Tình cũng trở tay không kịp.
Nàng biết Khương Thành chắc chắn có thể đối phó được với những Yêu tộc
này.
Nhưng không ngờ rằng Tử Tông Đạo Tôn này lại quen biết với Khương Thành.
Nàng còn cảm thấy khó tin chứ đừng nói đến những người khác.
Đám người Thạch tộc cứ nghĩ Khương Thành phải chết không nghi ngờ gì đều
trợn tròn cả mắt.
Nhất là Đàm Sa Đạo Tôn mà chúng vừa đỡ dậy, càng phiền muộn chết đi được.
Hắn nghi ngờ Tử Tông Đạo Tôn đang cố ý đùa giỡn mình.
Ngươi đường đường là một Đạo Tôn lại quỳ trước mặt Chí Tôn à?
Coi ta là kẻ ngu chắc?
Nhưng ngay sau đó, trong bầy yêu phía sau Tử Tông Đạo Tôn cũng có ba mươi
mấy Chí Tôn và hơn hai ngàn vị Thiên Tôn Hùng tộc đều quỳ sấp xuống.
“Khương Yêu chủ, năm đó dù gì bọn ta cũng từng đi theo ngươi.”
“Lần này thật sự là hiểu lầm.”
“Ngươi xem, hay là bỏ qua đi được không…”
“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta nào dám đối địch với ngươi, mấy năm nay đều
nhắc đến ngươi mãi.”
Bọn họ đều là Hùng tộc của Yêu giới năm đó, thực lực mạnh mẽ, còn quyết tâm
đi theo Hùng Bì Đại Đế, là các thành viên nòng cốt của hắn.
Cũng chính vì sự tồn tại của họ, Hùng Bì Đại Đế đi đến đâu cũng mang một
đoàn tử trung bên mình, cho nên mới có thể lặn lộn giang hồ vô địch như thế.
Nếu như chỉ có một mình Tử Tông Đạo Tôn quỳ xuống xin tha thì mọi người
còn cho là hắn điên rồi.
Nhưng những đại yêu Hùng tộc này đều như vậy hết thì không phải là trường
hợp cá biệt nữa.
Những Yêu tộc khác ở đây đều nhốn nháo cả lên.
Họ không thể lí giải nổi tình cảnh này.
Nếu không phải uy nghiêm của Tử Tông Đạo Tôn đã thâm căn cố đế thì sợ rằng
tất cả Yêu tộc của Ma Uyên Cốc đều phát điên tại chỗ.
Mà lúc này các tiên nữ Băng Cung đối diện đã hóa đá tập thể.
Phải biết bất kể là đạo hạnh tự thân hay thực lực tổng thể của Tử Tông Đạo Tôn
đều mạnh hơn Thanh Hùng Đạo Tôn rất nhiều.
Ở cả Vân Di Đạo này, hắn được coi là đứng trên chóp.
Một cường giả đáng sợ như vậy, lại còn cả mấy ngàn cao thủ Hùng tộc quỳ gối
trước kẻ mà các nàng cho rằng không đủ tư cách làm Thái Thượng cung chủ -
Tuấn Soái Chí Tôn.
Sao lại thế được?
Hoang đường quá rồi?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Trong đầu mọi người toàn dấu hỏi.
Thành ca cũng mặc kệ các nàng nghĩ sao thì nghĩ.
Giờ hắn chỉ thấy thất vọng vô cùng.
Cảnh tượng mình đại triển thần uy, dùng thực lực chấn động tất cả mọi người
đâu rồi?
“Đứng lên đánh một trận đi! Ngươi quỳ làm gì hả?”
Tử Tông Đạo Tôn cười hề hề giảng hòa: “Ngươii cứ thích nói đùa, bọn ta trung
thành tận tâm với Yêu chủ như vậy, có có thể khai chiến được?”
“Vậy được, Hùng tộc các ngươi né qua một bên, những kẻ khác để ta tiêu diệt.”
Tử Tông Đạo Tôn vội vàng cầu xin.
“Đừng mà, họ đều là những Yêu tộc vô tội.”
Những Yêu tộc khác của Ma Uyên Cốc đều là thuộc hạ hắn vất vả lắm mới thu
phục được, ít một người là thiếu đi một phần lực lượng, sao hắn nỡ để Khương
Thành dẹp sạch bằng một kiếm được?
Các Chí Tôn khác của Hùng tộc cũng không ngừng cầu xin.
“Đúng vậy đúng vậy, họ đều là Yêu tộc tốt cả.”
“Trước nay luôn yêu quý hoa cỏ và động vật nhỏ, đã có cống hiến to lớn cho
môi trường xung quanh.”
“Ai nấy đều ôm lòng từ bi, quét dọn còn sợ làm hại đến tính mạng con sâu cái
kiến.”
“Yêu tộc Ma Uyên Cốc bọn ta vốn thiện chí giúp người, làm bao nhiêu việc tốt,
chỉ là bọn ta không thích lưu danh mà thôi.”
Các tiên nữ Băng Cung nghệt mặt ra.
Không phải vừa nãy nghe các ngươi nhiều lần kêu đánh kêu giết chắc bọn ta
cũng suýt tin rồi đấy.
Đàm Sa Đạo Tôn càng muốn chế giễu mãnh liệt hơn.
Đù mé, lúc trước đụng phải các ngươi, dáng vẻ hung thần ác sát, muốn diệt sạch
bọn ta bất cứ khi nào đi đâu rồi hả?
Giờ chạy đến đây cả đám lập địa thành phật hết rồi?
Chỉ vì tiểu tử kia?
Hắn quay cuồng trong mơ hồ, tên này không phải người quen cũ của Cung Tình
à, sao lại biến thành cấp trên của Tử Tông rồi?
Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?
Cho nên lần này mình đá trúng thiết bản, chọc phải người không nên chọc à?
Ngay sau đó, sự ghen tị và không cam lòng mãnh liệt xông lên đầu hắn.
Dựa vào cái gì?
Vì sao một Chí Tôn có thể được các ngươi tôn kính như vậy mà Đạo Tôn ta đây
lại không được tôn trọng?
Chỉ là một Chí Tôn nhỏ nhoi, các ngươi có gì phải sợ?
Hắn không thể nào tiếp thu nổi chuyện này.
Nếu cuối cùng Hùng Bì thật sự nghe lời Khương Thành thì mình phải làm sao?
“Tử Tông Đạo Tôn, ta vẫn tôn trọng ngươi như một anh hùng, không ngờ ngươi
chỉ là cẩu hùng!”
Vừa dứt lời, tất cả đều ồ lên.
Hùng tộc điên rồi, ngươi cũng điên luôn à?
Chỉ có hai trăm Thạch tộc, ngươi lại dám chỉ vào mũi Tử Tông Đạo Tôn mắng
hắn là cẩu hùng?
Chẳng lẽ không biết Hùng tộc tối kỵ bị gọi là cẩu hùng à?
Tử Tông Đạo Tôn đang bận xin tha từ từ ngoảnh cái đầu to đùng lại.
“Ngươi nói gì cơ?”
Tuy mắt hắn lộ hung quang nhưng không ra tay ngay lập tức. Đàm Sa Đạo Tôn
cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cố ý đấy.
Cố ý dùng lời lẽ chói tai như vậy để kích thích Tử Tông Đạo Tôn, khiến hắn
giết chết Khương Thành.
“Ta nhìn ra được, Hùng tộc các ngươi từng quen biết với hắn trước đây, không
chừng còn chẳng mạnh bằng hắn ấy chứ, phải không nào?”
Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục chậm rãi nói.
“Nhưng cũng là chuyện lông gà vỏ tỏi, chẳng biết từ tận năm nào tháng nào rồi
mà?”
“Nếu ta đoán không nhầm, chí ít cũng là thời đại viễn cổ trước khi thống nhất
Nguyên Tiên giới nhỉ?”
“Giờ hắn chỉ là một Chí Tôn nhỏ bé mà thôi, đủ để chứng minh rằng hắn cũng
chỉ có thế.”
“Thực lực kém xa ngươi, nhân số lại càng không bằng ngươi, ngươi còn cung
kính lễ độ với hắn như vậy sao?”
“Chẳng lẽ không cảm thấy rất mất thân phận Đạo Tôn của ngươi à?”
Những lời hắn nói trúng ngay tâm khảm của mấy vạn Yêu tộc khác ở đây.
Họ cũng cảm thấy phản ứng của Tử Tông Đạo Tôn và các cao thủ Hùng tộc
khác có hơi khoa trương quá mức.
Dù trước kia là thuộc hạ của người này, thì nay đã khác xưa rồi, sao phải tỏ ra
hèn mọn như vậy?
Đúng là mất giá quá!
Thậm chí ngay cả các tiên nữ Băng Cung đứng ở phía đối lập với Thạch tộc
cũng không khỏi thầm đồng tình.
Các nàng cũng không hiểu nổi chuyện này.
Không chỉ riêng Tử Tông Đạo Tôn, khi Cung Tình Đạo Tôn nhìn thấy Khương
Tuấn Soái này cũng tỏ vẻ cung kính lễ độ, muốn gì cho nấy, đúng là quá bất
thường.
“Nói xong rồi à?”
Tử Tông Hùng Bì từ từ thẳng người dậy, vẻ mặt thâm trầm khó đoán, cũng
chẳng thèm nói đúng sai gì hết.
Trong lòng Đàm Sa Đạo Tôn càng thêm chắc chắn.
Hắn cảm thấy mình đã thành công thuyết phục được Tử Tông Đạo Tôn rồi.
“Đúng vậy, ta thấy ngươi làm thế là không đáng. Đường đường là Chí Tôn,
không cần đến mức như vậy.”
“Hờ!”
Tử Tông Hùng Bì nhếch cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra răng nanh chi chít.
“Ta hiểu rồi, ngươi muốn xúi giục ta đối địch với Khương Yêu chủ à.”
“Đù mé ngươi đúng là dụng tâm hiểm ác, định hại chết ta mà!”
Hắn bóp nắm tay vang lên răng rắc, lửa giận trong lòng dấy lên bừng bừng.
Nếu trước đây Khương Thành chỉ là một cấp trên thông thường, thì giờ hắn đã
chẳng thèm quan tâm.
Nhưng vấn đề là Khương Thành không phải vậy!
Nếu một người nhiều lần vượt hai, ba, bốn thậm chí năm, sáu đại cảnh giới giết
địch trước mặt ngươi, vậy ngươi sẽ khó mà không coi đó là thao tác cơ bản của
hắn.
Hiện tại Khương Thành “mới” đến cảnh giới Chí Tôn nhưng trong mắt Tử Tông
Hùng Bì thì đó cũng tương đương với lực chiến của Thiên Đế rồi.
Không thể thấp hơn được.
Chẳng lẽ muốn hắn ra tay với Thiên Đế à?
“Ta là có ý tốt, suy nghĩ cho ngươi mà…”
Đàm Sa Đạo Tôn còn đang mải bịa chuyện.
“Ý tốt cái đầu ngươi!”
Tử Tông Đạo Tôn vỗ một chưởng xuống.