tàng rất là đơn giản.
Đó là vì đạo hải của hắn đã đạt đến cực hạn rồi.
Trừ khi đạo hải chuyển hóa thành thánh giới, nếu không thì hắn có hấp thu đạo
hạch như thế nào cũng là vô ích.
Nhưng tu vi tiên lực và cấp bậc căn nguyên đều bị kẹt lại, cũng không có cách
nào có thể lập tức đột phá lên Thánh Chủ.
Vậy nên, tạm thời Vẫn giới tiên tàng không có ích gì với hắn hết.
“Các ngươi tự đi đi, lần này ta không tham gia đâu.”
Không có lợi, ca đây không có hứng thú.
Đoan Phong và Thiên Hợp không hiểu cho lắm, tên này lại đang giở trò gì nữa
đây?
Cơ duyên tốt thế lại không muốn?
Còn sư đồ Ngộ Sơn thì lại làm vẻ mặt buồn bã kêu gào.
“Sư tôn, ngươi không thể bỏ mặc làm ngơ được!”
“Không có sư tổ ra mặt, bọn ta sao có thể chống lại thiên ma ngoại vực được
chứ?”
“Đánh không lại thiên ma ngoại vực, bọn ta làm sao hấp thu đạo hạch…”
Lần đầu tiên Thành ca có hơi hối hận vì đã bịa ra cái thứ “thiên ma ngoại vực”
này để làm màu, bây giờ khiến cho hắn không thể nào buông được.
“Thôi được rồi, cứ xem như vào trong lượn một vòng vậy.”
Hắn lại làm một loạt các động tác giống như lần trước, gọi Lăng ra ngoài, sau
đó mang hết đám Ngộ Sơn đến trước mặt đạo hạch.
Lần này, dù là Thương Lan đại lục hay Thanh Di đại lục thì đều không có một
ai dám đến ké đạo hạch nữa.
Vậy nên cũng không có cái thứ gọi là “thiên ma ngoại vực”.
Điều này khiến cho Thành ca rảnh rỗi không có việc làm, nhưng những người
khác thì lại vui mừng hớn hở.
Đạo hạch dung hợp từ bốn mươi bảy thánh giới thật sự vô cùng khổng lồ.
Đứng trước đạo hạch to khổng lồ này, bọn họ giống như những con kiến nhỏ bé
vậy.
“Chúng ta phải mất bao lâu mới hấp thu hết nó đây?”
“Hấp thu xong đạo hạch này, có khi nào chúng ta sẽ thành Thánh Tôn luôn
không?”
“Thánh Tôn thì không dám nghĩ tới đâu, nhưng Thánh Chủ đỉnh phong thì có hi
vọng hơn đấy…”
Vài người họ cười hi hi ha ha giơ hai tay để lên trên đạo hạch, thuận lợi hấp thu
đạo ở bên trong.
Lăng cũng tính giống như những lần trước, thúc đẩy đạo về phía của Khương
Thành, âm thầm làm công cho hắn.
Thế là sau khi theo thói quen đặt hai tay lên trên, nàng mới phát hiện có gì đó
không đúng.
Đạo mà nàng cố gắng thúc đẩy lại không tìm được chỗ trút là Khương Thành.
Sao lại như vậy chứ?
Hắn đâu rồi?
Lăng bắt đầu hoảng rồi.
Nếu đạo được đẩy ra mãi không tìm thấy chỗ trút thì rất nhanh sẽ chảy ngược
trở về, rót lại vào trong cơ thể nàng.
Còn đạo của nàng thì đã sớm đạt đến giới hạn mà ý thức của bản thân có thể
khống chế rồi.
Cổ Thánh hóa đạo làm nguyên, đạo nguyên cũng sẽ giống như Thiên đạo sinh
ra ý chí đặc biệt.
Hiện giờ ý chí của Lăng chỉ có thể miễn cưỡng trấn áp ý chí kia.
Nếu như đạo của nàng lại tăng thêm thì ý chí của đạo nguyên kia sẽ trở nên
mạnh theo.
Kết quả cuối cùng đó là ý thức của nàng không thể nào trấn áp được ý chí đó, bị
nó quay ngược lại thôn phệ, triệt để mất đi chính mình.
Giờ phút này nàng rất muốn chửi mẹ nó.
Cái tên đáng ghét kia đi đâu rồi?
Sao vẫn chưa bắt đầu vậy hả?
Nàng chỉ đành thử thúc đẩy cho bảy người của đám Ngộ Sơn, Trường Dương và
Đoan Phong.
Chỉ là quá trình vừa mới bắt đầu thì ý niệm của bảy người đã nhanh chóng tán
loạn, biến mất ngay tại chỗ.
Hết cách rồi, ý niệm của bảy người này quá yếu, hoàn toàn không thể chịu nổi
việc đột nhiên được rót một lượng lớn đạo vào cơ thể.
Bọn họ tiêu hóa không nổi.
Người duy nhất có thể tiêu hóa cũng chỉ có mỗi Khương Thành.
Nhưng mà Thành ca cảm thấy đạo của bản thân tạm thời không thể tiếp tục
thăng cấp nữa nên lần này hoàn toàn không muốn hấp thu.
Đạo hạch khổng lồ cuối cùng chỉ còn lại mỗi chỗ trút là Lăng.
Nàng thậm chí còn không có cách nào rút lui.
Bởi vì đạo nguyên và đạo hạch thu hút lẫn nhau là quy luật của tự nhiên, nàng
không thể nào thoát khỏi nó được.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo của bản thân tăng lên vùn vụt.
Nhìn thấy ý thức của bản thân tựa như một quả bóng càng phình càng to, bất cứ
lúc nào cũng có thể nổ tung.
Nàng điên cuồng điều động toàn bộ ý thức đến phòng thủ.
Giờ phút này, đạo vận ở bên ngoài Vẫn giới tiên tàng bị dập tắt trong phút chốc,
ý niệm của tất cả mọi người đều bị sụp đổ.
Ý niệm của bọn họ có thể đến được Vẫn giới tiên tàng đều là nhờ vào sự dẫn dắt
của Lăng.
Nhưng bây giờ, nàng làm gì còn có dư sức lực để làm cái chuyện đó nữa chứ?
Toàn bộ Tiên Võ châu xảy ra thay đổi dữ dội, đối với cái thế giới này, Lăng
chính là Thiên đạo.
Nếu nàng có chuyện, cả Tiên Võ Châu đều sẽ có chuyện!
Đạo hạch vẫn điên cuồng tuôn trào vào người nàng, dần dần, ý thức của nàng
cũng có hơi mơ hồ.
“Mẹ nó, cái gì vậy chứ?”
“Sao bọn họ đột nhiên đi ra hết vậy?”
“Nè nè, ngươi sao vậy hả, sao nhìn không được bình thường vậy nè, lẽ nào là
đạo hạch này có độc hả?”
Trong mơ màng, nàng như thấp thoáng nghe thấy giọng nói của Khương Thành.
Cái tên này cố ý đúng không hả?
Cố ý gài bẫy hại nàng, lấy oán báo ơn hả?
Đây là suy nghĩ cuối cùng của nàng trước lúc hoàn toàn sập nguồn.
Ngay sau đó, nàng cảm nhận được một ý thức mãnh mẽ không thuộc về bản
thân đang truyền vào trong cơ thể mình.
Đó là linh ý của Khương Thành.
Vốn Thành ca cũng tưởng rằng lần này sẽ không cần tới bản thân nên chỉ tính
làm một khán giả đứng xem, nhìn bọn họ hấp thu đạo hạch.
Ai mà ngờ lại xảy ra liên tiếp vô số chuyện ngoài ý muốn.
