phản kháng lại được chút gì cả.
Bởi vì cùng một thời gian đó, Khương Thành còn phát động công kích ý thức.
Tuy sâu trong ý thức của những Địa Thần này có ý chí của thần, nhưng nó quá
yếu ớt.
Dưới một công kích, ý thức mười hai người đã tiêu tan.
Đến thời khắc tử vong sắp đến, bản thân bọn họ căn bản chẳng hề phát giác gì.
Cả quá trình này nhìn có vẻ phức tạp, nhưng trước mắt mọi người thì cũng chỉ
là chuyện trong một giây mà thôi.
Sau một giây, trận chiến đấu đã kết thúc.
Toàn bộ mười hai Địa Thần đã bị giết thành bã.
Chỉ còn lại một vài đạo giáp bát giai thủng lỗ chỗ là còn ở lại hiện trường,
chứng minh cảnh tượng vừa rồi đã xảy ra thật.
Khương Thành cũng chẳng có gì phải nghĩ ngợi, nhanh chóng thu hết những
chiến lợi phẩm có thể dùng được lại.
Mà lúc này, cảnh tượng cả bí cảnh đổi dời.
Ngay sau đó không gian trước mắt hắn lóe lên, trở về lại bên ngoài bí cảnh.
Trận chiến ngay vừa rồi có nghĩa là “mười hai người cuối cùng” tham gia của
Thương Môn cung đã bị loại, trận tỉ thí chính thức kết thúc.
Ngoại trừ Khương Thành ra, bên Thường Lục châu bên này vẫn còn lại năm
Đạo Thánh.
Trong đó có bốn người tổ đội nấp ở trong trận pháp.
Bọn họ vốn còn lo sợ căng thẳng vô cùng ra đó, nhìn thấy bản thân đột nhiên bị
truyền tống ra bên ngoài, còn không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Ngay sau đó, bốn bề vang lên tiếng hoan hô và hò hét đinh tai nhứt óc.
Cho dù là các cao thủ Thương Môn cung hay là những tiên nhân của Thường
Lục châu, mỗi một người đều mang vẻ mặt khó mà tin được.
Một khắc trước đó, bọn họ còn cho rằng Thương Môn cung chiến thắng áp đảo
không chút nghi ngờ, một mình Khương Thành sẽ chết chắc chắn.
Ai mà ngờ được cuối cùng trận đấu pháp này lại kết thúc theo cách thứ quỷ dị
và kịch liệt như vậy.
Một kishc giết hết mười hai Địa Thần!
Chuyện này tính là sao chứ?
Dù có là Đạo Thần trung giai cũng không thể làm được chuyện như vậy đâu
nhỉ?
Rất nhiều người ở hiện trường đều bị ngây ngốc.
Giờ này khắc này, bọn họ thậm chí còn không dám tin những gì bản thân vừa
nhìn thấy là sự thật nữa.
Chỉ có thể nhìn đám người đang chúc mừng xung quanh để cầu cứu.
“Thắng rồi?”
“Vừa rồi chẳng phải hoàn toàn mất hết hi vọng rồi sao? Sao lại thắng rồi?”
“Chúng ta thật sự thắng rồi sao?”
“Đương nhiên là thắng rồi.”
“Khương Tuấn Soái đúng thật khó tưởng mà!”
Một khắc trước, Khương Thành còn bị toàn trường chỉ trỏ, bị phỉ nhổ như tên
tội phạm đầu sỏ phá hủy cục diện tốt đẹp.
Còn bây giờ, mọi người giống như mất trí, toàn bộ đều quên đi những gì bản
thân đã nói trước đó là gì.
“Mạnh quá rồi!”
“Đây vẫn còn là Đạo Thánh sao?”
“Trên thế gian này sao có thể có một Đạo Thánh mạnh như vậy được, ôi trời
ơi!”
“Ta còn tưởng hai vòng trước may mắn gặp trúng hạng mục sở trường của hắn,
không ngờ rằng ở trận chiến đấu vòng ba mới là ưu thế mạnh nhất của hắn!”
“Nhát kiếm cuối cùng kia, thật không thể tưởng nỗi…”
Tiếng hoan hô và hò reo tán thưởng ngập trời, khiến lòng làm màu của Thành ca
được thỏa mãn đến cực điểm.
Từ trên không bay xuống, tất cả những tiên nhân dọc đường đi đều nhìn hắn với
ánh mắt hoặc nhiệt tình, hoặc ngưỡng mộ, hoặc cảm kích, hoặc hổ thẹn.
Toàn bộ hiện trường đều hô vang cái tên “Khương Tuấn Soái”.
Sức của một người đã giúp tổ Đạo Thánh lật ngược tình thế thất bại, giúp cho
Thường Lục châu có được chiến thắng chung cuộc trong trận đấu pháp.
Khương Thành lúc này đã trở thành anh hùng của Thường Lục châu không chút
hoài nghi.
“Khương Tuấn Soái, bọn ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi!”
Cấp cao của các tông môn đều dương dương đắc ý nhìn sang.
“Ngươi đã lập được đại công rồi!”
“Rất tốt rất tốt, không khiến bọn ta thất vọng.”
“Biết ngay là ngươi có thể thắng mà.”
Thành ca nhướn mày, cười tít mắt: “Vậy giải thưởng bỏ ra kia xem như hời rồi
ha?”
Trong đầu mọi người thầm chửi bới, mười lăm phần phần thưởng đó nhiều lắm
đó được chứ?
Chỉ là tâm trạng lúc này của bọn họ rất tốt nên đương nhiên là gật gù liên tục
rồi.
“Đáng, đáng, đáng, quá đáng giá luôn.”
“Sớm biết ngươi mạnh vậy mà, bọn ta còn lo lắng gì nữa chứ?”
