Hắn khẽ cười một tiếng, sau đó phủi tay.
Ngay sau đó, năm bóng dáng đột nhiên lóe lên ở bốn phía hang sâu.
Không phải Thiên tộc mà là Tiên tộc.
Năm tên Đạo Thần, trong số đó có bốn người là Đạo Thần trung giai.
“Dựa vào việc ta còn có trợ thủ.”
Biến cố đột ngột khiến cho Chỉ Dư muội tử vốn đã bị đả kích lớn đã rét vì tuyết
lại lạnh vì sương suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Mặc đại ca, ngươi! Làm sao ngươi có thể…”
“Tại sao có thể cấu kết với Tiên tộc?”
Mặc Đỉnh lặng lẽ cười một tiếng, hắn cũng chủ động nói ra ngọn nguồn.
“Ta vốn không phải người của Thiên tộc các ngươi!”
“Vốn dĩ ta cũng không phải là Mặc đại ca của ngươi!”
“Cái gì?”
Cơ thể gầy yếu của Chỉ Dư khẽ run lên, suýt chút nữa đã đứng không vững.
“Ngươi không phải người của Vương triều Nhật Diệu bọn ta đấy sao? Tại sao
lại có thể không phải người của Thiên tộc chứ?”
Sắc mặt nàng trắng bệch, thì thào tự nói: “Ta còn nhớ năm đó khi nhận được tay
phải của Thần, ngươi đã chủ động tìm được ta. Khi đó, ngươi còn nói từ nay về
sau ta phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Thiên tộc nặng nề ở trên vai…”
Khương Thành cũng không đành lòng nghe tiếp những lời tự bộc bạch này của
nàng nữa.
Mà Dịch Sơn cũng lại thở dài lắc đầu.
Còn Nguyệt Sâm vẫn là vẻ mặt khinh thường.
“Haaa…!”
“Ha ha ha ha ha!”
Mặc Đỉnh ngửa mặt cười to, giống như cười một đứa nhỏ ngốc đơn thuần, đến
nỗi lưng cũng gần như khom xuống.
Sau khi cười đủ rồi, hắn mới đột nhiên chỉ về hướng Khương Thành.
“Nhìn thấy hắn chưa?”
Chỉ Dư không rõ ý tứ trong lời nói của hắn.
Mặc Đỉnh tiếp tục nói: “Vẫn chưa rõ sao? Ta cũng đến từ cái thế giới đó!”
Hắn lại nhìn về phía vòng vây được tạo thành bởi năm tên Đạo Thần xung
quanh.
“Còn về mấy người này, trước kia cũng ở cùng một Tiên phủ với ta.”
“Không lâu trước kia bọn ta đã thông qua bó pháp đặc biệt của tông môn, liên
lạc đến cùng nhau.”
Đến bước này rồi, hắn cũng không còn gì để che giấu thân phận nữa.
Dù sao lần cướp đoạt bộ phận của Thần này hắn đã hoàn toàn không còn đường
lui.
Thành công rồi, những người khác có mặt đều sẽ bị hắn giết chết, tương đương
với ngậm miệng vĩnh viễn.
Thất bại thì hắn cũng sẽ chết.
Lần này đừng nói đến Chỉ Dư, ngay cả Nguyệt Sâm cũng mở to mắt nhìn.
“Cái gì?”
Hắn nhìn Mặc Đỉnh với vẻ mặt không thể tin nổi rồi lại nhìn mấy tên Đạo Thần
kia.
“Tất cả các ngươi đều đến từ thế giới của Khương Thành sao?”
“Không phải xuất thân từ Dị giới chỉ có hắn và Thu Vũ Tuyền à? Tại sao lại còn
có sáu người các ngươi nữa?”
Nhận thức của hắn có chút bị lật đổ rồi.
Còn Chỉ Dư cũng đã bị chấn động nói không nên lời từ lâu.
“Sáu người?”
Mặc Đỉnh lại bật cười thành tiếng.
“Chậc chậc, ngươi thật đúng là thiếu sức tưởng tượng.”
“Nói thật cho ngươi biết, lần này bên chỗ bọn ta có đến trăm ngàn người tới!”
Cuối cùng Nguyệt Sâm cũng bị chấn động đến mức đứng không vững nữa rồi.
Hắn hít vào một hơi.
“Trăm ngàn? Ôi trời ơi, làm sao có thể nhiều như vậy?”
“Các ngươi đến từ lúc nào? Tới đây làm gì?”
“Ta quen biết Mặc Đỉnh từ rất lâu rồi, tại sao ngươi vẫn còn khí tức của hắn,
hoàn toàn khác biệt với Khương Thành chứ?”
Về những vấn đề này, Mặc Đỉnh đã không còn hào hứng phổ cập khoa học nữa
rồi.
“Cũng đều là người phải chết rồi, ngươi biết nhiều như vậy còn có ý nghĩa gì
nữa đâu chứ?”
Nói xong, hắn liếc mắt ra hiệu cho mấy đồng bọn ở phía bên kia.
“Ra tay!”
Tiếng nói vừa dứt, cuối cùng đại chiến cũng bùng nổ.
Mặc Đỉnh tiến thắng về phía Nguyệt Sâm trước tiên.
Không phải vì hắn có thù oán với Nguyệt Sâm, mà là vì thoạt nhìn Nguyệt Sâm
rất khó đối phó.
Người này thường hay kết giao với Vân Lộ, vẫn còn chưa hiện thân, khiến cho
hắn mơ hồ cảm thấy có hơi bất an.
Còn có một gã Đạo Thần trung giai khác cùng với hắn đánh gọng kìm Nguyệt
Sâm.
Cảnh giới của sáu thần tử, hiện nay cũng là Thiên giai thập trọng.
Mà Đạo Thần trung giai cũng tương đương với Thiên giai thập trọng.
Hai đánh một, thực lực hai bên đang bị chênh lênh nghiêm trọng, không khó để
nhanh chóng giết chết được Nguyệt Sâm.
Còn ba tên Đạo Thần trung giai còn lại và một gã Đạo Thần sơ giai thì chia ra
đối phó với Khương Thành, Chỉ Dư và Dịch Sơn.
Mặc Đỉnh cũng biết, Thần tử Thiên giai thập trọng không giống với Thiên giai
thập trọng bình thường.
Bọn họ có được “lực thiên”, cho dù có đối mặt với Thiên giai thập nhất trọng thì
cũng có thể miễn cưỡng đấu một trận.
Thế nên mục tiêu quan trọng nhất của bốn vị Đạo Thần này là ngăn chặn đám
người Khương Thành, làm cho bọn họ không thể nào trợ giúp cho Nguyệt Sâm
được.
Đợi đến sau khi Nguyệt Sâm bị giết, bọn họ sẽ lại quay sang chiến đấu ở đây,
đương nhiên đám người Khương Thành và Dịch Sơn sẽ trở nên dễ như trở bàn
tay.
Khương Thành đã nhìn rõ mồn một kế hoạch này.
Nhưng hắn cũng không có biểu hiện gì cả, chỉ chiến đấu một cách qua loa với
tên Đạo Thần trung giai ở đối diện.
Với thực lực hiện nay của hắn, nếu như vận dụng toàn bộ sức lực thì chưa đến
mười giây tên Đạo Thần trung giai này sẽ tiêu tùng.
Nhưng bây giờ hắn cũng lười thúc đẩy Pháp tắc không gian và lực trọc của
mình.
Chỉ dùng linh ý Thiên giai thập trọng đọ sức với đối thủ.
Bởi vì, vốn dĩ hắn cũng không muốn nhìn thấy Nguyệt Sâm tiếp tục sống sót.
Hơn nữa hắn cũng rất tò mò, bộ phận của Thần thật sự có thể bị cướp đi sao?
