trách canh giữ.
Nhưng muốn vào bên trong cũng không khó lắm, chỉ cần thông qua trận pháp
kiểm tra, xác định không phải tu thần là được.
Thông qua trận pháp, rất nhanh sẽ bước ra từ một đầu khác, không cần bất cứ
phí vào cổng gì hết, có thể trực tiếp thoải mái đi lại trong Tiên Cực đại lục.
Tất nhiên, liệu có thể sống sót ở cái nơi cạnh tranh càng khốc liệt này không thì
phải xem tạo hóa của mỗi người.
Một hàng người dài tiến về phía trước, chẳng qua bao lâu đã đến lượt Phi Tiên
môn.
Nhìn về phía đội ngũ khổng lồ này, chấp sự phụ trách canh giữ của Hám Thiên
Cung cũng khẽ ngớ người.
“Các ngươi đang tính đến Tiên Cực đại lục lập tông môn hay gì?”
Ngộ Sơn đi đầu đội ngũ cười ha ha.
“Tất nhiên rồi, Thương Lan đại lục còn non nớt quá, không chứa nổi con rồng
lớn như bọn ta!”
Hắn vừa dứt lời, ở phía sau lại vang lên tiếng cười khoái chí.
“Ha ha ha, các ngươi tự tin dữ vậy hả?”
“Lập tông môn ở Tiên Cực đại lục, đây là địa ngục khó sống đó.”
“Các tông môn ở đây đã sớm phân chia địa bàn rõ ràng rồi, làm gì có chỗ cho
bọn ngoại lai như các ngươi chen chân vào chứ?”
“Chỉ có được năm Thánh Chủ, chẳng làm gì được ở chỗ này đâu.”
Đến cả vị chấp sự dẫn đầu ở đối diện cũng nói thêm mấy câu.
“Tông môn đến từ bên ngoài không có căn cơ, ngang nhiên tiến vào sẽ chỉ trở
thành con mồi bị săn mà thôi.”
“Ta khuyên các ngươi vẫn nên gia nhập vào tông môn ở bản địa trước đã, tìm
được một ngọn núi dựa chống lưng là tốt nhất.”
Hắn vừa nói như vậy, đám người Trường Dương, Trường Linh, Diệu Du và
Xung Vi cũng không khỏi lo lắng.
Xem ra Tiên Cực đại lục này chém giết rất kịch liệt.
Nhưng Ngộ Sơn có hai ngọn núi lớn là Khương Thành và Lăng chống lưng nên
toàn thân đều tràn đầy vẻ tự tin.
“Yên tâm đi, Phi Tiên môn bọn ta đi đến đâu cũng đều được hoan nghênh hết.”
Câu nói này tất nhiên lại dẫn đến nhiều tiếng cười hơn nữa.
Những lời đánh giá như là không biết tự lượng sức, tự tìm đường chết, không
biết sợ là gì các thứ đều đổ ập về phía Phi Tiên môn.
Vài chấp sự ở đối diện cũng không khỏi nhếch khóe miệng.
“Thôi vậy, các ngươi đã tự tìm đường chết thì không ai cản nổi.”
Chấp sự trưởng lão đứng đầu lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Ngươi vừa mới nói gì hả? Phi Tiên môn?”
Từng là một Thần Quân của Thiên cung, hắn đã khắc sâu ba chữ này vào trong
trí óc.
Bởi vì tông môn của người kia cũng gọi là Phi Tiên môn.
Ngay sau đó, hắn đã nhìn thấy Khương Thành bay ra từ chính giữa đội ngũ.
“Đúng vậy, có vấn đề gì à?”
Ca này cười tít mắt nhìn chấp sự trưởng lão ở phía đối diện, hắn cũng đã nhận
ra đối phương rồi.
“Ối chao ôi, hóa ra là bạn học Gia Vương, lâu quá không gặp!”
