khởi hành, đi tìm đám người Lam Đề và Thương Linh.
Nhưng sau khi biết được hắn muốn đi xa, lần này chúng đệ tử có nói gì cũng
muốn phải đi chung.
Dù là đám người Ấn Tuyết Nhi hay là Đan Thái và Ngụy Miễu cũng đều có thái
độ rất kiên quyết.
“Ta không muốn lại chia xa nữa đâu.”
“Chúng ta cùng nhau đến suối nguồn thứ hai!”
“Đúng đó, lỡ đâu lại giống như lần trước, vừa chia xa là tách biệt mấy chục tỷ
năm thì sao.”
“Ta muốn ở bên Khương chưởng môn, ngươi đi đâu thì ta đi đó!”
Thành ca dở khóc dở cười.
“Các ngươi có thể đừng dựng flag lung tung được không vậy, bây giờ suối
nguồn thứ nhất này có Thánh Hoàng bảo kê, an toàn tuyệt đối, căn bản sẽ không
xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đúng đó, Phi Tiên môn an toàn như thế, cũng đâu cần bọn ta ở lại đây trấn giữ
đâu.”
“Nguyên Chân, Mông Thuần với Đoan Phong bọn họ có thể chăm nom tông
môn đâu ra đó, không có bọn ta thì cũng thế thôi.”
“Vậy nên bọn ta hoàn toàn có thể tập thể ra quân.”
Thành ca cảm thấy bọn họ nói cũng có lý.
Thế là, cuối cùng hắn chỉ mang theo bốn người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần, Lâm
Ninh và Đan Thái cùng đi.
Hiện giờ Lam Đề và Vu tộc đều đang ở suối nguồn thứ hai.
Cả hai suối nguồn không hề nối liền với nhau, bọn họ muốn đi từ suối nguồn
thứ nhất qua đó, thì cần phải băng qua khu tu thần rộng lớn.
Nhưng lần này, khi năm người vừa mới vượt qua kênh rạch thì đã đụng thẳng
mặt Tu Đế đứng đợi từ lâu.
Không còn là hình chiếu nữa, bản thể chân chính giáng lâm luôn.
“Khương Thành, cuối cùng ngươi cũng đi ra rồi!”
Thành ca nhún vai: “Ngươi cũng nhiệt tình quá đấy, còn đặc biệt ở đây nghênh
đón ta nữa.”
“Nghênh đón?”
“Ngươi nói không sai, quả thực ta ở đây là để nghênh đón ngươi.”
Tu Đế vung nhẹ Lọan Vân phiến, nhưng lại chẳng thấy nhẹ nhàng tí nào.
Hắn nhếch miệng cười, trong nụ cười còn mang theo sự dữ tợn và thù oán khắc
cốt ghi tâm.
“Quả là không cần tốn công đã có được!”
“Ta còn tưởng mình phải ở đây đợi mấy trăm triệu năm, đợi mãi đến khi hai bên
khai chiến thì mới có thể gặp được ngươi chứ.”
Năm đó ở Thiên cung, Tu Đế và Khương Thành có mối thù giết con, thế nên
hắn luôn nung nấu muốn được báo thù.
Cộng thêm lần trước bởi vì Thiên Đạo chí bảo kẹt ở chỗ của Khương Thành, lại
còn bị ép giúp đỡ tìm người, càng khiến cho thù cũ chưa tiêu lại thêm hận mới.
Ngay sau khi Lẫm Đế trả lại Loạn Vân phiến cho hắn, hắn đã lập tức chạy đến
chặn ở kênh rạch này.
Thậm chí có nhiều lần cảm động dâng trào, hắn còn muốn lẻn vào suối nguồn
thứ nhất nữa kìa.
Trong lúc vô thức, đạo của hắn đã hoàn toàn bao trùm cả bốn người.
Sắc mặt của đám người Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần cũng căng chặt, các nàng
cảm nhận được một áp lực rất khác lạ.
Có vẻ như Tu Đế không hề hóa đạo thành nguyên.