Lúc trước chính hắn đã bị giết mấy lần mà trái tim của Thần cũng không rơi
xuống mà.
Không giống như hắn, Dịch Sơn và Chỉ Dư đều dùng hết toàn bộ sức lực rồi.
Nhất là muội tử, lúc này gương mặt nàng vô cùng lo lắng, hận không thể lập tức
giết chết tên Đạo Thần ở trước mặt, sau đó mọi người cùng nhau liên thủ ngăn
cản tên Mặc Đỉnh dã tâm.
Chỉ tiếc, dường như điều này phí công rồi.
Mặc dù thực lực của ba người bọn họ vẫn còn cao hơn bốn tên Đạo Thần ở đối
diện, nhưng không thể nào thoát khỏi vòng vây trong một khoảng thời gian
ngắn ngủi.
Hơn nữa, trong đội ngũ còn có một Thành ca vô cùng lười biếng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua mười mấy giây.
Toàn bộ hang sâu đã bị nổ tung đến mức hoàn toàn thay đổi, cũng không biết có
thu hút sự chú ý của Tiên tộc ở xung quanh hay không.
Cuối cùng cũng có một chiến trường phân được thắng bại.
Lại thấy một làn sương tím xuất hiện, đầu người bay lên cao.
Không phải là Nguyệt Sâm như dự tính mà là tên Đạo Thần trung giai cùng với
Mặc Đỉnh đánh gọng kìm hắn.
“Không!”
“Điều này không thể nào!”
Nụ cười trên gương mặt Mặc Đỉnh cứng đờ.
Hắn đang chiến đấu kịch liệt cùng với Nguyệt Sâm, lúc này liên tiếp tháo chạy,
kế tiếp bại lui, lại hoàn toàn ngăn cản không nổi thế công của đối phương.
Đây đúng là chuyện cực kỳ khó tin.
Phải biết rằng, Mặc Đỉnh “hồn xuyên” như hắn là người đầu tiên có được bộ
phận của Thần.
Mặc dù linh ý đều là Thiên giai thập trọng, nhưng tu vi của hắn vẫn thâm hậu
hơn của Nguyệt Sâm một chút.
Trừ khi Nguyệt Sâm đột phá đến Thiên giai thập nhất trọng, nếu không hắn
không thể nào sẽ bị rơi vào thế hạ phong.
Mà lúc này, Nguyệt Sâm lấy một địch hai, lại còn có thể phản kháng giết chết
một người.
Điều này thật sự quá bất thường!
“Tại sao lại không thể chứ?”
Thân hình của Nguyệt Sâm đã sớm biến mất trong hư không.
Chân trái của Thần mang đến cho hắn một năng lực đặc biệt, làm cho hắn trở
thành một thích khách bẩm sinh.
Mọi người chỉ có thể nghe thấy nụ cười khẩy kèm theo hàm ý chế nhạo vô cùng
nồng nặc của hắn, lúc đứt lúc nối như ẩn như hiện, giống như vô số bóng ma.
“Ta cũng đã nói từ sớm rồi, cái đầu không có nghĩa là thủ lĩnh.”
Rất nhanh linh ý của Mặc Đỉnh cũng đã bị thương tổn.
Mà cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một thứ vô cùng quan trọng.
“Vậy mà ngươi lại giết Vân Lộ trước, lấy được tay trái Thần của nàng.
Bị hắn gào thét lên như vậy, Thành ca cũng phải liếc nhìn sang bên đó.
Không phải sao, mặc dù thân hình của Nguyệt Sâm còn khó nắm bắt hơn cả tia
chớp, nhưng cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Thật sự tay trái và chân trái của người này đều sáng lên tử mang.
Hắn thúc giục lực thiên, không những mạnh hơn Mặc Đỉnh bốn mươi năm mươi
phần trăm mà còn kèm theo độc tố bí ẩn dữ dội.