Liên tiếp nhìn thấy mấy tên Tiên Vương, Ma Vương, hắn dần dần phát hiện ra
một chuyện.
Đám hậu bối môn nhân này của mình hoàn toàn coi những Tiên Vương, Ma
Vương đó như những kẻ xa lạ trong truyền thuyết.
Nào là nể phục nào là sợ hãi, hoàn toàn không có tư cách để bắt nhịp kết giao
với những đại lão này.
Bọn họ căn bản không biết, những đại lão này vốn dĩ nên là “người một nhà”.
Không cần nghĩ cũng biết, mấy năm nay, bọn họ hoàn toàn không nhận được
bất kỳ sự chiếu cố nào!
Nếu không, làm sao Phi Tiên môn cứ mãi suy tàn như vậy?
Nghe được tổ sư gia vì chuyện này mà nổi giận, cảm xúc của đám người
Nguyên Chân và Nguyên Thịnh, Nguyên Thù dâng trào, hốc mắt đều đỏ cả.
Vậy mà còn một khoảng thời gian có qua có lại với nhau như vậy sao?
Giờ bọn họ mới biết, hóa ra mấy cao thủ Tiên Vương này, năm đó còn hứa hẹn
sẽ chiếu cố Phi Tiên môn.
Thế tại sao… mấy năm nay hoàn toàn không cảm nhận được?
“Khương chưởng môn bớt giận!”
Hắn nổi giận, hai Tiên Vương đều không khỏi run lên.
Đến ngay cả tam đại Thi Vương vẫn chú ý đến bên này cũng vội vàng bay đến.
“Khương chưởng môn thứ tội!”
“Bọn ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
Nghĩ đến sự suy tàn hiện tại của Phi Tiên môn, Thành ca tức giận: “Nếu hôm
nay các ngươi không cho ta một cái lý do hợp tình hợp lý thì lập tức cút hết cho
ta!”
Lúc được gánh team thì vui vẻ lắm nhỉ?
Anh đây không ở đây một cái là người đi trà cũng lạnh rồi?
Minh Trì cẩn thận nhìn sắc mặt đanh thép của hắn, vội vàng giải thích nói:
“Chuyện này là có nguyên nhân cả.”
“Nói!”
“Năm đó vào thời điểm Mạc Trần, Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, Đoạn Hà vẫn còn
ở đây, Phi Tiên môn giống như mặt trời ban trưa, cảnh sắc tráng lệ, khi đó bọn
ta vẫn chưa bằng các nàng.”
“Ừm, vậy sau khi các nàng phi thăng thì sao?”
“Sau khi các nàng phi thăng, bọn ta dần dần tu luyện lên, bắt đầu có chút thành
tựu, vốn dĩ cũng định chiếu cố thật nhiều cho hậu bối của Phi Tiên môn.”
Một trong ba vị Thi Vương Trảm Nham tiếp lời nói: “Nhưng vào thời điểm này
thượng tiên giới xuất hiện biến cố.”
Thành ca nhướng mày: “Biến cố gì?”
“Cùng với việc càng ngày càng nhiều Tiên Vương của Phi Tiên môn lên thượng
tiên giới, sau khi hàng nghìn người lên đó, cuối cùng cũng dẫn để sự cảnh giác
và kiêng dè của đám Tiên Đế ở trên đó.”
“Còn liên lụy đến cả Phi Tiên môn của trung tiên giới cũng bị xếp vào mục tiêu
để tiêu diệt!”
Bọn họ nói tới đây, đám trưởng lão của Phi Tiên môn, ai nấy đều vô cùng khiếp
sợ.
Nguyên Chân và Nguyên Thịnh chợt hiểu ra.
Hai người nhìn lên phía trên, dùng giọng điệu bi thương nói: “Khó trách sau này
các liệt vị tổ sư cũng chưa từng xuống đây, hóa ra sau khi các nàng đến thượng
tiên giới thì lại bị Tiên Đế chèn ép sao?”
Đám trưởng lão đồng thanh hô to: “Hy vọng liệt vị tổ sư có thể bình an vô sự!”
