Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chưởng môn!”

“Chưởng giáo chân nhân!”

Rất nhiều môn đồ bị cảm động đến nước mắt lưng tròng, lần lượt oán than.

Đây là một thứ tình cảm vĩ đại biết bao.

Đường đường là Đạo Thần, vì cứu đám Chí Tôn Đạo Tôn mà không tiếc hi sinh

mình.

Chuyện này nếu không phải tự bản thân mình trải qua thì ai mà tin được chứ?

Có người máu dồn lên não, tim cũng nóng lên, thậm chí còn hét lên.

“Ta sẽ cùng tiến cùng lùi với chưởng môn!”

“Phải, bọn ta cũng không lùi, phải chiến đấu đến cùng.”

“Chưởng môn, ngươi đi trước đi, ngươi đi rồi thì Vụ La cung của chúng ta sẽ

không sụp đổ.”

Một vài trưởng lão muốn giữ mạng nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu cũng

sốt sắng.

Má nó, các ngươi khinh thường cái chết như vậy bảo bọn ta sao có thể không

ngại mà giải tán chứ?

Chỉ có thể cứng mồm phụ họa theo.

“Chưởng môn, chúng ta phải cùng tiến cùng lui.”

“Muốn đi cùng nhau đi, muốn chiến cùng nhau chiến.”

Rõ ràng là một lời thoại khá bá khí, nhưng từ miệng bọn họ phát ra lại giống

như rất giả tạo.

Mạch Phong và Vu Thận cũng sốt ruột.

Các ngươi còn không đi thì làm sao bọn ta rút khỏi hiện trường.

Thật sự muốn khai chiến à?

Bọn ta không thể nào đánh với Khương chưởng môn, muốn nạp mạng thì các

ngươi tự nạp mạng là được rồi.

Vào thời khắc quan trọng, vẫn là Thành ca đứng ra điều đình.

“Thật sự không ngờ giới tu luyện ngày nay vẫn còn những Đạo Thần liều mình

vì người như các ngươi.”

“So với những tên bán đứng đồng đội, dùng những đệ tử của mình làm bia đỡ

đạn thì cao hơn rõ rệt.”

Hắn hít một hơi thật sâu, cảm khái vỗ vai Mạch Phong.

“Ta thừa nhận, tinh thần như vậy đã động được đến ta.”

“Ánh sáng của giới tu luyện như các ngươi không nên bị vùi dập.”

“Vậy nên ta quyết định, không giết các ngươi nữa, muốn đi thì đi đi.”

Mạch Phong và Vu Thận liền phối hợp.

“Xem ra các hạ cũng là một người thấu tình đạt lí có tấm lòng son.”

“Sự tôn trọng và công nhận của ngươi khiến bọn ta rất cảm động.”

“Thế thì tạm biệt thôi.”

Ba người thậm chí còn vẫy tay chào nhau.

“Ngày sao có rảnh thì các hạ có thể đến Vụ La cung bọn ta làm khách.”

“Tuyết Dương cốc của bọn ta cũng hoan nghênh các hạ đến.”

“Nói hay, nói rất hay.”

Nhìn cảnh tượng lưu luyến, tất cả mọi người ở hiện trường cũng suýt hóa đá.

Các đại lão, còn có thể dẫn dắt đến vậy à?

Các ngươi làm ầm ĩ vậy, mắc cười quá ha.

Mấy kiểu lục đục nội bộ, giết người đoạt bảo, lợi dụng lẫn nhau thấy đầy rồi,

nhưng thật sự chưa từng thấy kiểu bị cảm động như thế rồi bắt tay làm hòa nữa.

Đừng nên quên việc các ngươi đứng trên lập trường là kẻ địch của nhau đấy.

Nhưng mà kết quả này lại là thứ hai tông môn lớn muốn thấy nhất.

Sau nhìn nhìn thấy trận chiến kịch liệt vừa rồi, đám môn đồ bộ hạ của Mạch

Phong và Vu Thận đã bị dọa rồi.

Căn bản không muốn đánh nữa.

Thế là rất nhanh, môn đồ hai phái như làn sóng biến mất không còn dấu vết.

Một nguy cơ cứ thế tan biến trong vô hình.

Thiên nhân tộc vốn run rẩy lại lần nữa được đại lão gánh.

Sau khi bày tỏ cảm ơn, bọn họ cũng có chút ý kiến nhỏ với việc không giết cùng

diệt tận vừa rồi.

Suy cho cùng thì với thực lực của Khương Thành, nếu thêm vào bọn họ nữa, hai

tông môn vừa rồi chắc chắn một tên cũng đừng mơ thoát.

“Khương tiền bối, thật sự bỏ qua cho bọn họ đi như vậy sao?”

“Bọn họ là Tiên tộc đấy, sớm muộn gì cũng sẽ tiến đánh chúng ta.”

“Phải đấy, để cho kẻ địch đi thì tiếc quá.”

Khương Thành bĩu môi không có chút hứng thú nào nói: “Nếu không thì sao,

các ngươi hận bọn họ thế thì tự đi giết là được rồi.”

Chân Anh Vương cười bồi: “Không có không có, ngươi vui thì sao cũng được

hết.”

“Mấy tiểu bối tử này không hiểu gì cả, ngươi đừng bận tâm mấy người kiến

thức tầm thường như bọn họ.”

Bây giờ hắn cũng coi như đã nhìn ra rồi.

Đám người của mình nếu muốn trong sự vây công của Tiên tộc sống sót chỉ có

thể ôm lấy bắp chân Khương Thành mà thôi.

Cho dù… hắn là Ma thai.

Không có hắn, đám người này rất nhanh thôi sẽ bị nhấn chìm trong sự vây công

của Tiên tộc.