Nhưng đạo của hắn lại còn cao hơn đạo của những Cổ Thánh bình thường một
bậc.
Bởi vì đạo ấn của Chính Thần là được lực Thiên Đạo trực tiếp gia trì, mà Thiên
Đạo thì hiển nhiên sẽ có chứa nguyên, căn nguyên lớn mạnh không gì bằng.
“Ta không ngờ là ngươi lại ngu xuẩn đến mức thật sự trả Loạn Vân phiến lại
cho ta đấy.”
Trong mắt hắn tràn đầy sự chế nhạo, nhìn Khương Thành cứ như đang nhìn một
thằng ngốc vậy.
“Ngươi nghĩ gì thế hả?”
“Lẽ nào ngươi tưởng rằng trả lại cho ta rồi ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Haizz!”
Thành ca thở dài nhẹ.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Ta trả lại cho ngươi chỉ là vì căn bản không thèm quan tâm thôi.”
Bởi vì quan hệ với Lẫm Đế, Tiêu Đế và Huyết Đế, nên là Thành ca không hề
muốn làm đến mức không chết thì không thôi với mười Thiên Đế.
Nhưng nếu Tu Đế cứ một mực muốn tìm chết, thế hắn chỉ đành thành toàn thôi.
Keng!
Tiếng kiếm réo rắt vang vọng khắp mọi nơi.
Nhân Quả kiếm bỗng chốc xuất vỏ.
Cả hai bên không tiếp tục giao lưu nữa, trực tiếp bắt đầu trận đại chiến vốn đã
nên kết thúc từ rất nhiều năm trước.
Trận đấu vừa bắt đầu, đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh đã chủ động lùi
về phía hậu phương.
Khương chưởng môn không nói phải liên thủ, vậy thì chứng tỏ một mình hắn có
thể giải quyết được.
Và hành động này đã khiến Tu Đế cảm nhận được sự xem thường sâu sắc.
Đối mặt với một Chính Thần như mình đây, chỉ một Thánh Tôn nhỏ nhoi lại
dám solo á?
“Xem ra ngươi hoàn toàn không biết Chính Thần có ý nghĩa là gì nhỉ.”
Lời nói còn chưa dứt, trong mắt hắn đã hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bởi vì tổ hợp tấn công của Khương Thành đến rồi.
Tu Đế biết hắn rất đặc biệt, nhưng dù có nằm mơ thì hắn cũng không ngờ sẽ đặc
biệt đến mức này.
Thánh giới của Khương Thành còn mạnh hơn không chỉ gấp mười lần so với
mọi Thánh Tôn và Thiên Thần mà hắn đã từng gặp.
Đạo mạnh mẽ như thế này, lại phối với đế khí lăng tiên Nhân Quả kiếm, như
này còn được tính là Thánh Tôn sao?
Tuy nhiên, điều này vẫn chưa đủ để uy hiếp được Tu Đế.
Hắn không mở ra thánh giới, cả người nhìn vào cũng chẳng có uy thế đặc biệt gì
cả.
Chỉ là vung tay một cái, thánh giới mạnh mẽ như mãnh hổ xuất chuồng của
Khương Thành kia bỗng chốc ngừng hẳn lại.
Mỗi một góc của thánh giới đều giống như bị người ta đè chặt cứng vậy, dù có
biến hóa như thế nào cũng không thể vùng vẫy giằng thoát được.
Đây cũng không nằm ngoài dự đoán của Khương Thành.
Chính Thần có thể trực tiếp thúc giục Thiên Đạo, bản thân hắn hiện giờ cũng
tương đương là đang đối chọi với một phần Thiên Đạo.
Thành ca có thể miễn dịch sự ảnh hưởng của biển Thiên Đạo, nhưng lại không
có cách nào miễn dịch được lực Thiên Đạo bị người khác khống chế dùng để
tấn công chính mình.
Dẫu cho đó chỉ là một phần trăm của Thiên Đạo thì cũng không phải là thứ mà
thánh giới của một người có thể so sánh được.
