Điều này khiến Thành ca có hơi bất ngờ.
Hắn mơ hồ cảm thấy thịnh hội lần này có hơi không bình thường.
Thông Hư thánh địa cho người ta đến xem chiến, vốn đã rất không hợp lí.
Lại không bán vé vào cửa, bọn họ có thể có được cái gì?
Còn có sự chấn động nhẹ của trái tim Thần, sau khi hắn tiến vào Thông Hư
thánh địa, đột nhiên đã biến mất rồi.
Đây lại là chuyện gì vậy chứ?
Lẽ nào mấy Thần Tử khác đã đến đây rồi, chỉ là bị cản ở bên ngoài thánh địa?
Mà cuối cùng, thái độ của tên tiên nhân tiếp đón kia cũng rất vi diệu.
Vốn dĩ hắn còn cho rằng đối phương muốn đuổi mình xuống chứ, cũng đã làm
xong công tác chuẩn bị ra tay rồi.
Kết quả đối phương chẳng làm gì cả..
“Kỳ lạ mà!”
“Có điều không sao cả, càng kỳ lạ càng tốt.”
Rõ ràng ca này đã phát hiện điểm đáng ngờ, trong nháy mắt đã vứt ra sau đầu,
căn bản không coi ra gì.
Hiện tại hắn chỉ đợi Thánh Hoàng kia vào sân.
Lúc này, mấy vị Đạo Thần lúc trước cũng nhao nhao ngồi xuống xung quanh.
Vừa nhìn thấy Khương Thành cũng ở đây mấy người không nhịn được bắt đầu
châm chọc.
“Chậc chậc chậc, có vài người đúng thật là da mặt dày.”
“Chỗ này là chỗ ngồi chuyên thuộc về Đạo Thần đấy, có thể có tự giác chút
không hả?”
“Thật sự coi Thông Hư thánh địa dễ nói chuyện nhỉ?”
“Thật giả lẫn lộn, không tự biết chút nào…”
Thành ca biết đám người này đang châm chọc mình, có điều hắn không hề tức
giận chút nào, ngược lại tràn đầy hứng thú phụ họa theo.
“Đúng thế, là ai thế nhỉ?”
“Ai rõ ràng yếu như vậy, còn không biết ngại ngồi cùng với mọi người thế?”
“Sức của một mình kéo thấp trình độ bình quân và hàm kim lượng của các đại
lão ngồi ghế đồng, thật quá đáng!”
“Đây há chỉ là không biết xấu hổ, quả thực chính là không biết xấu hổ.”
Đám người trực tiếp bị những lời này của hắn chỉnh đổn không biết phải làm
sao.
Trong nhất thời suýt nữa không trả lời được.
Giả vờ ngây ngốc à?
Đám người cắn răng, lại làm khó dễ lần nữa.
“Đúng thế, người đó quả thực là quá không biết xấu hổ rồi!”
“Cũng do là nơi này không tiện ra tay, bằng không nhất định phải bày ra thực
lực xếp thứ tự chỗ ngồi, loại trừ cái người đó.”
“Nếu như ta là hắn, sớm đã ngại ngùng cút đi rồi.”
“Ừm ừm!”
Khương Thành liên tục gật đầu: “Đúng thế đúng thế, nếu như ta là người đó, ta
đã đoạn tuyệt với thiên hạ rồi, làm gì còn không biết ngại sống tạm bợ ở thế
gian?”
“Chỉ đáng tiếc, người đó dường như không có tinh thần tự giác gì cả, thật đáng
buồn đáng tiếc.”
Đám người suýt nữa thổ huyết.
Đáng buồn cái mẹ ngươi, cái người bọn ta nói kia chính là ngươi!
Có điều lúc này, chỗ ngồi xung quanh đã liên tiếp không ngừng trở nên náo
nhiệt.
Đám người cũng bắt đầu bận rộn hỏi han chào hỏi những Đạo Thần khác!
Đều là lão cáo già của giới tu luyện, biết rõ lăn lộn ở bên ngoài không chỉ dựa
vào thực lực, cũng phải dựa vào mối quan hệ sâu rộng.
Thành ca ngồi đợi nửa cảnh giờ, hai “tuyển thủ” của quyết đấu vẫn chưa ra sân,
cảm thấy không thể ở đây sống uổng thời gian tốt đẹp được.
Thế là móc ra Toái Linh phiến, tự mình ăn lấy.
Mạch Phong ở một bên đang tán gẫu với Đạo Thần khác, quay đầu lại vừa nhìn
suýt nữa bị ca này dọa chết.
Mặc dù hắn xuyên không thành Tiên tộc, không dùng được Toái Linh phiến,
nhưng ít nhất nhận ra được.
Vội vàng truyền âm: “Ngươi điên rồi sao, vậy mà lại dùng đồ của Thiên tộc ở
đây?”
“Nếu như bị người ta chú ý đến, vậy sẽ lập tức phát hiện ngươi là người của
Thiên tộc đấy.”
“Phát hiện thì phát hiện thôi, còn không bắt đầu, ta đều đã muốn chủ động làm
chút chuyện gì đó rồi.”
Trên thực tế, hiện trường đúng thật là có một vài người chú ý đến hành động ăn
Toái Linh phiến của Khương Thành.
Nhưng bọn họ trong nhất thời không dám xác định đó chính là “Toái Linh
phiến”.
Dù sao lúc trước tộc nhân Thiên tộc đến đây đều là cẩn thận từng li từng tí che
giấu, ai dám khí thế giống như Khương Thành, hơn nữa còn chủ động móc ra
Toái Linh phiến chứ?
Bọn họ ngược lại cảm thấy là đã nhìn nhầm.
“Có lẽ là vẻ ngoài giống như tiên dược Toái Linh phiến thôi nhỉ?”
Rất nhiều người trong lòng lặng lẽ suy đoán như vậy.
Cuối cùng, hai bóng dáng một nam một bắc bay đến trong sân.
Người bay đến từ phía bắc là một vị nam tử trung niên râu đen áo bào trắng.
Người này dáng vẻ cao lớn vạm vỡ, cho người ta một loại cảm giác nguy nga
sừng sững, đôi mắt đen nhánh thâm trầm như vực thẳm lại cho người cảm giác
áp bức vô cớ.
Phảng phất như nhìn thẳng vào hắn thêm một lúc đều sẽ rơi vào trong trầm luân.
“Thiên Uyên Thánh chủ!”
Các Đạo Thần Đạo Thánh thuộc về Thông Hư thánh địa không hề ngồi vào ba
vòng ghế ngồi khách quý, mà là ngồi ở trên một hàng đệm cói ở phía xa.
Nhìn thấy Thánh chủ bản môn ra sân, tất cả môn đồ thánh địa đều đồng loạt
đứng dậy hành lễ.
“Cung nghênh Thiên Uyên Thánh chủ!”
“Thánh chủ thần uy!”
Mà ở đối diện Thiên Uyên Thánh chủ, người từ bên ngoài sơn môn bay đến là
một vị nữ tử mặc váy dài quét đất màu đen.
Trên vạt áo rộng lớn thêu hoa văn màu trắng, trên cánh tay kéo lấy tấm lụa màu
tím khối dài mềm mại.
Hai lọn tóc rủ xuống hai vai, khiến khuôn mặt tinh tế chưa tô son phấn càng
thêm trắng như tuyết.
Vẻ mặt nàng bình thản, không vui không buồn, phảng phất như hành tẩu ở bầu
trời đêm cô tịch, tiếng người ồn ào bên cạnh căn bản như không tồn tại.
Khương Thành thu lại Toái Linh phiến chưa ăn xong.
Vẻ mặt kinh ngạc hỏi Mạch Phong: “Thánh Hoàng thế mà lại là một đại mỹ
nữ?”
Mạch Phong gật đầu, truyền âm nói: “Ngươi vẫn không biết sao?”
Thành ca nhún vai: “Nếu như ta biết, thì…”
Mạch Phong cố ý trêu chọc nói: “Chỉ như vậy? Thương hoa tiếc ngọc rồi à?”
“Thì chiếm một vị trí có góc nhìn càng tốt hơn rồi.”
Thành ca có hơi tiếc nuối nhìn ghế tựa kim sắc ở hàng trước.
Bên đó vẫn còn mấy chỗ trống đấy.
Toàn trường lại trở nên im lặng lần nữa, hai người trong sân đối mặt với nhau từ
xa, nhưng lại không hề lập tức lấy ra vũ khí và bí bảo của riêng mình.
“Ta biết ngươi muốn chinh phục toàn bộ Thiên giới, khiến tất cả tiên nhân đều
quỳ phục ở dưới chân ngươi.”
Thiên Uyên Thánh chủ dẫn đầu phá vỡ im lặng.
“Nhưng ở Thông Hư thánh địa bọn ta, dã tâm của ngươi đến đây dừng được
rồi.”
“Vì để khiến mọi người không còn khuất phục ngươi, thoát khỏi sự khống chế
của ngươi, ta sẽ toàn lực đánh bại ngươi!”
Những lời này của hắn, khiến một vài người phía dưới lớn tiếng kêu hay.
Thân là tiên nhân, có mấy người bằng lòng bị người sắp đặt.
Mà Thánh Hoàng thống nhất hợp lại tất cả thánh địa và tông môn lớn nhỏ của
Tiên tộc, yêu cầu tất cả mọi người nghe theo hiệu lệnh của nàng, vô hình trung
đã khiến rất nhiều tiên nhân không còn tiêu dao tự tại như thế nữa.
Bọn họ nhất định phải giống tướng sĩ bình thường, mỗi người đều có một nhiệm
vụ, tuân theo mệnh lệnh, không được làm trái.
Cho dù rất nhiều người cũng muốn một lần hành động tiêu diệt Thiên tộc,
nhưng bọn họ càng phản cảm việc trên đỉnh đầu có người chi phối mình hơn.
“Thiên Uyên Thánh chủ thật tốt!”
“Đánh bại nữ nhân kia!”
“Giết chết nàng!”
“Ta rất không thích Thiên giới hiện tại, nữ nhân kia dựa vào đầu thao túng bọn
ta? Muốn bọn ta tiếp nhận mệnh lệnh của nàng?”
Có điều, người kêu gọi ngay trước mặt chung quy chỉ có số ít người.
Rất nhiều Đạo Thần có mặt đều không coi trọng Thiên Uyên Thánh chủ.
Bởi vì so với ba vị Thánh chủ bị đánh bại lúc trước kia, hắn cũng không mạnh
hơn.
Bằng không hắn đã là Thánh Hoàng rồi.
“Nói xong rồi chứ?”
Nữ nhân mặc váy dài màu đen chậm rãi duỗi tay phải ra, một thanh trường kiếm
toàn thân gần như trong suốt ngưng kết ra.
Khương Thành cũng không nhìn thấy nàng vung kiếm làm ra vẻ thế nào, Kiếm
Đạo thập tứ trọng đã trong nháy mắt chôn vùi Thiên Uyên Thánh chủ ở đối
diện.
Ca này hơi thở phào một hơi.
“Còn may, Kiếm Đạo hoàn mỹ vẫn là duy chỉ ta có thôi.”
“Có điều chiến đấu này có phải là có hơi cấp thấp rồi không, sao không nhìn
thấy đạo hải và Thần thai?”
Ngay vào lúc hắn nghĩ như vậy, Thiên Uyên Thánh chủ cũng đã đã ra tay.