“Khương Thành.”

Nguyệt Khinh ngẩn ngơ nhìn Khương Thành, đôi mắt long lanh tràn đầy vẻ

sùng bái và kinh ngưỡng.

Hiển nhiên nàng đã coi hắn như là một anh hùng cứu mỹ nhân và là một thần

tượng hoàn mỹ.

“Ngươi thật sự không bằng lòng về lại Thiên tộc sao, dựa vào thực lực của

ngươi chắc chắn sẽ nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.

“Cho dù ngươi là Ma thai cũng không sao cả, dựa vào chiến tích ngươi đã giết

chết bốn Đạo Thần của Tiên tộc, quốc sư và các nguyên sĩ cũng không thể làm

gì ngươi đâu.”

Những tộc nhân Thiên tộc khác cũng lần lượt lên khuyên nhủ.

“Phải đó Khương tiền bối, bọn ta có thể làm chứng cho ngươi.”

“Ngươi giết chết Tiên tộc, cứu lấy bọn ta, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng

không ai dám động đến ngươi rồi.”

“Về cùng với bọn ta đi.”

Rất nhiều người trong số bọn họ trước đây cũng rất để ý đến chuyện Ma thai.

Nhưng chứng kiến hai trận chiến cũng đã bị sức chiến đấu chặn thần giết thần

kia làm hoa mắt rồi.

Trong mắt của bọn họ, đây chính là báu vật quý giá của Thiên tộc, nhất định

phải nắm về.

Chỉ đáng tiếc, con người Thành ca vốn không vì thế mà cảm động.

“Thật sự đa tạ ý tốt của các ngươi.”

“Nhưng mà các ngươi vừa làm chứng rồi phải lấy sự công nhận rồi tín nhiệm

của bọn họ phiền phức quá.”

Bây giờ cho dù có kiệu tám người khiêng của Thiên tộc đến đây hắn cũng sẽ

không trở về.

Vẫn phải xem sắc mặt của ba quốc sư, đùa gì vậy chứ?

Hắn có thể ở với tư thái thấp vậy à?

“Sao ta có thể gây thêm phiền phức cho người ta chứ, vậy không phù hợp với

nguyên tắc làm người của ta.”

“Được rồi được rồi, cứ vậy mà cho qua đi.”

Nhìn thấy hắn lại muốn đi, Chân Anh Vương hoảng hốt.

Cái chân này sắp đi rồi, bọn họ sẽ không về được.

“À thì, Khương Thành… ngươi có thể tiễn bọn ta về lại Vương triều Nguyệt

Hoàn không?”

Thành ca vốn định tự tuyệt thẳng luôn.

Hắn chẳng có hứng thú đi bảo vệ tiễn đám người này.

Cho dù bọn họ có nịnh nọt giỏi đến đâu cũng không có được hứng thú của bản

thân.

Nhưng mà nghĩ một thoáng, hắn lại thay đổi chủ ý.

“Tiễn các ngươi về cũng không phải không thể.”

“Thật vậy ư, tốt quá rồi.”

Nguyệt Kinh vui mừng nhìn sang, thậm chí còn ôm lấy tay phải của thần tượng

trước.

Những người khác cũng hoan hô lên.

“Ta biết ngay mà, Khương tiền bối vẫn đứng về phía chúng ta.”

“Đa tạ Khương tiền bối.”

“Chờ đến khi về Vương triều Nguyệt Hoàn, bọn ta nhất định sẽ ca tụng sự tích

của ngươi, giải tan đi hiểu lầm mọi người đối với ngươi…”

Ca tụng?

Thành ca tuy tỏ ra vậy cũng có chút tiền đồ, nhưng chung quy cũng không có

lợi ích gì cả.

“Muốn ta bảo hộ về thì phải nộp phí bảo hộ.”

Nụ cười trên gương mặt mọi người lập tức đơ lại.

“Hả? Phải có phí bảo hộ ư?”

Ngươi cũng đã ở cấp bậc cao thủ rồi, sao còn như cò chợ vậy?

Nguyệ Khinh không thể không nới khỏi cánh tay phải, sự sùng bái trong mắt đã

giảm đi một nửa.

Vừa mới xem ngươi là thần tượng một chút, lăng kính thần tượng này chớp mắt

một cái đã có cảm giác như vỡ tan.

“Đó là đương nhiên rồi.”

Vừa xoe xoe ngón tay, Khương Thành vừa giúp bọn họ tính toán.

“Sinh mệnh là vô giá, tánh mạnh của các ngươi chắc không phải không đáng

tiền đâu ha?”

“Ta đưa các ngươi về, trên đường gian nan nguy hiểm, mang tính mạng của

mình ra mà liều, muốn chút phí vất vả này cũng là bình thường nhỉ?”

“Càng huống hồ gì còn có phí hiểu lầm, phí giao thông gì đó…”

Mấy từ ngữ phía sau mọi người nghe không hiểu được.

Nhìn thấy mọi người còn đang suy nghĩ gì đó, Chân Anh Vương liền giơ tay lên

ra hiệu ngậm miệng lại.

Hắn đã nhìn ra.

Khương Thành đã không còn thuộc phe Thiên tộc nữa, chỉ ít bản thân hắn cũng

không xem mình là người của Thiên tộc.

Lúc trước giết chết Đạo Thần Tiên tộc chỉ bởi nguyên nhân là những người đó

chọc phải hắn.

Hắn chiến đấu là vì bản thân chứ không phải vì cứu bọn họ.

Vậy nên, đừng mong hắn sẽ dốc sức không không vì Thiên tộc.

Muốn có được sự trợ giúp của hắn thì phải bỏ tiền ra

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK