Ánh mắt Thành ca trở nên kỳ lạ.
“Muội tử, đừng nói là ngươi nghe được sự tích anh dũng của ca, cho nên ngươi
đặc biệt đến để thể hiện tình cảm với ta đấy nhé?”
Phong cách này có vẻ không kín đáo lắm nha.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thì đã sử dụng thế tấn công lời tâm tình ngứa ngáy.
Thật sự là… không còn cách nào khác với ngươi mà!
‘Phi Thiên muội’ đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó bật cười hì hì.
“Vậy thì ngươi cứ xem như là ta đang thể hiện sự yêu thích với ngươi là được
rồi.”
“Ngươi là Khương Thành đúng không, ta biết ngươi.”
Nàng rất thẳng thắn giới thiệu về bản thân.
“Ta tên là Chỉ Dư, hiện tại đang sống ở Vương triều Nhật Diệu. Từ bây giờ,
chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau!”
Nếu không phải thế giới này không có phong tục bắt tay thì Thành ca cũng đã
nghi ngờ nàng sẽ chủ động bắt tay mình, nhân tiện nói một câu xin chỉ giáo
nhiều hơn.
Cách cư xử của muội tử này rất phóng khoáng tự nhiên, khiến hắn không cảm
thấy có ác cảm gì.
Chẳng qua là, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
“Hợp tác thì cũng được thôi, nhưng mà ta hơi không hiểu cho lắm, ngươi tìm tới
ta là muốn cùng hợp tác cái gì vậy?”
“Ngươi cần gì phải giả ngu?”
Chỉ Dư mỉm cười: “Chúng ta là cùng một loại người, có sứ mệnh giống nhau,
đương nhiên là liên thủ vì sứ mệnh đó.”
Hai hàng lông mày của Khương Thành càng nhíu chặt hơn nữa.
Gì mà có có không không đây?
Sứ mệnh giống nhau gì, cùng một loại người gì?
Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên một vầng sáng, hắn chợt hiểu ra.
À, hẳn là nữ nhân này cũng là người đến từ kỷ nguyên thứ ba nhỉ?
Mình là bản thể xuyên qua, hơn nữa còn dùng tên thật, cho nên nàng nhìn
thoáng qua thì đã nhận ra.
Thật vậy, nàng và mình đều là người dị giới, xem như là đồng loại.
Hơn nữa đều có sứ mệnh tranh đoạt thần vị.
Lúc này hắn mới chợt hiểu ra: “À à, thì ra là như vậy à!”
Chỉ Dư gật đầu: “Ừm, chúng ta đi lục thánh điện trước, ta đã thông báo cho bốn
người khác đến đây hội hợp rồi.”
Nói xong, nàng đạp mây, dẫn đường ở phía trước.
Khương Thành vội vàng đi theo, trong lòng kinh ngạc không thôi.
“Trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã tìm được bốn đồng bọn? Ngươi lợi hại
như vậy sao?”
Bản thân là người bản thể, cho nên cũng không có gì kỳ lạ khi được người khác
nhận ra.
Lẽ nào vẫn còn người khác cũng trực tiếp dùng bản thể tới đây?
“Thế mà ngươi lại không biết chúng ta đã có năm người rồi?”
Chỉ Dư vừa bay, vừa kinh ngạc quay đầu lại.
“Cũng đúng, ngươi mới tới Thiên giới, có rất nhiều tình huống không hiểu rõ
được.”
Thế mà nàng cũng biết Khương Thành đến từ dị giới.
“Chỉ cần sáu người chúng ta liên thủ, vậy thì Thiên giới này sẽ mặc cho chúng
ta rong ruổi, cũng không cần cố gắng che giấu, không dám bại lộ thân phận
nữa.”
Ồ, cái này?
Khương Thành nghe thấy giọng điệu kích động không che giấu được của nàng,
có phần muốn chửi mắng.
Muội tử, giọng điệu này của ngươi rất lớn nha.
Lần này người cạnh tranh đến đây ước chừng có khoảng trăm ngàn, trong đó
Đạo Thần và Nguyên Tổ cộng lại không dưới trăm người thì phải?
Hơn nữa, Thiên giới còn có nhiều cường giả hơn nữa.
Chỉ có sáu người liên thủ mà đã muốn thiên hạ vô địch?
Có phải ngươi hơi quá tự tin rồi không?
Chẳng lẽ ngươi biết ca là nhân vật chính, có được ca là có được thiên hạ?
Dọc theo đường đi, hắn mang theo những suy nghĩ không thể giải thích được
này, cuối cùng đi theo muội tử này bay đến đỉnh mây.
Giữa những tầng mây, Chỉ Dư bay vào một đám mây xám không có gì khác
thường.
Khương Thành đi theo vào trong, không gian phía trước dần dần trở nên hỗn
loạn.
Giữa quanh co khúc khuỷu, hai người không biết đã đi qua bao nhiêu rào cản,
cuối cùng phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tòa cung điện cổ kính màu đen
trắng đan xen.
Đại điện hùng vĩ còn lớn hơn nhiều so với đám mây xám lúc trước, nhưng lúc
này đứng trơ trọi ở trung tâm đám mây, lại không có vẻ cao ngất.
Đi vào trong điện, bày trí bên trong rất đơn giản, chỉ có sáu bồ đoàn.
Hơn nữa, vị trí đặt cũng rất kỳ lạ.
Ở mỗi bên trái phải đều có hai cái, một cái ở trên cùng và một cái ở trung tâm.
Sau khi Chỉ Dư đi vào thì chọn bồ đoàn bên trái ngồi xuống.
Khương Thành nhìn trái nhìn phải một phen, sau đó việc đáng làm thì phải làm,
ngồi xuống cái trên cùng nhất.
Chỉ Dư vội vàng ngăn cản.
“Đó không phải là vị trí của ngươi.”
“Hả?”
Thành ca hơi không vui.
“Tình huống gì đây, lẽ nào không phải các ngươi mời ta đến làm lão đại sao?”
Chỉ Dư mỉm cười: “Thân phận của sáu người chúng ta là bình đẳng, sao có thể
có lão đại gì chứ?”
“Mỗi một người nhất định phải dựa theo chỉ dẫn, ngồi ở vị trí định mệnh của
bản thân.”
“Ta là tay phải, cho nên ngồi ở chỗ này.”
Ngón tay xanh tươi của nàng chỉ vào bồ đoàn ở giữa.
“Nơi đó mới là vị trí của ngươi.”
Cái này…
Vị trí cũng đã chuẩn bị tốt cho ta trước rồi sao?
Các ngươi có đầu tư như vậy sao?
Thành ca vừa nhìn thấy bồ đoàn này được đặt ở trung tâm, hơi có suy nghĩ bản
thân là nhân vật cốt lõi, thế là miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó hắn mới tò mò hỏi: “Tại sao ngươi là tay phải?”
Hắn hơi khó hiểu khi một muội tử xinh đẹp như vậy lại lấy biệt danh như vậy.
Chỉ Dư nhìn hắn một cách kỳ quái: “Không có tại sao hết, tất cả đều là định
mệnh.”
“Hiện tại chúng ta kiên nhẫn chờ đợi bốn người đồng bọn khác tới đây là được
rồi.”
“À.”
Khương Thành lại nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, bên ta vẫn còn một người đồng bọn, có muốn cũng gọi nàng đến
không?”
Hắn nghĩ rằng nếu như các ngươi đã muốn triệu tập trợ thủ, vậy không bằng gọi
thêm một người nữa là được rồi.
“Vẫn còn đồng bọn?”
Lông mi vốn đã khép lại của Chỉ Dư từ từ nâng lên, mang theo sự kinh ngạc vô
cùng.
“Đúng vậy, vẫn còn Thu Vũ Tuyền, nàng ấy cũng giống như ta, cũng đến từ bên
kia.”
Trên mặt Chỉ Dư hiện lên một tia bất lực.
“Nàng không phải là đồng bọn của chúng ta, sáu người chúng ta cũng đã đủ
rồi.”
Như vậy sao?
Khương Thành mơ hồ cảm thấy việc này có điều gì đó không đúng lắm.
Cái gì gọi là sáu người cũng đã đủ rồi?
Điều này hình như không giống với suy đoán ban đầu của mình.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được hỏi câu hỏi mấu chốt: “Muội tử, ngươi là
người đến từ kỷ nguyên thứ ba sao?”
“Kỷ nguyên thứ ba gì cơ?”
Nhìn ánh mắt hoàn toàn không biết gì của nàng, Khương Thành dở khóc dở
cười.
Làm nửa ngày, chính mình đã hiểu lầm toàn bộ rồi.
“Cho nên, ngươi là người bản địa ở Thiên giới? Không phải là người xuyên
không như bọn ta?”
“Người xuyên không?”
Chỉ Dư lắc đầu: “Đương nhiên ta không phải, chuyện này rất quan trọng sao?”
Khương Thành bất lực đứng lên.
“Nếu ngươi không phải, thế thì tại sao lại nói ta là đồng bọn định mệnh?”
“Hoá ra ngươi vẫn chưa biết gì cả.”
Chỉ Dư không đứng dậy, nàng chỉ chậm rãi vén ống tay áo lụa mỏng rộng rãi
của cánh tay phải lên, lộ ra cổ tay trắng như ngọc.
Còn chưa đợi Thành ca đặt câu hỏi, cổ tay phải của nàng đã dần dần sáng lên
ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
Trong ánh sáng đó, Khương Thành nhìn thấy được ảo ảnh của một cánh tay
phải.
Cánh tay đó chắc chắn không phải là tay của Chỉ Dư, bởi vì trông nó cường
tráng thô to, kiểu tay có thể nắm nhật nguyệt.
Cùng lúc đó, Tử Tâm Tinh bên trong trái tim Khương Thành cũng hơi rung
động.
Hắn lại cảm thấy sự ấm áp của trái tim một lần nữa.
Ánh sáng màu tím xuyên qua trái tim, tỏa ra từng luồng ánh sáng lấp lánh, như
đang phản ứng lại với tay phải của đối phương.
Cuối cùng hắn cũng biết ‘định mệnh’ Chỉ Dư nói là có ý gì.
Bởi vì lúc này, trong lòng hắn cảm thấy một sự gần gũi không thể giải thích
được với Chỉ Dư.
Cảm giác đó đến không hề có lý, cứ như thể nàng là người thân đã thất lạc từ
lâu của bản thân.