Gì mà chỉ là một Cực Huyền cảnh nho nhỏ?
Em gái này từ đầu đến cuối đều coi mình là con kiến trong lòng bàn tay nàng,
thật sự là suýt nữa chọc cười hắn.
Được rồi cho dù ngươi coi thường ta, cũng không nên nói thẳng ra trước mặt ta,
không giấu ở trong lòng được sao?
Hắn rất không thoải mái mà bĩu môi, giận lại: “Chẳng lẽ hắn thấy ta rất thuận
mắt cũng phải nói cho ngươi sao?”
“Cái gì? Thấy ngươi rất thuận mắt?”
Lý do vô lý này, làm cho Lê Hàn Ngọc cảm thấy vô cùng hoang đường.
“Vì sao hắn thấy ngươi rất thuận mắt?”
“Bởi vì bộ dạng ta đẹp trai khí chất tốt, điểm ấy ngươi có thể phản bác sao?”
Lê mỹ nữ thật sự là không còn cách phản bác nào khác.
Khương Thành quả thật là người đẹp trai nhất đời này nàng gặp qua, vượt qua
nhận thức về vẻ đẹp trai của nàng.
Nhưng quan trọng giới tu luyện là nơi nhìn thực lực, không nhìn mặt.
Điểm này bất kể tiên giới hay huyền giới cũng không ngoại lệ.
“Chỉ bởi vì vậy?”
“Nếu không thì sao?”
“Hắn ta có dáng vẻ như thế nào?”
“Hắn, hắn cũng rất tuấn tú.”
Thành ca dõng dạc nói: “Mức độ độ đẹp trai khôi ngô cùng một cấp bậc với ta,
có lẽ vì nguyên nhân này nên mới luyến tiếc ta!”
“Không có điểm đặc trưng khác sao?”
“Không có, bởi vì rất đẹp trai nên đã che giấu hết thảy đặc trưng khác, làm cho
ta cuối cùng có thể nhớ kỹ một từ đẹp trai, nhớ mãi không thể quên được.”
“Ngươi…”
Lê Hàn Ngọc cố gắng áp chế suy nghĩ xúc động muốn đánh hắn tơi bời, dù sao
nơi này vẫn là doanh trại của địch, không thể xằng bậy.
“Không nên ở đây lâu, chúng ta cần rời khỏi nơi này mau.”
“Vì sao?”
Thành ca hơi kinh ngạc.
“Kẻ địch đã bị diệt toàn bộ thì sợ gì?”
Anh đây chết thì mở hack, cho nên từ khi trải đời đến nay, không biết hai từ
“cảnh giác” viết như thế nào.
“Tổng bộ thần điện Hắc Huyền tộc bị diệt, nhưng vẫn còn gần ngàn phân bộ,
mỗi phân bộ đều có mấy vị điện chủ Địa Huyền cảnh thất trọng đến cửu trọng
trấn giữ, không thể khinh thường!”
Nói xong, Lê Hàn Ngọc vọt đến bên cạnh hắn, mạnh mẽ túm lấy lưng áo phía
sau của hắn.
Nâng hắn lên, bay lên cùng hắn.
Thành ca vốn định tránh né, nhưng không muốn bại lộ thân phận tà ma dị giới
trong lời nói, cũng chỉ có thể đóng vai nhỏ yếu chính là hình tượng Cực Huyền
cảnh.
Cho nên, cũng chỉ có thể bắt buộc phải chịu tư thế khuất nhục làm tổn hại
phong độ này.
Đương nhiên miệng vẫn muốn kháng nghị một chút: “Ta sẽ tự mình bay!”
“Câm miệng, tốc độ của ngươi quá chậm!” Lê mỹ nữ Tuyết La Sát chuyên
nghiệp rất chuyên quyền độc đoán.
Vì thế, Thành ca chỉ có thể ngược lại ôm chặt chiếc bụng bằng phẳng của nàng,
tiện thể ngửi hương thơm ngát trên người nàng.
Bỗng nhiên lại cảm thực ra thấy tư thế này cũng không tồi.
Lê Hàn Ngọc làm việc chỉ đòi hỏi năng suất, không quan tâm phép tắc đời
thường, cũng không nói gì cả.
Chỉ tiếc, quá trình vui sướng này không duy trì lâu lắm.
Hai người vừa mới bay đến cổng chính thần điện, liền đụng mặt một đám
người.
Lúc trước thần điện Hắc Huyền bắt được Khương Thành, tổng bộ truyền tin, để
cho các bộ phận đều tới dự lễ ăn mừng.
Mà trước khi thần điện bị giết, đại điện chủ Hắc Huyền cũng phóng tín hiệu
huyền khí cầu cứu.
Vì vậy một số phân bộ gần nhất đã đến.
Bọn họ còn chưa biết toàn quân tổng bộ đã bị diệt, cũng không biết là “tà ma dị
giới” làm, chỉ biết đã xảy ra chuyện, dọc đường đi vô cùng lo lắng.
Đụng phải Lê Hàn Ngọc ở đối diện, lập tức coi nàng trở thành kẻ địch xâm
phạm tổng bộ.
Dù sao hoa văn Bạch Huyền trên trán nàng cũng rất bắt mắt.
“Bạch Huyền tộc!”
“Kẻ thù bên ngoài xâm phạm thần điện!”
Keng, hai vị điện chủ của bộ phận đầu tiên đến cùng với chấp sự Minh Huyền
cảnh phía sau đều đều giơ binh khí lên.
Trong lòng Lê Hàn Ngọc nặng nề.
Hai gã phân điện chủ kia giống nàng, đều là Địa Huyền cửu trọng, không dễ đối
phó chút nào
Nàng hơi hối hận vừa rồi đã ngây người ở bên trong một hồi lâu.
“Còn không mau xuống dưới!”
Nàng tóm lấy phía sau lưng áo Khương hiền giả, ép buộc “tách” hắn khỏi người
mình, mạnh mẽ ném về phía sau.
“Em gái đừng thô bạo như vậy!”
Thành ca rất không hài long.
Ngay sau đó chợt nghe thấy Lê Hàn Ngọc truyền âm tới.
“Ta sẽ đối phó với bọn họ, ngươi chạy mau!”
Không đợi hắn phản ứng lại, nữ nhân này đã dẫn đầu tiến sát trận địa của kẻ
địch, gấp rút tấn công.
Vĩ đại như vậy?
Mỹ nữ xả thân cứu anh hùng?
Thành ca lại bị chấn động đến ngây người như vậy trong nháy mắt, suýt nữa
thành “con ghẻ”.
“Đi mau!”
Lê Hàn Ngọc mang theo sát khí đậm đặc truyền âm đến.
Từ phía sau nhìn lại, có thể nhìn thấy máu bắn lên tung tóe.
Ngay từ đầu chiến đấu đã trở nên tàn khốc thảm thiết!
Mỹ nữ rất kiên cường bất khuất, Thành ca chỉ có thể rất khôn ngoan nghe lời
mà chạy trốn.
Không có cách nào, hiện tại hắn vẫn là Cực Huyền cảnh, nếu dùng huyền lực
công kích, sức mạnh chỉ là mưa bụi.
Đừng nói là hỗ trợ, có khi còn rước thêm phiền phức ấy chứ.
Ngược lại nếu dùng tiên lực có thể giết toàn bộ trong một giây, nhưng sẽ bại lộ
mình là “tà ma dị giới”.
“Đó là Khương Thành!”
“Huyền Văn Tử Kim, bắt lấy hắn!”
Hai gã điện chủ phân bộ đang chiến đấu với Lê Hàn Ngọc ở bên kia trước đó đã
được thông báo về dáng vẻ của Thành ca, liếc mắt một cái liền nhận ra.
Bọn họ quả quyết muốn buông tha cho Lê Hàn Ngọc, dốc hết sức bắt Khương
Thành.
Giá trị của người thứ hai cao hơn rất nhiều.
Chỉ tiếc không thể làm được.
