Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết được có người đuổi hết hơn trăm Thánh Chủ về, cả Thương Lan đại lục

đều sôi sục hẳn lên.

Ngày đầu tiên Thành ca đến đây đã nhanh chóng trở thành mục tiêu nghị luận

của vô số tiên nhân ở đây rồi.

Thứ không hoàn hảo chính là hắn quên để lại tên.

“Người này lại có thể phá vỡ cơ duyên của hơn trăm Thánh Chủ?”

“Vậy thực lực của người này mạnh đến nhường nào chứ?”

“Vẫn giới tiên tàng, Thánh Tôn lại không vào được, hắn có mạnh hơn nữa thì

cũng mạnh có giới hạn.”

“Theo như vậy thì hắn chỉ có ý niệm mạnh, có lẽ là ở phương diện này có gì đó

đặc biệt mà thôi.”

“Vậy hắn toi rồi, lại đồng thời đắc tội với nhiều Thánh Chủ như vậy.”

Có người tin tức nhanh nhạy đã nghe ngóng được trạng thái mới nhất.

“Toàn bộ ba tông môn một liên minh nhất thời đều phát lệnh truy sát ra bên

ngoài, thề phải bắt được người này.”

“Người này đúng là tự tìm đường chết mà.”

Trong miệng những người này, Khương Thành đã xem như là một người nhất

định sẽ chết rồi.

Bây giờ bọn họ chỉ tò mò người này rốt cuộc là ai, cuối cùng sẽ chết thảm như

thế nào.

Còn Thành ca bị bọn họ thương tiếc lúc này đã trở về lại chỗ cũ, vui mừng kiểm

tra trạng thái trước mắt.

Quy mô đạo hải vốn không to ra bao nhiêu.

Bởi vì nó chủ yếu vẫn phải xem những nền tảng là căn nguyên và tiên lực, hồn

lực.

Nhưng tầng lớp của đạo hải thì đã tăng.

So với thời kì Đạo Thần sơ giai, đạo hải của hắn hiện nay đã dung hợp với thiên

địa ngoại giới rồi.

Trừ khi sự liên hệ với thiên địa xung quanh bị cường hành cắt đứt, nếu không

thì dựa vào lực thiên địa tuần hoàn không ngừng nghỉ này là có thể duy trì đạo

hải không ngưng.

Ý nghĩa trong trận chiến đương nhiên cũng to lớn vô cùng.

Mà sau khi có được gia tăng, thần hồn trước khi hắn hao tổn cũng hồi đầy lại.

“Xem ra sau này gặp phải Thánh Chủ, chỉ cần giết chết thì không cần phải lo

lắng thần hồn bị hao tổn.”

Ngộ Sơn và đám người Trường Dương, Trường Linh đều ngây ra nhìn cảnh

tượng này.

Đạo Thần trung giai đối với bọn họ mà nói chẳng là cái quái gì cả.

Quan trọng là nếu bọn họ nhớ không lầm thì chuyện Khương Thành tấn nhập

Đạo Thần sơ giai là chuyện chưa đến một tháng nhỉ?

Hơn nữa gần đây cũng không thấy hắn tu luyện mà!

Vừa mới thoáng một cái đã đột nhiên tấn cấp rồi?

Chuyện này cũng vô lí quá rồi nhỉ?

Mãi đến khi Thành ca thu hồi lại đạo hải, Ngộ Sơn cuối cùng mới hét lên!

“Ôi, sư tôn tấn nhập lên Đạo Thần trung giai nhanh như vậy sao?”

“Chúc mừng sư tôn, chúc mừng sư tôn!”

Bây giờ hắn đã hoàn toàn nhận định “sư tôn rẻ tiền” này rồi.

Vị diện chi tử mà, thao tác cơ bản thôi.

Bình tĩnh bình tĩnh.

Đám người Trường Dương, Trường Tân cũng chẳng hề tiếc gì chạy lại nịnh hót!

“Tốc độ tăng cấp nhanh như vậy đúng là trước nay chưa từng có, không hổ là sư

tổ của chúng ta!”

“Lại chả phải à, nội tình của sư tổ quá mạnh rồi.”

“Lão nhân gia hắn đột phá không phải xem được hay không, mà là xem thử

muốn hay không muốn!”

Trường Linh ở một bên cạn lời nhìn ba sư huynh biến chất này, rất muốn nói

các ngươi trước đây đâu có như vậy đâu.

Nhưng nghĩ đến chiến tích không lâu trước đó đã giết chết Thánh Chủ U Mộc

tộc của Khương Thành, muốn khiêu khích cũng không chọc được.

“Đúng rồi sư tôn, vừa rồi ngươi thúc động linh ý có giết kẻ địch, cứu Nguyên

Tiên giới khỏi nước sôi lửa bỏng?”

Ngộ Sơn hỏi như vậy, toàn bộ đám người Trường Dương cũng tò mò lên.

“Chuyện đó tất nhiên là thành công rồi.”

“Không nhìn thấy sư tổ đã tấn cấp rồi sao?”

“Ta đoán nhất định là cảm ngộ đột phá trong lúc chiến đấu, không hổ là sư tổ!”

Tinh vân vừa rồi rốt cuộc là gì, bọn họ cũng đều không biết.

Sau khi Khương Thành vào thì mấy người lo lắng đoán mò.

“Khụ, chuyện này ấy à…”

Đón lấy ánh mắt tò mò của mấy người này, Thành ca cũng bị lúng túng khó có.

Tinh vân vừa rồi trong tưởng tượng của hắn là sự tập kích của Thiên tộc, ngược

lại lại là một cơ duyên ngộ đạo một lần.

Chỉ là bản thân phán đoán sai, khó tránh bị tát mặt.

Thế là hắn chỉ có thể tiếp tục cường hành làm màu.

“Tinh vân đó thật ra là thánh giới tàn tồn của thủ lĩnh U Mộc tộc vừa bị ta giết,

được gọi là Vẫn giới tiên tàng.”

“Nếu như vào trong đó cảm ngộ thì có thể có được một ít đạo vận và đạo vô

chủ, rất có lợi cho sự tu luyện của các ngươi.”

Còn chưa chờ đám người kinh hô lên, hắn đã chuyển chủ đề.

“Nhưng mà bữa ăn ngon như vậy đương nhiên sẽ gây ra vào sự dòm ngó của

những tiên ma ngoại vực.”

“Vừa rồi ta tiện tay hủy diệt một vài thiên ma ngoại vực rồi.”

Mọi người lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra là như vậy à?

Chả trách đột phá Đạo Thần trung giai, hóa ra còn có cơ duyên như vậy.

“Thánh giới còn sót lại lại có thể được hấp thu sao?”

“Lần đầu tiên nghe thấy đó!”

“Tiên Võ châu này thật là thần kì.”

“Nhưng mà cũng may có sư tổ tiêu diệt thiên ma ngoại vực, nếu không thì cơ

duyên sẽ trở thành tai nạn rồi.”

“Lại chả phải…”

Sau khi nịnh hót xong, lúc này mới xoa tay cười tít mắt nhìn sang Khương

Thành.

“Sư tôn, lần sau nếu có Thánh Chủ chết đi, có thể đưa bọn ta cũng đến Vẫn giới

tiên tàng kia không?”

“Phải đó phải đó, cơ hội ngộ đạo như vậy quá báu quá rồi.”

“Sư tổ nâng đỡ bọn ta với!”

Thành ca được nịnh hót đã quá nên đương nhiên sẽ rất dễ nói chuyện rồi.

“Không thành vấn đề, lần sau ta sẽ đưa các ngươi đi.”

“Nhưng mà phải chờ ta đánh bại thiên ma ngoại vực rồi các ngươi mới có thể đi

vào.”

Hai tay hắn chắp sau lưng, ngửa mặt lên trời hờ hững nói: “Suy cho cùng thì thủ

đoạn của thiên ma ngoại vực cũng kì dị vô cùng, liên quan đến chiến đấu ở tầng

lớp linh ý, các ngươi ứng phó không được.”

Ca này đã quyết định rồi, lần sau có vẫn giới tiên tàng nữa sẽ lập tức dọn sạch

hiện trường.

Như vậy Ngộ Sơn và đám người Trường Dương vào sân sẽ không nhìn thấy

những người khác nữa, cũng không phát hiện ra được chân tướng.

Chỉ xem như bản thân thật sự đã tiêu diệt một đám thiên ma ngoại vực.

“Hu hu hu, sư tôn ngươi tốt với bọn ta quá.”

“Đa tạ sư tổ.”

“Sư tổ hồng phúc tề thiên…”

Ngộ Sơn và đám người Trường Dương, Trường Bách suýt chút nước mắt lưng

tròng.

Trước đó bọn họ nịnh nọt gọi sư tôn chỉ là vì ôm cho chắc cái đùi này, dưới đại

thụ kiếm bóng mát mà thôi.

Hai bên mới quen biết chưa lâu, sao có thể thật sự nảy sinh tình cảm sư đồ chứ.

Bây giờ lại thật sự có chút cảm động rồi.

Đây là một người tốt như thế nào chứ.

Không những đưa bọn ta đến với cơ duyên, còn suy nghĩ cho bọn ta, loại bỏ

nguy hiểm từng li từng tí.

Nguyên Tiên giới nhiều người làm sư tôn sư tổ như vậy, cũng đâu có bao người

làm được đến vậy đâu nhỉ?

Đến cả Trường Linh cũng không thể không thay đổi cách nhìn về Khương

Thành.

“Phải rồi, sư tôn, Thê Vũ quán chúng ta còn tiếp tục xây dựng ở đây không?”

Bây giờ Thành ca rất nôn nóng muốn có Vẫn giới tiên tàng tiếp theo, chỉ sợ kẻ

địch sẽ không tìm đến thôi.

“Đương nhiên, khi tiên nguyên nơi đây dồi dào, rất thích hợp xây dựng tông

môn.”

“Được thôi!”

Nếu như là một khắc trước, Ngộ Sơn chắc chắn sẽ muốn đổi một chỗ khác tránh

nạn.

Vừa rồi giết chết thủ lĩnh U Mộc tộc, không chừng sẽ thu hút nhiều kẻ địch

mạnh hơn.

Nhưng bây giờ Khương Thành tấn nhập lên Đạo Thần trung giai, cái gan của

Thánh Chủ như hắn lại càng to hơn.

Mọi người lần lượt thi triển thần thông, biến cái hố lớn kia trở thành một cái hồ

phong cảnh hữu tình.

Chỉ sau nửa canh giờ ngắn ngủi, Thê Vũ quán mới đã sừng sững ở giữa hồ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK