“Bây giờ đã hiểu tại sao bọn ta lại cam tâm tình nguyện gọi hắn là sư tổ rồi
chứ?”
Trường Linh quả thực có phần hiểu ra.
Cường giả như vậy có thể kết giao đương nhiên phải cố gắng kết giao, nếu lỡ
mất dịp tốt thì thật đáng tiếc.
Sức chiến đấu mà Khương Thành triển lộ ra, nàng không biết mạnh nhường
nào, nhưng chắc chắn là mạnh hơn sư tôn của mình.
Bởi vì Ngộ Sơn không thể nào một kích tiêu diệt hết mười mấy Đạo Thần kể cả
Đạo Thần cao giai trong đó được.
Đặc biệt mấy Đạo Thần này còn là những tộc quần xa lạ, có thủ đoạn xa lạ.
Chẳng cần tìm hiểu và thích ứng, sau đó tìm cách khắc chế mà trực tiếp hủy diệt
rồi.
“Sao có thể có người có 120 căn nguyên thần đài được?”
Do quá kinh ngạc, suy nghĩ trong lòng nàng trở nên hỗn loạn, thậm chí còn có
phần nói năng lộn xộn.
“Không phải mới tấn nhập lên Đạo Thần sao?”
“Không phải đến cả nguyên thuật trung giai ngươi cũng không dùng được sao?”
“Sao lại có thể dùng được nguyên thuật mạnh như vậy chứ?”
Đối với vấn đề này, Ngộ Sơn và đám người Trường Dương thật ra cũng tò mò
rất lâu rồi.
Bọn họ nhớ rất kĩ, ban đầu đến cả tụ tinh nhị thập ngũ trọng Khương Thành
cũng không dùng được.
Lúc đó trong lòng họ cũng có phần đồng cảm với hắn.
Đến năm nay, nguyên thuật là đạo.
Nếu như đến cả nguyên thuật cũng không dùng được thì chẳng phải phế rồi sao?
Thật đáng tiếc cho thiên phú nhiều căn nguyên như vậy.
Nào có biết mới qua có mấy ngày, Khương Thành đã dùng được nguyên thuật
bách nhị thập trọng vượt xa tiêu chuẩn nguyên thuật cao cấp rồi.
Trong đó nhất định có huyền cơ.
Chỉ là cả đường đến Tiên Võ châu, bọn họ chưa tìm được cơ hội nào để hỏi.
Thành ca đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết đây là nguyên thuật của hệ
thống.
Nhìn từng ánh mắt khát khao muốn biết, hắn nhún vai.
“Ca lúc bắt đầu mới xuất quan, còn chưa quen được với tiết tấu mới.”
“Sau khi tấn nhập Đạo Thần, thích ứng với tiết tấu của thời đại này rồi nên thử
nghiên cứu nguyên thuật một chút.”
Mọi người ngây cả mặt ra.
Ngộ Sơn nói: “Nguyên thuật bách nhị thập trọng lại là do ngươi nghiên cứu ra?”
“Nếu không thì sao?”
“Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi có mấy ngày mà.”
“Mấy ngày thì đã sao chứ? Có gì không bình thường sao?”
Thành ca đốt điếu thuốc lên, hít sâu một hơi.
Lúc này mới nhàn nhã nói: “Lúc trước nghe các ngươi nói nguyên thuật gì mà
thần kì lắm, ta còn tưởng không mất dăm ba năm gì đó thì sẽ không nghiên cứu
ra được.”
Dăm ba năm?
Mọi người nhếch môi lên, không còn sức đâu mà bóc phốt.
Bất kì một môn nguyên thuật hoàn toàn mới nào được nghiên cứu ra thì đều cần
có thời gian tính bằng trăm triệu năm được chưa?
Hơn nữa còn cần có đủ cảm ngộ, cần có cơ duyên và vận khí nhất định.
Thành ca còn tiếp tục không nói tiếng người, hoàn toàn chẳng bận tâm đến cảm
nhận của người khác.
“Ta cũng đâu có ngờ chỉ tùy ý tổ hợp một chút đã có thể nhẹ nhàng phá vỡ được
sự ảo dịu trong đó.”
“Xem ra nguyên thuật cũng chẳng là gì mà, vốn còn tưởng sẽ phải mất nhiều
thời gian và công sức.”
Chỉ thiếu một chút là nói rõ ra bản thân có thiên phú dị bẩm thôi.
Ngộ Sơn và đám người Trường Dương, Trường Linh rõ ràng là làm màu, nhưng
lại không thể nào phản bác được.
Suy cho cùng thì hắn làm màu cũng rất có căn cứ, khiến người ta không thể tin
phục.
Nguyên thuật bách nhị thập trọng, trước kia bọn họ chưa từng thấy, đến cả nghe
cũng chưa từng nghe ra.
Mà tên này lại dùng trước mặt mọi người không chỉ một lần.
Sau khi kinh hoàng cực điểm, Ngộ Sơn và Trường Dương không hẹn mà cùng
xoa tay, cười chạy lên.
“Hi hi, sư tôn, à thì… vừa rồi ngươi nói phá vỡ sự ảo diệu của nguyên thuật.”
“Không biết sư tổ có thể truyền thụ lại cho bọn ta một ít nguyên thuật mạnh mẽ
không?”
Bọn họ nói như vậy, Trường Bách và Trường Tân cũng ngồi không yên, ngay
lập tức tụ lại.
