“Ngươi vừa nói cái gì?”
Tiểu Thiên Tiên gia tăng cảm giác ưu việt cho bọn họ lại còn dám gây sự?
“Chúng ta không có cơ hội đánh với ngươi?”
“Ngươi thử nói lại một lần nữa xem!”
Đối mặt với đám ma khí thế hung hăng này, Thải Anh suýt nữa bị dọa khóc.
“Ta, ta…”
Nàng muốn lùi về phía sau nhưng không có chỗ để lùi.
“Ngươi cái gì?”
“Ngươi đang tìm tự tìm cái chết à?”
Đám Huyền Tiên xung quanh lộ ra vẻ mặt thật hung ác.
“Làm sao đây, làm sao đây?”
Thải Anh chỉ có thể cầu cứu Yêu Chủ trong vỏ kiếm.
Thành Ca không để nàng thất vọng, tốt xấu gì thì lần này cũng tồn tại cùng
nàng.
“Ngươi cứ nói, à xin lỗi, lúc nãy ta nói nhầm rồi…”
Hắn còn chưa dứt lời, Thải Anh đã lập tức nói theo.
Lời thoại xin lỗi để dàn xếp ổn thỏa kiểu này, nàng lại học rất nhanh, không hề
bị vấp.
“À, xin lỗi nha, lúc nãy ta nói nhầm…”
Thành Ca tiếp tục nói: “Chỉ bằng bọn cá thối tôm nát các ngươi mà cũng xứng
đánh đồng với bổn tọa sao?”
Thải Anh không kịp nghĩ nhiều, tiếp tục nói theo: “Chỉ bằng bọn cá thối tôm nát
các ngươi mà cũng xứng để đánh đồng với bổn tọa sao hu hu…. hu!”
Sau khi buông những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu hèn nhát nhất, tiểu tước
yêu lập tức khóc òa lên.
Không cần như thế chứ!
Yêu Chủ, ngươi đang gài bẫy ta!
“Cái gì?”
Đám ma tu xung quanh lập tức bị chọc giận.
Làm thiên tài của các tông môn, gia tộc, đời này bọn họ chưa từng bị người nào
coi thường sỉ nhục như vậy.
Bỗng chốc, tất cả đều giận tím mặt.
“Buồn cười!”
“Ngươi có gan thật đấy nhỉ?”
“Giết chết tên rác rưởi này!”
“Không thể giết người, nhưng đánh một trận thì cũng không sao, đúng không?”
“Đánh nát Thiên Tiên không biết sống chết này!”
Nhìn thấy đám Ma tu xung quanh rút kiếm, Thành Ca đang định ra tay, bỗng
nhiên một tiếng quát chói tai vang lên từ trên cao.
“Dừng tay!”
Ngay sau đó, hai tên Ma Vương từ trên trời hạ xuống.
“Tất cả lùi về phía sau!”
Đám người đều kêu lên kinh ngạc.
“Hả, là Khuyết Lãnh Ma Vương, Lưu Cốt Ma Vương!”
“Tham kiến Ma Vương!”
“Bái kiến Ma Vương tiền bối!”
Không chỉ đám người vây quanh Thải Anh mà ngay cả những ma tu ở phía xa
xa cũng vội vàng cúi đầu hành lễ.
Với Thành Ca, Ma Vương cũng không là gì cả.
Nhưng trong mắt phần lớn tu sĩ, Ma Vương đã là nhân vật đại lão mấy chục
nghìn năm cũng khó gặp, hoàn toàn không leo lên nổi.
Mấy nghìn Huyền Tiên có mặt ở đây đều là thiên tài hàng đầu đến từ các tông
môn, nhưng cuối cùng có thể có được hai, ba Ma Vương thì đã rất tốt rồi.
Nhưng hai tên Ma Vương này không chịu nể mặt.
Hai người không hẹn mà cùng phất tay áo.
Những Huyền Tiên lúc nãy vây quanh Thải Anh kia đều đồng loạt bị đánh đòn
nghiêm trọng.
Mỗi người đều phun máu tươi, lăn vài vòng trên mặt đất, suýt nữa không bò dậy
nổi.
“Ma Vương, tha mạng!”
“Tiền bối, tha mạng!”
Mặc dù không biết tại sao lại bị trừng phạt nghiêm khắc như vậy, nhưng những
Huyền Tiên này làm sao dám chất vấn Ma Vương cao cao tại thượng, chỉ có thể
liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Người ta giết chết bọn họ còn dễ hơn bóp chết con kiến, hoàn toàn không cần lý
do.
“Còn có ai muốn ra tay với nàng?”
Vẻ mặt Khuyết Lãnh Ma Vương lạnh như băng, quét mắt nhìn khắp quảng
trường, dọa cho mọi người không dám thở mạnh.
“Bổn tọa cảnh cáo các ngươi, trước khi đại hội Giảng Đạo diễn ra, ai dám động
vào Thải Anh, băm thành ngàn mảnh, quyết không tha thứ!”
Đùa à, đây chính là nhân vật điển hình mà Liệt Vũ Chuẩn Đế đã dựng nên.
Trước khi đại hội Giảng Đạo diễn ra tuyệt đối không được để cho nàng có bất
kỳ mất mát nào.
“Cho dù chỉ làm hại nàng rơi một sợi tóc thì cũng chờ chết đi!”
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều không dám hé môi nhưng sâu trong lòng lại hết sức kinh
ngạc.
Mặc dù bên ngoài, cái tên Thải Anh đã được truyền đi xôn xao, nhưng trong
khoảng thời gian này, bọn họ ở trong phi thuyền, quả thật không biết tình hình
bên ngoài.