Nếu không phải thánh giới của hắn đã vượt xa so với cực hạn của Thánh Tôn
bình thường, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ đôi chút thì bây giờ hắn đã thảm
bại, ngay cả tư cách tiếp tục chiến đấu với đối phương cũng chằng còn nữa rồi.
Nhưng hiện tại, ít ra hắn vẫn có thể thi triển nguyên thuật nhất thiên ngũ thập
trọng.
Ngay khi mây đen ngợp trời che bít lực Thiên Đạo, suýt nữa Tu Đế đã giật mình
bật thốt.
Đó là cái gì thế?
Nguyên thuật sao?
Trên đời này lại tồn tại nguyên thuật tạo thành từ hơn một nghìn căn nguyên ư?
Điều này hoàn toàn vượt ngoài sự nhận thức của hắn rồi.
Nhưng mà, nó cũng vẫn không đủ khiến cho hắn bấn loạn.
Chỉ thấy hắn phẩy Loạn Vân phiến ở trong tay mình, một luồng sức mạnh thần
bí dưới sự gia trì của Thiên Đạo và căn nguyên, lặng lẽ luồng vào trong tầng
tầng lớp lớp mây đen.
Khương Thành cũng không đợi được thời khắc nguyên thuật nhất thiên ngũ
thập trọng hoàn toàn phóng ra hết uy năng của bản thân.
Bởi vì mây đen đang nhanh chóng nhạt dần, rồi chậm rãi biến mất.
“Lại như thế á?”
Hắn nhanh chóng phản ứng lại.
Thiên Đạo chí bảo Loạn Vân phiến có hiệu quả làm điên đảo.
Nguyên thuật của hắn là nguyên thuật hệ thống, điều kiện để giải phóng đã rất
qua loa rồi, nhưng vẫn khó tránh được bị lực Thiên Đạo đặc thù kia phá hỏng.
Nhưng Tu Đế hóa giải được một kích này cũng phải trả một chút giá.
Loạn Vân phiến không phải là thứ hắn muốn phẩy là có thể tùy tiện phe phẩy
được.
Phải khống chế một lực Thiên Đạo cuồn cuộn khổng lồ như thế, hồn lực và đạo
tâm của hắn cũng bị hao tổn đi ít nhiều.
“Không ngờ ngươi có thể làm tới bước này.”
Ngay lúc hắn tính phẩy chí bảo một lần nữa để hoàn toàn đè bẹp Khương Thành
thì sự cảnh giác trong lòng bỗng nhiên vang lên.
Trong chớp mắt, đầu hắn kêu ong ong, bao nhiêu ảo ảnh vụt lướt qua.
Khương Thành đã phát động tấn công Linh ý với biển ý thức của hắn.
Thực ra thì cường độ ý thức của Tu Đế cũng rất cao.
Hoặc có thể nói, bất cứ một Chính Thần nào có cảnh giới ổn định thì ý thức đều
sẽ tăng vọt dưới sự ảnh hưởng của đạo ấn.
Tuy ý thức của hắn không biến thành linh ý, cũng không học được linh kỹ,
nhưng nó vẫn tương đương với độ mạnh của Thiên giai thập tam trọng.
Từ đó đến nay, hắn luôn cảm thấy đây là con át chủ bài cuối cùng của bản thân
khi đối mặt với kẻ địch.
Nhưng giờ đây, tấm át chủ bài này vừa mới ra sân đã trở thành điểm yếu mất
rồi.
Linh ý tử sắc của Khương Thành vừa lên đã ép hắn đuổi đánh dữ dội, cách tấn
công vượt xa sự tưởng tượng của bản thân hắn, đánh đến mức ý thức của hắn
thương tích đầy mình, không còn một chút sức lực chống trả.
Từ tự tin đến hoảng loạn, Tu Đế chỉ dùng có ba giây.
Sau đó, hắn chỉ có thể nhục nhã điều động đạo ấn, để lực Thiên Đạo mau chóng
đến hộ giá.