Đám người Ngộ Sơn đều bị đẩy ra ngoài, “ý niệm” vốn đang bình thường của
Lăng cũng rung chấn kịch liệt, đồng thời còn càng ngày càng yếu, càng lúc càng
trong suốt.
Dường như sẽ tiêu biến trong trời đất bất cứ lúc nào.
“Không phải đó chứ, mất đi người trụ cột như ca là các ngươi đến cả việc hấp
thu đạo hạch đơn giản thế này cũng không làm nổi được luôn hả?
“Đúng là không để người ta bớt lo được!”
Hắn hoàn toàn không hay biết tình cảnh của Lăng nguy hiểm đến cỡ nào.
Những người khác chỉ là mất đi một sợi ý niệm thôi, không hề có ảnh hưởng gì
lớn đến bản thể.
Còn Lăng vì phải cố gắng trấn áp ý chí đạo nguyên nên ý thức chỉ có thể luôn
giữ ở trạng thái nguyên bản hoàn chỉnh.
Nếu như nó mà mất đi, vậy thì sẽ hoàn toàn mất luôn.
“Hạt mầm tốt duy nhất đấy, không thể nhìn nàng ta chết được, nếu không công
cuộc giúp muội tử của ca đây sẽ lật xe mất.”
Nếu “ý niệm” của Lăng đã sắp tiêu biến, vậy thì dùng linh ý của bản thân để
bảo vệ cho nàng, giúp nàng gia cố một chút là được.
Khi linh ý của Thành ca tiến vào cái “chiến trường” đặc biệt này mới phát hiện
tình hình phức tạp vượt xa tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Không chỉ có đạo hạch cuồn cuộn trút vào không ngừng mà còn có cả đạo
nguyên tự mang ý chí đặc biệt của bản thân Lăng nữa.
Khương Thành chỉ mới ở cảnh giới Đạo Thần, tất nhiên không biết đạo nguyên
là gì.
Hắn chỉ nghĩ đạo tâm của Lăng có hơi đặc biệt mà thôi.
Mặc dù cảm giác mà “đạo tâm” mang lại cho hắn quá mạnh mẽ, nhưng ai mà lại
không có những bí mật nhỏ kia chứ?
Muội tử này có thể không hẹn mà gặp nhân vật chính như hắn nhiều lần đến vậy
thì chắc chắn cũng là do số mệnh sắp đặt thôi.
Còn về ý chí đặc biệt do đạo nguyên sinh ra kia cũng bị xem như là ý thức của
bản thân Lăng.
Sau khi linh ý của hắn tiến vào, ý chí đặc biệt do đạo nguyên tự có kia cũng lập
tức nhào lên, muốn thôn phệ hắn rồi đồng hóa luôn.
Điều này khiến cho Khương Thành rất không vừa lòng.
Hắn còn tưởng đây là ý thức của Lăng đang công kích bản thân.
“Ta đang giúp ngươi đó, sao ngươi lại cắn ngược lại ta chứ, lấy oán báo ơn hả?
Ý chí đạo nguyên cũng giống như ý chí Thiên đạo, chỉ có bản năng tiêu diệt
nguy hiểm, tất nhiên sẽ không bởi vì câu nói này của hắn mà dừng lại.
Linh ý của Khương Thành rất nhanh đã bị cắn mất một góc, sau đó nhanh chóng
bị đồng hóa.
Ý chí đạo nguyên cũng nhờ vậy mà càng thêm mạnh hơn, trạng thái của Lăng
cũng ngày càng gay go.
Thành ca không biết rõ chân tướng cũng nổi giận rồi.
“Ngươi làm thật đó hả?”
“Nếu như ngươi đã cố muốn múa rìu qua mắt thợ, ép ta phải ra tay thì đừng
trách ca đây không khách sáo!”
“Ta là chuyên gia chơi cái trò tấn công ý thức đó, ai sợ ai hả?”