Vì vậy, bây giờ trong lòng bọn họ tràn đầy sự khó hiểu mãnh liệt.
Thế này cũng quá khoa trương rồi?
Họ vốn còn cho rằng hai vị Ma Vương chỉ đến duy trì trật tự đăng ký một chút.
Bây giờ xem ra bọn họ chỉ đơn thuần chống lưng cho tiểu Thiên Tiên thôi.
Không nghe thấy bọn họ gọi ra tên nàng được sao?
Thiên Tiên này có lai lịch thế nào?
Nói thật, ngay cả Thành Ca cũng âm thầm buồn bực.
Hắn không thể không ấn mở Độc Tâm Thuật, lúc này mới hiểu lý do.
Làm nửa ngày trời, còn chưa bắt đầu thi đấu mà tiểu tước yêu này đã trở thành
người nổi tiếng.
Ha ha, không hổ là người ca chọn trúng.
Hắn lại bắt đầu đắc ý.
Mà sau khi Khuyết Lãnh Ma Vương và Lưu Cốt Ma Vương dọa mọi người
xung quanh sợ hãi, bọn họ lại làm dịu nét mặt rồi nhìn về phía Thải Anh.
“Ngươi yên tâm đăng ký đi.”
“Đừng lo, trước khi đại hội Giảng Đạo bắt đầu, ngươi tuyệt đối sẽ không xảy ra
chuyện gì!”
Sau khi đại hội diễn ra, ngươi chết thế nào cũng không liên quan đến chúng ta
nữa.
Dù sao nhiệm vụ của chúng ta chính là cố gắng kéo càng nhiều người đăng ký.
“Ừ ừ, cảm ơn tiền bối!”
Thải Anh còn được yêu thương mà lo sợ, vội vàng bày tỏ biết ơn.
Khuyết Lãnh Ma Vương thầm lắc đầu, rõ thật là một đứa ngốc ngây thơ!
Đang bước đến chỗ chết mà lại không có cảm giác gì.
Sau khi hắn và Lưu Cốt Ma Vương rời khỏi, những Huyền Tiên xung quanh
cũng không dám tiếp tục trêu chọc Thải Anh.
Thậm chí không có ai dám đến gần nàng trong phạm vi một trượng.
Nhưng không ai dám động tới nàng không có nghĩa là không lén lút bàn tán.
Ngay sau đó, một số lời xì xào bàn tán đã truyền ra.
“Đi cửa sau!”
“Chắc chắn là đi cửa sau, nếu không làm sao một Thiên Tiên lại có tư cách đăng
ký chứ?”
“Không phải nàng là con gái riêng của một vị Ma Vương nào đó chứ?”
“Rất có thể!”
“Đi cửa sau” ở đâu cũng không được chào đón, mặc dù rất nhiều người không
dám xúc phạm ngay trước mặt, nhưng không ai ngăn cản được khinh thường ở
sau lưng.
“Nhưng vấn đề là vào giờ phút quan trọng lại đưa nàng vào đại hội Giảng Đạo,
không phải là đẩy nàng vào hố lửa sao?”
“Đúng vậy, nếu như là con gái riêng thì cũng không có lý do gì để cho nàng tự
tìm cái chết chứ?”
“Nhưng nàng quả thật được hưởng đặc quyền, có ai lại được Ma Vương bảo vệ
chứ?”
“Đến đại hội Giảng Đạo thì nàng không có đặc quyền nữa.”
“Đến lúc đó đụng phải Huyền Tiên của chiến khu khác thì người ta có ai quan
tâm ngươi là con gái riêng của Ma Vương nào?”
“Đúng vậy, xem nàng chết như thế nào!”
Thải Anh không để ý tới những lời bàn tán này nhưng Thành Ca nghe rất rõ
ràng.
“Nói một câu với toàn trường, hừ! Một đám cặn bã rác rưởi!”
“Hả? Như vậy không không tốt lắm đâu?”
Tiểu tước yêu vô cùng nhức đầu.
Thần tượng chỗ nào cũng tốt, nhưng lần nào cũng muốn mình học theo thì thực
sự quá khiêu khích rồi.
Sau khi đến Ma giới, những người xung quanh mà nàng đụng phải, không có
một ai nàng có thể đánh thắng hay chọc vào được.
Lúc mà mỗi lần nàng nói lời hung ác thì đều không có bất kỳ sức mạnh nào, trái
tim nhỏ bé của nàng hoàn toàn không thể chịu nổi!
Chúng ta yên tâm làm một người vâng vâng dạ dạ, làm một người vô hình
không khiến người khác chú ý không tốt sao?
“Ngươi đã bị người ta mắng rồi, còn tốt cái gì nữa? Nhanh lên đi, đây cũng là
mệnh lệnh đến từ Vạn Yêu Cung!”
Danh nghĩa mệnh lệnh Vạn Yêu Cung này dùng rất tốt, dù tiểu tước yêu không
tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể làm theo.
Vì vậy, nàng hắng giọng một cái, sau khi thu hút được sự chú ý của mọi người
xung quanh thì nàng mới bất đắc dĩ thì thầm một câu.
“Hừ, một đám rác rưởi cặn bã.”
Mặc dù giọng nói và ánh mắt hoàn toàn không đến nơi đến chốn, chưa thể đạt
được tiêu chuẩn yêu cầu của Thành Ca nhưng hiệu quả vẫn rất rõ rệt.
Tất cả Ma tu ở gần đấy nghe được câu nói nói này bỗng nổi giận lôi đình.
Rất nhiều người muốn xé xác tiểu Thiên Tiên này ngay tại chỗ.
Còn có rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm, vang lên
răng rắc.