Thành ca âm thầm thở dài, bản thân một trăm triệu năm không thể xuất sơn quả
thật đã bỏ lỡ rất nhiều đại sự quan trọng.
“Vậy sau này thì sao?”
“Thượng Tiên giới cũng không tiện phá vỡ quy củ mà trực tiếp nhúng tay vào
sự phân tranh của trung tiên giới, cho nên mấy năm nay bọn họ chỉ không
ngừng bày mưu kế cho một số tiên môn của trung tiên giới, khiến bọn họ ra tay
hủy diệt Phi Tiên môn.”
“May mắn lúc ấy Kiếm vực, Ma vực và Hoang tộc vẫn còn có một ít cao thủ
chưa lên thượng tiên giới, lúc này mới bảo hộ được Phi Tiên môn, đó đã là
chuyện của tám ngàn vạn năm trước rồi.”
Nguyên Chân đột nhiên hoảng sợ, sau đó gật gật đầu: “Quả thật có chuyện
này!”
Nguyên Thù cũng giống như vừa tỉnh lại sau giấc mộng, liên thanh nói: “Điển
tịch của bổn môn có ghi lại, tám ngàn vạn năm trước có mấy lần bị Thái Cổ tiên
môn bao vây tấn công, tình thế cực kỳ nguy hiểm. Nhưng cuối cùng không hiểu
tại sao kẻ thù đều rút lui, hóa ra đúng là có người đang giúp chúng ta ư?”
Lưu Duyên Tiên Vương gật đầu: “Đúng vậy, nếu không có bọn họ thì không
chừng Phi Tiên môn cũng đã bị hủy diệt ít nhất mười lần rồi.”
“Mà với việc những cao thủ mạnh mẽ như bọn họ cũng lần lượt phi thăng, lực
lượng của chúng ta ở trung tiên giới càng ngày càng yếu, rất khó chống lại mấy
Thái Cổ tiên môn, Ma môn đó.”
“Nhưng mà cũng may, Phi Tiên môn không còn thần kì nữa. Những môn nhân
sau này càng ngày càng bình thường, gần như đều không xuất hiện Tiên Vương,
dần dần không khơi dậy nổi hứng thú của thượng tiên giới.”
“Lúc này mới có thể bảo toàn.”
Lời này của hắn khiến cho đám người Nguyên Chân có chút hổ thẹn.
Hóa ra đúng là những hậu nhân như không ra gì bản thân mới có thể tiếp tục
sống sót sao?
“Thật ra sự phát triển của U Minh mấy năm nay cũng được coi là ngụy trang để
bảo vệ các ngươi.”
Minh Trì tiếp tục nói: “Bọn họ bí mật thống trị hơn ba mươi thiên vực xung
quanh đây, gần như đã thay các ngươi xóa bỏ không ít tai họa ngầm.”
“Chẳng qua bọn họ làm không hề lộ liễu, không tiếp xúc trực tiếp với các ngươi
mà thôi.”
“Mặt khác, U Minh lớn mạnh qua từng năm, nội bộ cũng trở thành tốt xấu lẫn
lộn!”
“Hơn nữa mệnh lệnh này cũng không thể tuyên bố công khai được, cho nên rất
nhiều thành viên của U Minh, bản thân họ cũng không biết rằng Phi Tiên môn
đặc biệt như vậy.”
Cũng chính là hai vị đại sư Minh Trì và Lưu Duyên này.
Bởi vì lý do nghề nghiệp cho nên vẫn duy trì quan hệ tốt đẹp với hầu hết các phi
thăng giả.
Đổi thành những người khác, ví dụ như tam đại Thi Vương và U Minh, căn bản
không có giao tình, thật đúng là không biết những chuyện nội tình cơ mật này.
Hắn nói như vậy, đám trưởng lão của Phi Tiên môn nhớ lại một chút, phát hiện
thật đúng là như vậy.
Hơn một ngàn vạn năm nay, cùng với sự xuất hiện của U Minh, Phi Tiên môn
cũng không còn gặp nguy hiểm gì nữa.
Nhiều lần xảy ra xích mích với các tông môn khác, nhưng chẳng bao lâu, tông
môn kia cũng tự nhiên xảy ra chuyện.
Mặc dù thực lực của Phi Tiên môn bình thường, nhưng dường lại như lại thái
bình hơn so với bất kì một cái tông môn nào khác.
Thành ca cảm thấy xấu hổ, hóa ra bản thân đã hiểu lầm bọn họ.
Nghĩ theo hướng này, sau này bọn họ không dẫn dắt Phi Tiên Môn lại là có ý tốt
ư?
“Khụ, nếu đã như vậy, vậy thì chuyện này cũng bỏ qua đi.”
Hai vị Tiên Vương Minh Trì và Lưu Duyên âm thầm lau mồ hôi, may mà
chuyện này đã khép lại.
Bất kể nói như thế nào thì mấy năm nay hai người bọn họ quả thật cũng chưa
từng làm bất kỳ chuyện gì vì Phi Tiên môn.
Chuyện này cũng là sự thật.
Bọn họ vô cùng tôn kính Thành ca, nhưng sẽ không đối xử như vậy với đám đệ
tử Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh kia.
Năm đó mọi người không phải đều được một mình Khương chưởng môn gánh
sao, đều giống nhau, giống nhau cả, các ngươi thì có gì ghê gớm chứ?
Có thể nhớ được việc tiện tay bảo vệ đám hậu bối của các nàng một chút, để Phi
Tiên Môn vẫn còn tồn tại xem như là đã hiếm có lắm rồi.
Thành ca hiểu rất rõ tâm lý của bọn họ, nhưng cũng chẳng buồn vạch trần.
“Bây giờ ta đã trở về, các ngươi cũng không cần giấu giếm nữa.”
Hắn cười tủm tỉm xoa xoa ngón tay: “Có thể yên tâm mạnh dạn mà thể hiện sự
quan tâm của các ngươi đối với các hậu bối của Phi Tiên môn rồi.”
“Để bù đắp lại những tủi nhục mà mấy năm nay bọn họ phải chịu!”
Tủi nhục?
Mấy năm nay bọn ta đã bị tủi nhục cái gì sao?
Đám người Nguyên Chân và Nguyên Thịnh hơi theo không kịp tiết tấu.
Chỉ biết là tổ sư gia này không phải là ngọn đèn cạn dầu, ai cũng dám hốt của.
“À, việc nên làm, việc nên làm!”
“Là tiền bối, quả thật chúng ta nên cho hậu bối một chút quà gặp mặt.”
Hai vị Tiên Vương Minh Trì và Lưu Duyên ha ha cười, sau đó lấy ra năm bình
tiên đan trên không trung, lần lượt chia cho đám trưởng lão Nguyên Chân,
Nguyên Thịnh và Nguyên Thù.
“Còn đây là Thái Huyền Dung Hồn Tiên Đan, mấy năm gần đây lão phu đã
luyện chế ra, hy vọng có thể có trợ giúp đối với các ngươi!”
Nghe thấy bên trong mấy cái lọ này là Thái Huyền Dung Hồn Tiên Đan, đám
người Nguyên Chân và Nguyên Thịnh suýt nữa đã hoan hô ngay tại đây.
Đan dược này là tiên đan thất phẩm, hơn nữa là dùng để phụ trợ tu luyện tiên
hồn.
So với tiên đan dùng để tăng cường linh lực, tu vi thì đương nhiên cái này càng
hiếm có hơn.
Đừng nói là một lọ mười viên, cho dù chỉ một viên bọn họ cũng không dám mơ
tưởng tới.
Trước kia tu luyện đều chỉ dùng tiên đan ngũ phẩm, lục phẩm, có tiên đan thất
phẩm này không chừng có thể đột phá bình cảnh ấy chứ.
“Đa tạ tiền bối!”
Đối với tiên đan này, Thành ca lại rất bình tĩnh, không lâu trước đây hắn vừa
mới ăn mấy ngàn viên.
Khi mọi người đều đang sôi nổi nói lời cảm tạ thì mấy tên đệ tử phía sau Lưu
Duyên Tiên Vương đều nhìn không nổi nữa.