“Thật ra một mình ngươi đã có thể thắng hết cả ba vòng đó!”
Mọi người nghĩ kĩ lại, chẳng phải là thế sao?
Ba vòng tỉ thí của tổ Đạo Thánh, một minhg Khương Thành đã có thể toàn
thắng thông quan rồi.
Căn bản không cần bất cứ đồng đội nào bổ trợ.
Ý thức được điểm này, mọi người không thể không lấy làm lạ.
“Sao ngươi lại làm được vậy?”
“Đến đạo của bạn thân ngươi cũng không lĩnh ngộ được, sao lại mạnh được như
vậy được?”
“Chiến lực này cũng vô lí quá rồi nhỉ?”
Trong lòng Thành ca nói lẽ nào ta vừa từ kỷ nguyên đầu tiên tu được trở về
cũng phải nói cho các ngươi sao?
Hắn chỉ có thể ép mình làm màu, tỏ ra chuyện này chả đáng để nhắc đến.
Chỉ là chút chiến tích chẳng đáng là bao, khiến mọi người chê cười rồi.
Nhưng những Đạo Thần xung quanh hắn không những không giảm bớt, ngược
lại lại càng nhiều hơn.
Chuyện này thật tế lại là chuyện rất ngược đời.
Trước đó cố ý bợ đỡ Khương Thành là vì có chuyện nhờ hắn, cần hắn xuất
chiến.
Bây giờ trận đấu pháp kết thúc rồi, Thường Lục châu cũng đã có được sự yên
ổn trong tỷ năm.
Có thể nói, Khương Thành tạm thời cũng chẳng có “giá trị” nữa rồi.
Là Đạo Thần, bình thường chẳng coi một Đạo Thánh ra gì cả, thái độ của Thanh
Cơ trước đó đủ để thể hiện suy nghĩ trong lòng rất nhiều người rồi.
Nhưng bây giờ, những Đạo Thần vây xung quanh Khương thành dù là sơ giai
hay là cao giai, ai nấy đều mang theo nụ cười thân thiết, nhiệt tình đến hồ đồ.
Thành ca biết đám người này chắc chắn vẫn còn việc mong muốn.
Thế là hắn cũng không vội đi, cứ hưởng thụ từng làn sóng nịnh bợ như thế.
Cuối cùng, có người nhịn không được nói ra mục đích.
“Đúng rồi, Tuấn Soái Đạo Thánh.”
“Vòng thứ hai của ngươi sao có thể khiến đối phương không dùng được căn
nguyên vậy?”
“Còn cả vòng thứ ba nữa, ngươi lại triển khai ra thần thông đó đúng không?”
“Không biết thần thông này có chỗ huyền diệu nào, và từ đâu mà có được?”
Lời này vừa nói ra, tất cả những Đạo Thần có mặt ở hiện trường đều lập tức yên
lặng lại.
Đến cả Thanh Tiêu Thánh Chủ và Ngộ Sơn Thánh Chủ nhìn có vẻ rất bình tĩnh
ở nơi xa cũng nhịn không được vểnh tai lên nghe.
Không sai, đây mới chính là việc mà bọn họ quan tâm nhất.
Thậm chí còn quan trọng hơn bản thân trận đấu pháp rất nhiều.
Căn nguyên thần đài của Đạo Thần có thể tổ hợp thành nguyên thuật.
Mà thánh giới của Thánh Chủ cũng có thể được nguyên thuật gia trì cho mạnh
hơn như thế.
Nếu như trong trận chiến có thể nắm được thủ đoạn có thể trói buộc được căn
nguyên của đối phương, vậy há chẳng phải là treo đó mà đánh kẻ địch sao?
Thần kĩ không có chỗ nào không tốt đấy!
Nói thật lòng, bây giờ Khương Thành muốn rời khỏi nơi này, những người này
cũng không nỡ.
Trong mắt bọn họ, hắn chính là một bí tịch tuyệt thế hình người.
Thành ca cảm nhận được điểm này, trong lòng thầm cười.
Các ngươi cũng muốn học “thái thượng hóa đạo”?
Cho dù ta hào phóng công bố môn linh kỹ này cho các ngươi, nhưng đầu tiên
các ngươi phải có linh ý đã chứ!
Hơn nữa chi ít cũng pahir là linh ý Thiên giai cửu trọng.
Linh ý chỉ có tộc nhân Thiên tộc mới có thể có, đây là ranh giới của tộc quần.
Thiên phú mạnh như Thu Vũ Tuyền còn không thể có được, càng huống hồ gì
là những người khác.
“Ầy, ta biết các ngươi muốn gì.”
Hắn nhìn lướt xung quanh mọi người một vòng.
“Nhưng cũng hết cách, thân thông này là thiên phú dị bẩm. Ngoại trừ ta ra thì
không ai có thể học được cả.”
Rõ ràng là lời nói thật lòng, nhưng những Đạo Thần có mặt ở hiện trường nào
có tin.
Lại còn thiên phú dị bẩm?
Bẩm sinh ngươi đã có thể giam giữ căn nguyên rồi à?
Sao ngươi không nói bản thân là con của căn nguyên luôn đi?
Theo như bọn họ thấy, Khương Thành chắc chắn là che giấu cho riêng mình
một cách đương nhiên rồi, suy cho cùng thì nếu đổi thành bất kì ai cũng sẽ
không nỡ tiết lộ.
“Tuấn Soái Đạo Thánh, ngươi ra một cái giá đi.”
“Muốn thế nào ngươi mới truyền thụ thần thông đó được?”
“Đúng, ngươi cứ thoải mái ra giá, bọn ta sẽ không khiến ngươi phải chịu thiệt
thòi đâu!”