chữ cũng chẳng thèm tin.
“Thôi kệ, mong là các ngươi có thể đem đến một chút bất ngờ cho ta.”
“Nếu khoảng thời gian này không có chuyện gì, vậy ta ra ngoài đi dạo đây, đợi
khi nào hành động bắt đầu thì hãy gọi ta.”
Liên tưởng đến tác phong trước kia đi đến đâu là gây rối đến đó của cái tên này,
mạch máu trên trán của Nguyên Đế lại không kìm được giật giật.
Nơi này là địa bàn của Thiên Lư cung ta đó, ngươi muốn làm cái gì hả?
Nhưng lời ngăn cản vừa đến bên miệng thì hắn lại thay đổi cách nghĩ.
Một trăm tỷ năm trôi qua rồi, bây giờ Khương Thành có thực lực gì, có những
con át chủ bài nào, bọn họ hoàn toàn không biết chút gì.
Không bằng nhân cơ hội này quan sát kỹ một chút, cũng xem như biết người
biết ta.
“Ngươi lần đầu tiên đến Thiên Lư cung, như thế này đi, để đồ đệ Nam Khâu của
ta đưa ngươi đi du ngoạn, thấy thế nào hả?”
Thành ca không hề có ý kiến gì: “Được thôi.”
Nam Khâu không cần truyền âm giao lưu với Nguyên Đế cũng hiểu được ý của
sư tôn.
Hắn đang muốn để mình đi thăm dò tẩy của Khương Thành đây mà.
“Nam Khâu vô cùng hân hạnh!”
Khương Thành muốn ra ngoài, Đông Phàm Thánh Chủ sớm đã quyết định
muốn làm một món đồ treo trên người Thành ca tất nhiên cũng không rời nửa
bước.
Cứ như thế, ba người rất nhanh đã rời khỏi viên lâm, đi đến Thiên Nhai ở bên
ngoài.
Phóng mắt nhìn những lầu gác ngọc ngà phản chiếu ráng chiều ở đằng xa kia,
Đông Phàm Thánh Chủ không yên tâm cho lắm, âm thầm truyền âm.
“Khương chưởng môn, hành động sắp đến rồi, chúng ta có phải nên chuẩn bị
một tí không.”
“Chuẩn bị cái gì, đâu cần thiết nhỉ?”
“Nhưng ta luôn cảm thấy đối phương có thể không có ý tốt, dù sao chúng ta và
bọn họ cũng có cạnh tranh với nhau.”
“Không sao cả, trước khi thi đấu cũng cần thả lỏng tâm trạng mới được.”
Lúc này, trong lòng Nam Khâu trù tính một lúc, cuối cùng cũng bắt đầu “xuất
chiêu”.
“Khương huynh, ngươi lần đầu đến Thiên Lư cung bọn ta, là người làm chủ, ta
phải nên làm lễ tẩy trần cho ngươi.”
“Có phải quá long trọng rồi không?”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Thành ca đã cấp tốc cho đối
phương mười nghìn cái like rồi.
Hiểu chuyện, biết điều!
“Không long trọng, có gì mà long trọng chứ, Hám Thiên Cổ Thánh và sư tôn
của ta năm đó đều ở Thiên cung, chúng ta cũng xem như là người một nhà cả.”
Nam Khâu sợ hắn không chịu đi, thậm chí còn cố ý nghiêm mặt.
“Nếu Khương huynh không chịu nể mặt, vậy đó là xem thường Thiên Lư cung
bọn ta!”
“Khụ, thịnh tình khó từ chối… vậy ta chỉ đành cung kính thôi.”
Đông Phàm Thánh Chủ âm thầm lo lắng: “Khương chưởng môn, yến tiệc này e
là không tốt lành gì đâu.”
Thành ca phất tay: “Người ta đã khách sáo như vậy rồi, sao ngươi lại có thể nói
như thế chứ?”
Một chốc sau, một vài thế gia tu thần, cao tầng thương hội, đại sư nghề buôn,
cao thủ đỉnh cao đã nhận được thiệp mời yến tiệc.
Ngay lập tức, không biết có bao nhiêu tông môn lớn và các đại gia tộc kinh
ngạc.
“Lời mời của Nam Khâu đại thần quan ư?”
“Hắn lại đích thân mời Bộ Dương thế gia chúng ta đến dự tiệc á, ta không nhìn
nhầm đó chứ?”
“Đó là Nam Khâu đại thần quan đấy, là nhân vật mà bình thường vốn chẳng thể
nào tiếp xúc được.”
“Đây là một cơ hội hiếm có đối với Phong Hòa thương hội chúng ta.”
“Nhưng mà, vì sao hắn lại đột nhiên mời chúng ta chứ?”
Cũng không thể trách bọn họ vì sao lại kinh ngạc như thế.
Thiên Lư cung không phải là kết cấu tông môn, mà là gần giống như một quốc
gia có hoàng tử, vương tôn và hậu cung.
Nguyên Đế Chính Thần là kẻ thống trị của cái “thần quốc” có một không hai
này, hắn sở hữu quyền lực tối cao nhất.
Dưới trướng có mười đại thần quan, chín người đã được phân chia tự cai quản
một vùng địa bàn của riêng mình.
Những đại thần quan này cũng giống như các chư hầu vậy, bình thường phân
nửa thời gian đều ở trong doanh địa bên trong lãnh địa của bản thân.
Ngoài việc duy trì trật tự thống trị của Thiên Lư cung và giao lưu cũng như giao
chiến với những thần quan khác ra thì nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là giảng
đạo.
Tiên nhân ở trong nội phận của Thiên Lư cung nhiều như hằng hà sa số, nhưng
không phải ai ai cũng tu thần.
Mà người tu thần có thể được ban tặng không ít thần đạo cũng sẽ có những tiêu
chuẩn vừa phức tạp lại còn nghiêm khắc.
Là đại đệ tử của Nguyên Đế, thân phận Nam Khâu khá đặc biệt, hắn quanh năm
đều tọa trấn ở tổng bộ của Thiên Lư cung, thay sư tôn mình lo toan mọi chuyện,
dùng câu nói quyền cao chức trọng cũng chẳng ngoa xíu nào.
Những thế gia, thương hội và các cao thủ ở chủ tinh, bình thường hoàn toàn
chẳng có tư cách để mà kết giao với hắn.
Chứ đừng nói gì tới là được đích thân hắn mời dự yến tiệc.
Rất nhiều người ngay khi nhận được thư mời, cảm giác của họ không phải là
được thương quá hóa sợ, mà đó là nghi ngờ cuộc đời.
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, điện đón khách của tổng bộ Thiên Lư cung vẫn
rất nhanh đã trở nên tấp nận náo nhiệt không thôi.
Dưới sự dẫn dắt của những thần quan bình thường có thực lực đạt đến Giới
Thần ở tổng bộ, mọi người lao nhao ngồi xuống chỗ của mình.
Trước mắt ghế chủ tọa vẫn được để trống, ai cũng không biết vị trí của Nam
Khâu đại thần nằm ở đâu.
Và ở hai bên trái phải của ghế chủ tọa còn có thêm hai cái vị trí ghế đầu.
Hai vị trí này, một cái được sắp xếp cho Hằng Vân Thiên Thần, chưởng môn
của Thùy Vân tông, cái còn lại là dành cho Vũ Cực Thánh Chủ.
Đối với cách sắp xếp vị trí ngồi này, những người đang có mặt đều âm thầm
cảm thấy không phục.
Mặc dù Thùy Vân tông rất mạnh, nhưng cũng đâu được coi là đệ nhất tông môn
ở chủ tinh.
Ít ra vẫn còn có ba thế gia và tông môn có thực lực không thua kém gì bọn họ.
Mà Vũ Cực là một Thánh Chủ đỉnh phong, mặc dù từng lấy một chọi bốn, có
chiến tích nghịch thiên đã từng đánh bại bốn Giới Thần đỉnh phong, nhưng dù
sao hắn cũng chỉ là một Thánh Chủ mà thôi.
Trong điện ngoài Hằng Vân, còn có ba Thiên Thần khác.
Dựa vào cái gì vị trí ghế đầu lại do hắn ngồi, còn những người khác thì chỉ có
thể ngồi ở hai bên chứ?
Nơi này là tổng bộ của Thiên Lư cung, mọi người đều không dám chất vấn,
nhưng việc âm thầm truyền âm bàn tán là điều khó tránh khỏi.
Trong phút chốc, không khí bên trong đại điện trở nên khá vi diệu.
Mà lúc này, Nam Khâu ở hậu điện cũng đứng dậy, làm một động tác tay mời
hướng về phía của Khương Thành.
“Khương huynh, yến tiệc đã có thể bắt đầu rồi, xin mời!”
“Được, được.”
Dưới sự dẫn dắt của hắn, Thành ca trước giờ luôn thích những khung cảnh trọng
đại vừa nhìn thấy trước điện có khoảng hàng nghìn người đợi mình bắt đầu yến
tiệc, hắn đã cảm thấy vô cùng có thể diện.
Không khỏi âm thầm like cho Nam Khâu thêm vài cái.
Nam Khâu vừa tiến vào, mọi người ở trước điện đều lao nhao đứng dậy.
Nơi này phần lớn đều tu thần đạo của Nguyên Đế, tất nhiên phải hết lòng nịnh
hót tâng bốc.
Một dàn nịnh hót không ngừng ập tới.
“Tham kiến Nam Khâu đại thần quan!”
“Nam Khâu đại thần quan, lão phu xin thay mặt Đô Viêm thế gia thỉnh an
ngươi!”
“Cung nghênh đại thần quan…”
“Không biết hôm nay đại thần quan triệu kiến bọn ta, là có chuyện gì?”
Nam Khâu vẻ mặt bình tĩnh đan hai tay vào nhau.
“Các vị không cần khách sao, hôm nay mời mọi người đến đây, không phải có
chuyện gì nghiêm trọng cần bàn.”
Nói xong, hắn long trọng nâng tay chỉ về Khương Thành ở phía bên cạnh, cất
cao giọng giới thiệu.
“Người này… là Khương Thành đến từ Tiên Võ châu!”
“Năm xưa vang danh khắp Nguyên Tiên giới, Khương chưởng môn của Phi
Tiên môn ở Khiếu Mang vực chính là hắn, thân phận không hề tầm thường.”
“Mọi người đang ngồi ở đây ở trước mặt hắn, chắc chỉ có thể xem như là hậu
sinh vãn bối, hoàn toàn không đáng nhắc đến.”
“Hắn giá lâm Thiên Lư cung, khiến bọn ta cảm thấy vinh quang không thôi!”
“Mời mọi người đến đây cũng là vì để cùng nhau bái kiến hắn, mọi người hoan
nghênh Khương chưởng môn!”
Hắn vừa nói xong, những cao thủ đã từng trải qua cái thời đại kia đều không
khỏi trừng mắt thật lớn.
Người này là Khương Thành?
Nhưng sau khi phát giác hơi thở của đạo ở trên người Thành ca, rất nhiều người
không khỏi lắc đầu.
Hóa ra chỉ là một Thánh Chủ bình thường thôi, có cần làm lớn đến vậy không?
Còn nói bọn ta không là cái thá gì ở trước mặt hắn, muốn bái kiến hắn, hoan
nghênh hắn…
Hắn có thể diện lớn đến vậy hả?