Năm đó hắn và Thu Vũ Tuyền còn từng tiến vào đạo trường tên Gia Vương này
nữa, chỉ là không có giao lưu gì nhiều với vị Thần quân này thôi.
“Khương Thành! Quả nhiên là cái tên nhà ngươi!”
Nhìn thấy Thành ca một lần nữa, mặt của Gia Vương đều đen hẳn.
“Giỏi, giỏi lắm! Đúng thật là tìm đến mòn gót giày cũng không tìm thấy, bây
giờ lại xuất hiện ngay trước mắt!”
Hắn không hề có một xíu thiện cảm gì với Khương Thành hết.
Năm đó những Thần quân của Thiên Cung gần như đều là chết dưới tay của cái
tên này hết.
Nhất là khi vì Khương Thành xuất thân từ Gia Vương đạo trường nên khiến cho
những năm đó hắn luôn bị Tu Đế và những Thần quân khác oán trách, đúng thật
là uất ức mà.
Nhóm người đứng vây xem ở phía sau cũng bùng nổ.
“Khương Thành của Phi Tiên môn?”
“Ta nhớ người này!”
“Ôi trời ạ, hóa ra là hắn?”
“Là hắn thì đã sao chứ, thời đại đã thay đổi rồi, bây giờ hắn còn chẳng phải là
Thánh chủ nữa kìa.”
Phản ứng của những người khác sau khi nhận ra Khương Thành cũng giống như
thế, trước tiên là kinh ngạc vì cái người này vẫn còn sống, sau đó lại là xem
thường.
Có một vài người thậm chí còn bày ra dáng vẻ xem trò vui.
“Nhìn đi, lần này Khương Thành tiêu đời rồi.”
“Năm xưa hắn có thù oán không nhỏ với Thiên cung, lần này xem như đã xông
vào núi đao biển lửa rồi.”
“Hắn nghĩ gì vậy nhỉ, rõ ràng biết Tiên Cực đại lục là địa bàn của Hám Thiên
cung, cũng là kẻ địch lúc trước của hắn mà vẫn dám nghênh ngang đến nơi này
sao.”
Mắt thấy mấy vị chấp sự ở trước mặt rút binh khí ra, ngăn lại lối đi, còn thông
báo cho phía tổng bộ của Hám Thiên Cung, đám trưởng lão và các đệ tử của Phi
Tiên môn cũng hoảng hốt theo.
Không phải đó chứ?
Vậy là sắp xong đời rồi hả?
Mặc dù khi đến đây mọi người đã ôm quyết tâm sẽ đi với Khương Thành đến
cùng, nhưng đường cùng này có cần đến nhanh vậy không hả.
Còn chưa kịp tiến vào Tiên Cực đại lục nữa.
“Các ngươi đang muốn hoan nghênh ta đó hả?”
Tất nhiên Khương Thành không hề sợ Hám Thiên cung, tay phải của hắn đã
nắm lấy chuôi kiếm rồi.
Cùng lắm thì giết thẳng một đường vào trong thôi.
“Hoan nghênh?”
Tiếng cười khiến người rét run sợ hãi của Gia Vương phát ra từ kẽ răng.
“Ha, tất nhiên là…”
Tiếng cười khẩy của hắn đột nhiên biến thành kinh hãi, đến nỗi cả lời thách thức
uy hiếp cũng kẹt ngay cuống họng.
Bởi vì hắn nhìn thấy thiếu nữ váy xanh ở phía sau lưng của Khương Thành –
Lăng.
Là Thần quân của Thiên cung, Gia Vương tất nhiên nhận ra Chiến Đế.
Giây phút này, biểu cảm của hắn vô cùng đặc sắc.
Có kinh ngạc, có mơ màng, có sợ hãi…
“Là gì hả?”
Trên trán của Gia Vương lấm tấm mồ hôi lạnh, “Là, là…”
Đương sự giờ đây không biết phải làm sao hết.
Vì sao Hám Thiên Cổ Thánh lại xuất hiện ở Phi Tiên môn, hơn nữa lại còn đi
chung với tên tiểu tử này nữa?
Lẽ nào lão nhân gia nàng có kế hoạch gì đó nhằm vào Khương Thành sao?
Nhưng mà với thực lực hiện giờ của nàng, nếu muốn tiêu diệt người này chỉ là
chuyện nhỏ như húp cháo thôi không phải ư?
Hoàn toàn không cần phải phiền phức như thế!
Sau đó hắn lập tức nghe thấy truyền âm lạnh lẽo của Lăng.
“Giả vờ không quen biết ta, cũng đừng chống đối với Khương Thành.”
Đây là có ý gì?
Chỉ một câu ngắn ngủi đã đủ khiến cho trong đầu của Gia Vương nhấc lên sóng
gió bão lớn.
Trong nháy mắt, hắn suy nghĩ vô số khả năng nhưng làm sao có thể đoán được
dụng ý của đại lão?
Hắn muốn hỏi thêm một câu, nhưng lại phát hiện Lăng đã sớm cắt đứt truyền
âm.
“Rốt cuộc là cái gì hả?”
Nhìn thấy hắn phát ngốc thừ người, Khương Thành hơi mất kiên nhẫn.
Muốn ra tay thì nhanh lên một chút.
Đợi cho Gia Vương hồi thần lại, lập tức cười đến tít mắt.
“Tất nhiên là nhiệt liệt chào mừng rồi!”
Hả?
Thành ca suýt nữa không kịp phản ứng lại.
Còn về chúng tiên nhân ở xung quanh cũng suýt nữa ngã ngửa ra sau.
Cái gì vậy nè?
Hám Thiên Cung lại thật sự chào mừng Khương Thành á?
Là giả hả?
“Ngươi chắc chắn chứ?”
“Tất nhiên chắc chắn rồi!”
Gia Vương sửa lại thái độ lạnh lùng kiêu ngạo ban nãy, xoa xoa tay như một
tiểu tư đầy ân cần.
“Ngươi đến đó là vinh hạnh của toàn bộ Tiên Cực đại lục!”
“Nhìn thấy ngươi và Phi Tiên môn tái xuất một lần nữa, ta vui không biết diễn
tả làm sao luôn!”
Thành ca cũng bị hắn làm cho mơ hồ.
Nhưng người ta đã nể mặt mũi như vậy rồi, hắn cũng không có gì phải nổi giận
cả.
Thế là buông lỏng chuôi kiếm, chắp hai tay sau lưng, làm ra vẻ mà gật đầu.
“Xem như ngươi có mắt nhìn, biết được đối mặt với nhân vật chính thì phải làm
như thế nào.”
Trong lòng Gia Vương mắng hắn muốn ngập đầu.
Bà mẹ nó, cho ngươi chút mặt mũi là lấn lướt vậy đó hả?
Nếu không phải có Hám Thiên Cổ Thánh đứng ở sau lưng ngươi thì ta còn lâu
mới nói chuyện nhẹ nhàng kiểu này với ngươi.
Ngươi đang cáo mượn oai hùm đó, có hiểu chưa hả?
“Vâng vâng vâng, ngươi nói đúng lắm, mời mời mời!”
Hắn nhiệt tình dẫn theo Khương Thành tiến vào trận pháp kiểm tra.
Chỉ là Thành ca lại dừng bước.
“Vừa nãy ngươi nói địa bàn của Tiên Cực đại lục đều bị các tông môn khác
phân chia hết rồi hả?”
“Đúng vậy.”
Gia Vương giả vờ cung kính nói: “Nhưng với thực lực của ngươi, muốn cướp
một địa bàn cũng không phải chuyện khó gì, giơ tay một cái là có được ngay
thôi!”
Khương Thành giả vờ tỏ ra không vui: “Với địa vị của ta, đích thân xuống đó
tranh giành địa bàn với mấy tông môn nhỏ không chính thống kia thì mất giá
biết bao chứ?”