Co dù là U tộc phía đối diện hau là Vu tộc phía sau đều muốn hỏi câu hỏi này.
Hai Sư Yêu lão tổ không phải đang chiếm thế áp đảo hai sao?
Không phải có thể nhẹ nhàng giết chết cái tên gọi là đại tiên tri này hay sao?
Sao lại đột nhiên đến cả yêu thể của bản thân cũng không cần rồi?
Đây là thần thông đặc biệt gì đây?
Cũng hết cách, lực thiên cũng hoàn toàn khắc chế Sư tộc.
Đây cũng xem như là một kiểu khắc chế tộc quần khác rồi.
Khương Thành cuối cùng cũng đã phá vỡ sự yên lặng.
“Thấy hai người bọn họ hét ghê lắm, ta còn tưởng là mang lại chút bất ngờ gì
đó, kết quả là vậy à?”
Nhìn hai Sư Yêu lão tổ ở phía đối diện chết cũng không biết vì sao bản thân
mình thua kia, hắn hận rèn sắt không thành thép mà lắc đầu.
“Với chút đạo hạnh này của các ngươi mà còn làm phô trương thanh thế, đây
chẳng phải là lãng phí tình cảm của mọi người hay sao?”
Hai Yêu Sư lão tổ cố gắng giãy giụa, muốn thao túng yêu hạch trở lại cơ thể của
mình.
Tuy nói rằng toàn bộ yêu lực, yêu hồn của bọn họ đều ở trong yêu hạch này,
nhưng không còn yê thể thì vẫn không quen lắm.
Cơ mà điều khiến bọn họ kinh hãi đó là bọn họ lại chẳng thể cựa quậy được
chút gì.
Yêu hạch lơ lửng giữa không trung giống như bị một cái kiềm gắp lại.
Lần này lực thiên của Thành ca không xuất hiện ở hình thái tia điện, thế nên bọ
họ thậm chí còn không biết có chuyện gì xảy ra nữa.
Chỉ là mơ hồ có cảm giác nguy hiểm tột độ.
Toàn bộ bản thân từ hồn thức đến ý thức, tất cả cứ như con thỏ trắng bé nhỏ
đang nằm ở miệng cọp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn một phát tan xương
nát thịt.
“Ngươi!”
“Ngươi đã làm gì?”
Thành ca cười một cách giễu cợt: “Câu hỏi này của các ngươi hỏi cũng lạ quá
ha?”
“Các ngươi ra tay với ta, ta đương nhiên phải ra tay với các ngươi rồi, các ngươi
lại hỏi ta đã làm gì?”
Câu trả lời của hắn nói cũng như không.
Mọi người ngoại trừ việc mình đã biết ra rồi, những chuyện khác đều chả biết
thêm gì.
Ngay khác sau, lực thiên của Thành ca trực tiếp ép lại gần thần hồn của hai
người.
Nhưng lại nhìn thấy trên hư không, hai bóng dáng hư ảnh thần hồn trên không
trung kia vặn vẹo móp méo một cách điên cuồng.
“Không!”
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên.
Nỗi đau đớn tột cùng phát ra từ sâu trong linh hồn, hoàn toàn không thua gì cực
hình luyện hồn.
Hai Yêu Sư lão tổ thậm chí cảm thấy thần hồn ý thức của bản thân đang bị rút
đi từng tí, đúng là thảm khốc.
“Không, dừng tay!”
“Còn không mau dừng tay!”
“Cứu bọn ta, mau cứu bọn ta…”
Đám cấp cao của U tộc ở phía sau hoàn toàn chết lặng.
Nếu đổi thành cao thủ của những tộc quần khác thì không chừng sẽ xông lên
rồi.
Nhưng vẫn là câu nói đó, U tộc có thể chống lại một trận đại kiếp, những thói
quen bản năng giữ được bản thân, trong lúc khó khăn thì sẽ ẩn mình quan sát,
xác định chắc chắn sẽ thắng mới ra tay sớm đã ăn sâu vào tâm cốt rồi.
Toàn bộ bọn họ đều chau mày, nheo mắt, nhìn hai Sư Yêu lão tổ bị hành hình tại
chỗ.
Giống như muốn từ đó để tìm ra được chân tướng và quy tắc, tìm ra được cách
phá giải lổ hổng vậy.
Thế cả cả cảnh tượng nhìn có vẻ có phần như trò cười.
Ở giữa là Khương Thành đang xử lí hai Sư Yêu.
Những người khác ở hai bên như bức tượng chẳng hề động đậy chút nào.
Không giống ở chỗ là tộc nhân Vu tộc bây giờ vẫn còn đang ở trong trạng thái
khó tin.
Nhìn thấy chỗ dựa lưng không cứu bản thân mình, hai Sư Yêu lão tổ tuyệt vọng,
chỉ có thể lựa chọn cầu cứu Khương Thành.
“Tha cho bọn ta đi!”
“Bọn ta sai rồi, đều là do bọn ta không đúng, bọn ta không nên đối địch với
ngươi…”
“Vẫn mong người hãy tha tội cho bọn ta…”
Khương Thành đương nhiên sẽ không làm như thế.
Ối con mẹ nói, lần trước nếu không phải do không tìm được cái cớ thì các ngươi
sớm đã chết vào mấy ngày trước rồi đấy biết chứ?
Để cho các ngươi sống thêm mấy ngày nữa lại còn không hài lòng sao?
“Không phải nói là cáo mượn oai hùm sao, không phải nói đại tiên tri của Vu
tộc như ta là một phế vật hả? Bây giờ vừa hay để các ngươi trải nghiệm thử, lẽ
nào sự công kích của một phế vật mà cũng không đỡ nỗi?”
Hai Sư Yêu lão tổ đau khổ đến tột cùng, nào còn có thể thanh cao gì nữa.
Nếu được, bọn họ bây giờ thậm chí có thể dập đầu xuyên lòng đất luôn ấy.
“Không, không… bọn ta không muốn trải nghiệm nữa.”
“Bọn ta mới là phế vật…”
“Sau này không dám đối đầu với ngươi nữa…”
“Bọn ta bằng lòng làm đầy tớ, chí cầu mong có thể ở ẩn mà sống thôi…”
Bọn họ đúng là thành tâm thành ý.
Suy cho cùng thì khó khăn lắm mới sống được từ kỷ nguyên thứ hai đến bây
giờ, nào có muốn chết như thế?
Chết hay cũng không bằng sống dở mà.
Chỉ thật đáng tiếc, Khương Thành không hề có hứng thú gì với nó.
“Hay là thôi đi.”
“Lần trước giáo huấn các ngươi một lúc, là do ta quá qua loa, lần này vẫn nên
để cho các ngươi thưởng thức một chút.”
Nói xong, hắn lại gia tăng cường độ.
Hai viên yêu hạch cùng lúc xuất hiện những vết rạn chằng chịt.
Ngay sau đó có một tiếng rắc vang lên, yêu hạch vỡ tan thành bột.
Yêu lực và thần hồn cùng với ý thức chất chứa trong đó hóa thành làn khói
xanh, tan đi mất.
Mọi người ở U tộc đối diện không hề nói lời nào.
Toàn bộ đều bị cảnh tượng đó làm cho khiếp.
Cảnh giới của hai Sư Yêu lão tổ là tầng lớp Thánh Tôn, vốn không hề yếu hơn
bất kì một tộc lão nào.
Kết quả cứ chết như vậy chả có chút sức kháng cự, hoàn toàn là để người ta mặc
giết.
Khương Thành rõ ràng chỉ xử lí hai người nhưng lại đủ để khiến bọn họ rớn
lạnh.
Bức tường vây quanh cao ngất ngưởng bên ngoài không biết đã biến mất tăm
mất dạng từ lúc nào.
Bây giờ người cần nghĩ cách chạy trốn là bọn họ chứ không phải là Vu tộc đang
bị vây chết không giữ lại ai.
“Người tiếp theo là ai?”
Thành ca lắc lư kiếm trong tay, tuy trận chiến này căn bản không hề sử dụng
kiếm thuật.
Nhưng khi nghe thấy năm chữ này, đám người Minh Đồng phía sau chỉ cảm
thấy toàn thân lạnh ngắt còn máu nóng từ lâu dồn lên, run đến suýt chút rớt
nước mắt tại chỗ.
U tộc ở phía đối diện mấy năm nay bắt nạt Vu tộc không ít.
Bọn họ cũng nhịn không ít, bị uy hiếp không ít.
Dưới sự chèn ép của Liêm Thiên và sự bắt nạt của U tộc, việc cúi đầu nhẫn
nhục đã trở thành bản năng của bọn họ, thật sự giống như là nô bộc của bọn họ.
Bọn họ thậm chí còn sắp quên đi Vu tộc từng là na tra của giới tu luyện, là quần
tộc khiến vô số người nghe thấy phải khiếp sợ.
Còn bây giờ, Khương Thành là đại tiên tri của Vu tộc cuối cùng đã thay bọn họ
lấy lại khí phách trước kia.
Trước mặt bọn họ, U tộc xưa nay coi trời bằng vung giống như đám chim cút
rụt đầu.
Đối mặt với sự khiêu khích của hắn lại không một ai đứng ra.
“Sao hả, không ai xuất chiến à? Không nể mặt ta chứ gì?”
Sắc mặt của Khương Thành trầm lại.
“Khụ!”
“Các hạ hà tất phải hùng hổ hăm dọa người khác?”
Tộc trưởng U tộc là U Giới mang sắc mặt xanh rờn run lên cầm cập, giống như
cảm thấy như vậy quá uất ức.
Nhưng đến cả việc vừa rồi làm sao Khương Thành chiến thắng cũng nhìn không
hiểu nỗi.
Nào có dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể nghĩ cách toàn thây rút lui.
“Bọn ta hôm nay đến đây chỉ là muốn xem thử tình huống thế nào, vốn không
có địch ý.”
“Thiên U Kim Giác Sư không biết tự lượng sức, bọn ta cũng rất tức giận, các hạ
giết rất tốt.”
“Nếu như ngươi cần, bọn ta cũng có thể áo giải hết toàn bộ Sư Yêu còn lại qua
đây, để cho các hạ xử lí.”
Loại lời nói không biết mặt mũi này chọc cho đám cấp casao của Vu tộc suýt
chút chửi thề tại chỗ.
Vừa rồi các ngươi đều la hét đòi diệt cả Vu tộc, bây giờ lại nói không có chút
địch ý nào?
Nhưng mà còn chưa chờ bọn họ mở mồm la mắng, Thành ca đã mỉm cười.
“Cái gì, ngươi nói ngươi muốn đánh ta?”
“Được thôi, ta chiều!”
Nói xong, lực thiên của hắn thoáng chốc bao trùm lấy U Giới