Lê Hàn Ngọc đã giết tới điên rồi.
Huyền tộc chủ yếu là cận chiến, lực công kích chủ yếu đều tập trung bộc phát
trong phạm vi nhỏ.
Nhưng lúc này, lấy lòng bàn chân của nàng làm trung tâm, vạn trượng xung
quanh đều trở thành thế giới băng tuyết.
Con đường duy nhất chính là phía Thành ca, toàn bộ những nơi khác bị phủ kín!
Nàng không hổ là thiên tài số một trước đây của thần điện Bạch Huyền tộc.
Đối mặt với cảnh giới ngang bằng, vậy mà lấy một địch hai lại không hề bị lép
vế.
Để cho Khương Thành không bị đuổi theo, thậm chí nàng còn giam tất cả chấp
sự khác đều vào phạm vi công kích.
Thành ca không thể lãng phí cố gắng của nàng, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh
nhất của Cực Huyền cảnh bay đi xa.
Trong lòng hắn không biết phải làm sao.
Nếu Lê Hàn Ngọc không tới, những kẻ địch này cũng chỉ là chuyện đơn giản
như vung tay, nào có thể gặp phiền toái như vậy.
Nhưng hiện tại mỹ nữ muốn cứu hắn, hắn cũng chỉ có thể phối hợp.
Bay một đoạn, dự đoán đã vượt khỏi phạm vi cảm nhận của Lê Hàn Ngọc, hắn
mới thu lại khí cơ cả người, lại lặng lẽ lén quay lại.
Khu vực băng tuyết phủ kín đã sụp đổ.
Em gái chiến đấu một mình, Thành ca cũng không phải kẻ lòng dạ sắt đá.
Từ xa nhìn thoáng qua, hắn không thể không khen ngợi.
Cứ như vậy một lúc, ba gã chấp sự và bảy tám gã trưởng hộ vệ đã nằm xuống
mặt đất.
Khương Thành còn chưa học bất kỳ huyền kĩ nào, nhưng mà với kinh nghiệm
chiến đấu của Chuẩn Đế, cũng có thể nhìn ra nữ nhân này cao minh hơn những
người khác.
Trái ngược với hai gã điện chủ phân bộ, Lê Hàn Ngọc chẳng những tập trung
lực thuần khiết hơn, mà mỗi chiêu thức còn thêm ngắn gọn hiệu quả cao hơn.
Quang trọng hơn là, nàng dũng cảm không sợ chết.
Nhìn phong cách chiến đấu mở ra kết lại đều hoành tráng của nàng, rất khó để
liên hệ nàng với hình tượng tuyệt vời ban đầu cùng một chỗ.
Nhưng mà đáng tiếc, kẻ địch quá nhiều.
Nơi này là sân nhà của Hắc Huyền tộc, tuy rằng trước đó người Hắc Huyền tộc
bên ngoài thần điện đã bị mặt trời đỏ của Thành ca bao trùm tiêu diệt một bộ
phận, nhưng vẫn không ngừng nghe thấy tin tức mà đến.
Dù cho Lê Hàn Ngọc có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không thể đạt được tới mức
độ như Thành ca – giết người với số lượng lớn như hack.
Nhưng mà nàng đã đạt được mục đích tạo ra cơ hội trốn chạy cho Khương
Thành.
Bên ngoài nhìn nàng giết đến điên rồi, nhưng ý nghĩ thanh tỉnh lạ thường, cũng
không hề không biết tự lượng sức mình đấu đến chết.
Sắp không đấu được, đột nhiên liền thoát ra khỏi vòng chiến, phá vây mà đi
theo hướng Thành ca lúc trước.
Người của phân bộ phía dưới lập tức đưa tin các phân bộ khác ngăn cản, đồng
thời phân binh.
Một đội tiến vào thần điện xem xét tình huống bên trong.
Một đội đuổi đánh Lê Hàn Ngọc và Khương Thành.
Nhưng mà lúc này em gái Lê không trong trận, cuối cùng Thành ca cũng có thể
cả gan mà ra tay