“Phải đó phải đó, vẫn mong sư tổ dạy cho bọn ta.”
“Sư tôn cứ tiện thể nói một chút, bọn ta đã có thu hoạch lớn rồi.”
Đến cả hai mắt Trường Linh cũng sáng lên, ánh mắt nhìn Khương Thành như
nhìn một bảo tàng.
Suýt chút nhịn không được gọi sư tổ theo bọn họ luôn rồi.
“Chuyện này ấy à…”
Khương Thành có phần hối hận vì đã làm màu quá mức.
Nguyên thuật hệ thống cho mình, những người khác dùng không được.
Hắn chỉ có thể trở mặt, thờ ơ nói: “Ta vẫn luôn không đồng ý nhận các ngươi
làm đồ tử đồ tôn, truyền thứ gì chứ?”
Phịch phịch!
Ngộ Sơn quỳ thẳng xuống, ôm lấy chân Thành ca, nước mắt nước mũi chảy
ròng ròng.
“Hu hu, sư tôn, ngươi không thể tuyệt tình như vậy được.”
Đám người Trường Dương và Trường Bách lại lần nữa lấy tay che mặt.
Bọn họ tuy đã nhận Khương Thành làm sư tổ, nhưng hành động không biết xấu
hổ này vẫn làm không được.
“Ngươi thế này là đang làm gì đây?”
Thành ca có cố thoát ra mấy lần cũng không thể thoát khỏi sự day dưa của lão
không biết ngưng này.
Chỉ có thể hưng hăng nói: “Ca chỉ nghiên cứu ra nguyên thuật bách nhị thập
trọng, các ngươi có 120 căn nguyên không? Chờ các ngươi có rồi hẵng nói.”
“Hả?”
“Chỉ có nguyên thuật bách nhị thập trọng?”
Khương Thành suýt chút bị hắn chọc cho tức đến cạn lời.
Chỉ có thể dùng ma pháp chống lại ma pháp, cố ý cười lạnh nói: “Không phải
ngươi gọi ta là sư tôn sao, lời của sư tôn mà cũng nghi ngờ?”
Chiêu này xem ra cũng có chút tác dụng.
Ngộ Sơn cả mặt thất vọng, lúc này mới ngượng ngập bỏ tay ra.
“Được rồi, các ngươi nhanh chóng xây dựng lại tông môn đi.”
“Xây dựng lại?”
Trường Dương có phần lo lắng nhìn phía xa xa.
“Vừa rồi giết đám Đằng tộc, e là sẽ thu hút nhiều cao thủ đến hơn.”
“Hay là chúng ta đổi một chỗ khác đi!”
Khương Thành không cho là thế: “Có ta đây, sợ gì chứ?”
Hắn còn sợ đối phương không tiếp tục đến nạp mạng.
Mà giọng của hắn vừa mới dứt, phía xa của khu rừng giống như đã sống lại, lại
lần nữa có cả tốp U Mộc tộc được sinh ra.
Do ngoại hình của tộc quần là rễ cây cành nhánh, nhất thời Khương Thành
không thể phán đoán ra rốt cuộc có bao nhiêu người.
Nhưng U Mộc tộc xuất động lần này sau khi sinh ra từ bốn bề khu rừng, rất
nhanh đã lấp đầy cái hố khổng lồ bên dưới.
Đứng từ trên bầu trời cao nhìn xuống, từng bụi cây gai mây lá cành dày đặc
tầng tầng lớp lớp rất nhanh đã bay khắp trời, giống như bệnh truyền nhiễm
không thể nào ngăn chặn được.
“Các ngươi thật to gan.”
“Không những dám tự tiện khai tông lập phái ở đây, còn dám tàn sát cả U Mộc
tộc ta.”
Giọng nói ồm ồm hỗn tạp như chửi rủa không ngừng vang vọng trong đầu mọi
người.
Mặc dù không biết dây leo thô nhất mạnh nhất dài bao nhiêu, nhưng dựa vào uy
lực mà hắn tản phát ra, trong lòng Trường Linh trầm xuống.
U Mộc tộc này lại cũng có Thánh Chủ.
Lại thêm vào số lượng Đạo Thần và Đạo Thánh không thể đoán được, lần này e
là thật sự nguy hiểm rồi.
Còn đám người Trường Dương và Trường Bách thì trực tiếp hướng ánh mắt về
phía Khương Thành.
Tiếp theo đây chỉ có thể mong chờ vào vị “sư tổ rẻ tiền” này lại lần nữa thể hiện
thần uy thôi, nếu không thì bọn họ sợ sẽ phải bàn giao tại đây rồi.
“Hóa ra cũng có một Thánh Chủ.”
Thánh Chủ U Mộc tộc dẫn đầu kia lại khóa chặt vào Ngộ Sơn.
Trong lòng hắn không những không hề kiêng kị, ngược lại còn có phần vui
mừng.
“Nếu đã đến rồi thì đừng có mơ chạy nữa.”
Keng!
Thành ca lại lần nữa rút kiếm ra.
Sát ý của đối phương rõ ràng, hắn tự nhiên có thể cảm nhận được, vậy nên
không có gì là phải nói lí cả.
“Bọn ta khai tông lập phái ở đây là đã nể mặt các ngươi rồi, đúng là không biết
thức thời, các ngươi đang tội gì đây?”