũng cam đoan đều sẽ lần lượt giết
chết ngươi…”
Giọng nói của hắn còn chưa dứt, thì một kiếm của Thu Vũ Tuyền đã hoán đổi
thành “trạng thái Vô Đạo” chém xuống.
Sau đó âm thanh lải nhải lảm nhảm liền biến mất.
Bởi vì Đấu Không Đạo Thánh bị một kiếm này ngăn chặn khoảng không cắt
thành hai nửa.
Không riêng gì người của hắn, mà tiên giáp tùy thân hắn, thậm chí còn có Đạo
Kiếm ở trước ngực cũng bị cắt ngang.
Tất cả đều chia làm hai.
Cả Bí Cảnh đều yên lặng.
Nụ cười của bảy vị Đạo Thánh đều cứng đờ lại, giống như bỗng nhiên trở thành
tượng điêu khắc.
Còn hai vị Đạo Tôn còn chưa đánh xong cũng đồng loạt ngừng lại.
Nhìn thi thể vô cùng thê thảm ở dưới mặt đất, bọn họ há to miệng, trong mắt
đều là vẻ khó có thể tin được.
Thậm chí ngay cả Thành ca có kiến thức rộng rãi cũng suýt chút nữa bị dọa giật
nảy mình.
Đây là loại tình huống gì thế?
Bởi vì đã sớm biết rằng Thu Vũ Tuyền là “Tiên Mẫu chuyển thế”, hắn nhanh
chóng đoán được Vô Đạo Kiếm.
Mà cuối cùng thì hắn cũng hiểu được, vừa rồi lúc Thu Vũ Tuyền “quyết đấu”
với mình, vì sao lại vung ra mấy kiếm một cách quái lạ, không hiểu ra sao cả
kia.
Cảm thấy mấy kiếm kia không kém cỏi một chút nào, càng không phải xiếc ảo
thuật?
Mà là sát chiêu khủng bố một trăm phần trăm.
Hắn vuốt cằm suy tư một lúc, nếu nhìn như vậy thì vừa rồi nàng vẫn khá tôn
trọng mình rồi.
Ngược lại là mình hiểu lầm nàng.
Nhưng một thắc mắc mới lại hiện lên trong lòng hắn.
Thu Vũ Tuyền có thể dùng được Vô Đạo Kiếm, chẳng lẽ… nàng đã khôi phục
được trí nhớ của kiếp trước rồi sao?
Không nên như vậy nha.
Nếu nàng đã quay về làm Tiên Mẫu, vậy thì nàng không nên dùng tác phong
của Thu Vũ Tuyền trao đổi với mình.
“Vậy kiếm kia… là chuyện gì thế?”
Âm thanh lắp ba lắp bắp của Vân Địch Đạo Thánh cắt ngang suy nghĩ của hắn,
cũng đánh thức luôn vẻ mặt đờ đẫn của những người khác.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đấu Không Đạo Thánh bị một kiếm kia chém chết, sao có thể như vậy chứ?”
“Ta không tin, chuyện này quả thực là quá hoang đường.”
“Nàng chỉ là Đạo Tôn, cho dù có nghịch thiên thì sao có thể làm được chuyện
như vậy?”
Trước đó dựa theo cách nghĩ của bọn họ, vị trí của bảy vị Thần Quân cuối cùng
chính là do tám vị Đạo Thánh bọn họ đến chia.
Bây giờ Đấu Không Đạo Thánh vừa chết, đã ít đi một người cạnh tranh, nên
cũng không cần tranh đoạt nữa.
Vốn dĩ bọn họ nên vui mừng.
Nhưng lúc này ai còn có thể vui mừng được nữa?
Nhìn Thu Vũ Tuyền vẫn đứng sừng sững tại chỗ như cũ, toàn thân không có
sinh cơ hoạt khí một chút nào, bọn họ chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
Một kiếm kia không những có chiến lực đáng sợ giết chết Đạo Thánh.
Mà còn vì thân thể tàn khuyết của Đấu Không Đạo Thánh còn ở nguyên tại chỗ
vẫn chưa hồi sinh ở bên ngoài.
Nó có nghĩa là hắn đã chết hoàn toàn rồi.
Nguy hiểm!
Vô cùng nguy hiểm!
Đặc biệt là Chí Nguyên Đạo Thánh cuối cùng cũng hiểu được trước đó Minh
Trần Đạo Thánh chết như thế nào.
Ngẫm nghĩ lại lúc ấy chọn chia nhóm đi diệt Thượng Vị Tinh Chủ, vài người
vẫn còn muốn bốc thăm chọn trúng nhóm của Thu Vũ Tuyền, hắn chỉ cảm thấy
vô cùng châm chọc.
Bảy người gắt gao nhìn chằm chằm vào Thu Vũ Tuyền, thấy nàng cũng không
có tấn công người tiếp theo, cũng không có bất cứ hành động nào, lúc này mới
nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Ma Kiền Đạo Thánh nhìn thoáng qua đám lão đại Vân Đình Tịch Phong Mộng
Ngột ở đằng sau, lúc này mới thử thăm dò đàm phán thương lượng với nàng.
“Thu Vũ Tuyền, bọn ta công nhận địa vị của ngươi rồi.”
“Sau này ngươi có thể không cần chém giết với người khác nữa.”
“Vị trí Thần Quân chắc chắn sẽ để cho ngươi một chỗ.”
Đối mặt với một kiếm không nói đạo lý kia, bọn họ không thể không lựa chọn
thỏa hiệp, dùng vị trí Thần Quân để trấn an.
Chỉ là Thu Vũ Tuyền ở đối diện vẫn không lên tiếng nào như cũ.
Hình như trong trạng thái căn bản không giống người sống này, nàng thật sự
không có khả năng nói chuyện.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thế này cũng quá lạnh lùng rồi?
Cho dù không đáp ứng, tốt xấu gì cũng phải trả lời lại một câu.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bầu không khí bên trong sân cứ dần dần
trở nên có chút lúng túng.
Khiến cho người ta có cảm giác giống như đang nói chuyện với một khối băng
lạnh vậy.
Bảy vị Đạo Thánh dần dần nhíu mày.
“Chẳng lẽ…”
“Chỉ là lực của một kiếm kia?”
“Đúng rồi, một kiếm kia tuyệt đối đã làm cạn kiệt cấm thuật đến cực độ đại
giới.”
“Dùng xong một kiếm vừa rồi, nàng liền không chịu đựng được nữa, thậm chí
còn rơi vào tình trạng sắp chết.”
Nếu như những người khác ở bên ngoài nghe được lời bàn tán của bọn họ nhất
định sẽ tỏ vẻ đồng tình.
Các ngươi đoán sai rồi.
Kiếm kia của nàng không chỉ có thể vung ra một lần.
Còn tại sao mỗi lần giết người xong nàng lại ngừng lại bất động thì nguyên
nhân cũng chỉ có chính Thu Vũ Tuyền mới biết được.
“Dọa ta sợ giật này mình.”
“Ta còn tưởng rằng nàng đã thay chúng ta thống trị toàn trường rồi chứ.”
“Hóa ra là cũng không thể.”
Nghĩ đến sự đáng sợ của kiếm vừa rồi, tất cả Đạo Thánh ở bên trong đều lộ ra
sát khí, nào ai còn dám giữ Thu Vũ Tuyền ở lại đây nữa?
Nhỡ đâu một lát sau nàng khôi phục lại bình thường thì sao?
“Tiêu diệt nàng!”
Dẫn đầu ra tay là Tịch Phong Đạo Thánh.
Trong khoảnh khắc lúc sự tấn công long trời lở đất bao phủ xuống, Thu Vũ
Tuyền cuối cùng cũng cử động.
Lại là một kiếm từ đuôi đến đầu chọc lên.
Tất cả đều hệt như tái diễn lại cảnh Vô Ách Đạo Thánh bị giết lúc trước.
Chỉ có điều lần này đổi thành Đạo Thánh Tịch Phong lâu năm mà thôi.
Mà kết quả cũng không hề thay đổi một chút nào.
Vị cường giả xếp thứ hai vòng Hải tuyển, thực lực có thể sắp xếp vào ba cường
giả đứng đầu toàn trường, bị cắt thành hai mảnh một cách dứt khoát nhanh gọn.
Một đời cường giả cứ bị thân tử đạo tiêu như vậy.
Tàn khu thân thể rơi xuống đất, không có cơ hội sống sót nào nữa.
Những Đạo Thánh khác ở đằng sau đang muốn rục rịch ngóc đầu dậy đều lạnh
thấu tâm can ngay khoảnh khắc này.
Thậm chí bọn họ còn suýt chút nữa muốn lập tức rời đi, chạy thoát khỏi nơi
nguy hiểm này, thoát khỏi nữ nhân đáng sợ ở bên cạnh này.