Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy! Ta lừa các ngươi thế nào?”

Thành ca muốn xem sự lúng túng của bọn chúng.

Vì vậy, hắn cố tình đứng dậy với vẻ bất bình.

“Dù sao thì cũng hãy nói về chuyện đã xảy ra đi, nếu không ta cũng không

muốn gánh chịu oan ức không rõ ràng này.”

“Ta lừa lấy Toái Linh Phiến của các ngươi như thế nào?”

“Nên nói ra hết đi, nói cho tường tận để mọi người đánh giá!”

“Ngươi còn oan ức gì? Còn đánh giá?”

Đám Hoàng tử, Hoàng tôn suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết.

Tặng lễ vật riêng tư, hy vọng rằng hắn sẽ chuyển nó cho Thu Vũ Tuyền nhưng

cuối cùng lại bị nuốt chửng.

Loại chuyện này mà nói ở nơi đông người, người bình thường thì không nói làm

gì, những đám Hoàng tộc bọn họ sao có thể còn thể diện?

Gần như là một vụ bê bối.

“Ngươi dám làm nhưng không dám nhận ư?”

“Kẻ như ngươi lại còn là biểu ca của Thu Vũ Tuyền. Ngươi xứng đáng làm biểu

ca của nàng sao?”

“Còn có thể làm ra chuyện như vậy, đơn giản vì ngươi là kẻ cặn bã!”

Đám đông lại ầm ĩ.

Cái gì?

Người này lại là biểu ca của Thu Vũ Tuyền?

Hơn nữa còn làm chuyện cặn bã với nàng?

Đó là việc gì?

Có một vài người tự liên tưởng đến khung cảnh đạp đổ luân thường đạo lý nào

đó.

“Không phải chứ, hắn lại làm chuyện đó với biểu muội mình?”

“Ôi má, hắn lại dám đối xử với Thu cô nương như vậy?”

“Nữ thần như nàng lại bị biểu ca nàng làm chuyện đó?”

Nhìn vẻ mặt tức giận, căm hận hay kinh ngạc, nghe bọn họ thảo luận những

điều này, Khương Thành cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Cái gì mà cái nà, cái kia, không thể giải thích được, phiền các gươi mở to đầu

óc ra chút.”

Sự tích cực làm sáng tỏ của hắn cũng khiến chính Thu Vũ Tuyền ngạc nhiên.

Nàng cho rằng với phong cách không biết xấu hổ của Khương Thành thì sẽ tự

để cho người khác hiểu lầm, hơn nữa còn góp thêm lửa.

“Được rồi!”

Thực ra Tinh Diệu Hoàng có thể nhìn ra được Khương Thành thực sự là kẻ lừa

lấy Toái Linh Phiến của đám tử đệ Hoàng tôn này.

Nhưng mà xét đến Khương Thành là thần thai, hơn nữa, thân phận hắn lại là

biểu ca của Thu Vũ Tuyền, vậy thì không có cách trị tội của hắn.

“Việc này đến đây là kết thúc!”

“Ai cũng không được kháng lệnh!”

Đôi mắt lạnh lùng của hắn chậm rãi quét qua đám người bên dưới, cuối cùng

dừng lại ở đám tử đệ của mình.

“Đặc biệt là thanh danh của Thu Vũ Tuyền, ai phá hỏng sẽ chết!”

Tất cả người của Thiên tộc đều im lặng, đám đệ tử hoàng tộc càng thêm rùng

mình.

Sau khi sự kiện này kết thúc, bữa tiệc linh đình và các nghi lễ tiếp theo vẫn tiếp

tục.

Sau đó là âm nhạc và nhảy múa như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, Khương Thành thực sự đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Dù hắn vẫn còn ngồi ở dưới nhưng những người xung quanh đều nói về hắn.

“Biểu ca của nàng?”

Bây giờ, ngay cả khi họ nói thầm hoặc thậm chí gọi riêng, họ cũng không dám

nhắc đến tên của Thu Vũ Tuyền một cách trực tiếp.

Để không khơi dậy nỗi buồn của Tinh Diệu Hoàng.

“Trước nay chưa từng nghe qua cái tên Khương Thành này!”

“Nghe nói lúc trước hắn sống trong Tông Phiêu Vương phủ cũng lừa được hàng

trăm mảnh Toái Linh Phiến ở đó.”

“Ôi vãi, hắn muốn làm cái gì? Chuyện vô lý cũng phải có giới hạn chứ!”

“Đúng vậy, đắc tội với cả Vương phủ và Hoàng Thất cùng lúc đúng là tìm

chết!”

Nghe những lời dị nghị này, Thành ca cảm thấy vui mừng sung sướng.

Nhưng cứ nghe rồi nghe tiếp, phía sau liền có gì không đúng!

“Loại hàng này sao có thể là biểu ca của nàng ấy?”

“Người với người đúng là không giống nhau…”

“Bởi vì là biểu ca của nàng nên mới dám lộng hành, không sợ gì cả!”

“Cũng phải, nếu không phải là biểu ca của nàng thì chết thế nào cũng không

biết được!”

“Hắn cũng dựa vào thân phận này thôi, có một biểu muội tốt…”

Điều này khiến Thành ca cảm thấy không nghe tiếp được.

Là ý gì vậy?

Bây giờ ca đã rơi rớt đến mức cần phải ôm đùi Thu Vũ Tuyền mới xứng đáng

được đề cập đến?

Theo nhịp điệu này thì trong tương lai, những người khác sẽ không nhớ tên thật

của mình, họ sẽ gọi trực tiếp là biểu ca của Thu Vũ Tuyền khi gặp mặt.

Nghĩ đến đây, Thành ca có chút hối hận!

Sớm biết thế thì lần trước không làm biểu ca của nàng ấy. Bây giờ thì sợ đến

mức bản thân mất cả tên thực.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng chờ được nghi thức Hoán Linh.

Giữa quảng trường trước điện, một ngọn núi nhỏ hình chóp nón nhô dần lên

khỏi mặt đất.

Đám người xung quanh lần lượt lui về sau.

“Thần Sơn!”

“Cuối cùng Thần Sơn cũng hiện lên rồi!”

“Thứ chờ đợi chính vì khoảnh khắc này!”

Thành ca nghe tiếng hoan hô của bọn họ mà không thốt nên lời.

Bởi vì ngọn núi này thực sự có hơi nhỏ.

Ngọn núi màu trắng có đường kính chỉ vài chục mét, trông giống như một dốc

đất nhỏ.

“Gọi một đồ vật như vậy là Thần Sơn thì hơi không hợp lí phải không?”

Vừa nghĩ tới, hắn liền phát hiện mọi người đều nhìn lên trời.

Nhưng nhìn lên trên đã thấy núi non hùng vĩ không thể nhìn thấy được.

Phía trên Hoàng cung trống không, gợn sóng khí tức mênh mông, huyền bí.

Mà những khí tức ấy cũng tạo thành Thần Sơn.

Nhìn từ bên ngoài, có một cảm giác bức bách trong đám mây đen bao phủ toà

thành.

Nhưng điều kỳ lạ là đỉnh đầu bị che kín, ánh sáng mặt trời lại không bị cản, bầu

trời cũng không trở nên mờ mịt.

Bất kể nội thành hay ngoại thành, rất nhiều tộc nhân Thiên tộc đều lần lượt bay

lên trời.

Cùng lúc đó, mây và sương mù giăng mắc bên trong và bên ngoài ngọn núi,

nuốt nhả bất định.

Những bong bóng lấp ló trong lớp mây đặc biệt đó, thỉnh thoảng lại phát ra

những tiếng cảm thán.

“Ta nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi!”

“Hiện tại nhìn thấy có tác dụng gì, một khi linh hồn Thần Sơn đến gần sẽ biến

mất không còn tăm tích, chỉ có thể cảm nhận bằng linh khí!”

“Không biết là Thiên Linh hay Địa Linh?”

“Phàm Linh cũng không tồi! Nhưng ta e rằng chúng là Huyễn Linh. Sau khi hấp

thụ chúng, bản thân sẽ như bị những Huyễn Linh chơi trong một thời gian dài

và sẽ không thu được gì!”

“Không thành vấn đề, ta đi lên thử trước!”

Những tộc nhân Thiên tộc bay lên trời, giống như én lao vào rừng, nhanh chóng

lao vào trong những tầng mây.

Khương Thành vốn định tham gia náo nhiệt.

Nhưng bây giờ hắn thậm chí không biết cơ duyên này làm như thế nào, cần chú

ý gì cũng không rõ.

Mà nhiều người xung quanh cũng đang ở bên dưới ngước cổ lên nhìn nên cũng

quyết định quan sát trước rồi nói.

Để tránh chẳng hiểu gì, lên chẳng bắt được gì, cuối cùng bị đám đông chế giễu.

Hắn đã sớm phát hiện ra sự bất thường.

Sau khi vào bên trong đám mây mù của Thần Sơn, hầu hết mọi người đều trở

thành ruồi không đầu.

Một số người thậm chí bay cũng không quá ổn định, loạng choạng như say

rượu.

Hắn ở bên dưới, nhìn thấy rõ ràng một số bong bóng.

Không có gì ngạc nhiên, đó chắc là Thần Sơn Chi Linh mà mọi người đã bàn

luận.

Nhưng sau khi vào Thần Sơn, nhiều người đã đến gần bong bóng nhưng lại làm

ngơ, bỏ sót bong bóng.

Một số người bên dưới vội vàng nhảy lên.

Dường như đang cố gắng nhắc nhở tộc của mình, nhưng dù họ có la hét thế nào

đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì.

Bên trong Thần Sơn giống như một thế giới khác.

Chỉ sau vài chục giây, hàng chục nghìn người đã bị Sơn Thần từ chối.

Mà những người bị từ chối, hầu hết đều tái mét, mắt đờ đẫn, như thể gục ngã.

Thành ca muốn tìm ai đó phổ cập chút kiến thức cho mình đây là tình hình gì?

Chỉ là đám tử đệ của Tông Phiêu Vương xung quanh không tốt như vậy!

Hắn chỉ phán đoán vào được Thần Sơn sẽ tiêu hao năng lượng nhất định!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK