Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân Khương chưởng môn đã nằm trong tâm lốc xoáy, nhưng lúc này, hắn vẫn

không hề hay biết về danh tiếng ở Băng giới.

Cuối cùng, hắn cũng tới được khu vực trung tâm của Băng giới.

Nơi này chính là một núi băng.

Chính giữa trung tâm coi như là đỉnh núi.

Mà Băng Nguyên cốc chính là vùng lõm xuống của đỉnh núi kia.

Theo quy luật bình thường, càng đến gần khu vực trung tâm, chắc chắn hơi thở

của căn nguyên băng càng dày.

Nhưng mà, nằm ngoài dự đoán của hắn, hơi thở của căn nguyên ở nơi này vô

cùng mỏng.

Đặc biệt khi tới khu vực cách Băng Nguyên cốc hơn ngàn dặm còn không cảm

nhận được căn nguyên băng.

Còn sau khi tới khu vực cách Băng Nguyên cốc mấy trăm dặm, tất cả các lớp

băng đều biến mất.

Chỉ là chúng không tan thành nước mà là trở nên hoàn toàn trống rỗng.

Đây là chuyện cực kỳ khó tin ở Băng giới.

Thành Ca rất ngạc nhiên.

“Đây là chuyện gì?”

“Sao còn có chuyện lạ như vậy?”

Ngược lại, Cung Tình sớm đã lường trước được điều này.

“Đây là đạo lý thịnh quá sẽ suy, căn nguyên băng nằm chính giữa trung tâm,

khiến hơi thở căn nguyên mạnh mẽ quá mức.”

“Do đó, mọi thứ xung quanh đều bị gạt ra ngoài, cuối cùng hình thành một khu

vực trống đặc biệt.”

“Cũng vì nguyên nhân này mới hình thành vùng trũng như Băng Nguyên cốc.”

Thành Ca gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”

Hắn nhìn bóng người đông nườm nượp ở phía trước, lại hơi tò mò, hỏi.

“Nếu nơi này không có hơi thở của căn nguyên, tại sao còn có nhiều người đổ

xô tới đây?”

Đối với chuyện này, Cung Tình cũng không rõ lắm.

Tuy nàng thông minh, nhưng dù sao, trước kia cũng chỉ là một tiểu tu sĩ Đế

cảnh nhị trọng ở một khu vực xa xôi của Thiên Hồng Lĩnh.

Tầm nhìn xa cũng chỉ có vậy, có rất nhiều chuyện mà từ trước đến nay, nàng

chưa từng gặp phải.

“Có thể… Bọn họ cũng giống ngươi, cũng có suy nghĩ viển vông là đi vào Băng

Nguyên cốc?”

Nàng vừa nói ra suy đoán này, lại tự phủ định ngay lập tức.

“Không đúng.”

“Ta nhớ rõ, không thể tới gần Băng Nguyên cốc, trừ khi đạt tới Đế Cảnh cửu

trọng, nếu không, sẽ bị hơi thở mạnh mẽ quá mức của căn nguyên kia cắn nuốt,

cuối cùng, trăm phần trăm là chết!”

Trong lịch sử, có duy nhất một người xông vào thành công, chính là Băng Cực

Thiên Tôn, năm đó đã đạt tới Đế Cảnh cửu trọng.

Ngoài ra, còn có 500 người tới được Băng Nguyên Cốc thông qua Thông Thiên

Phù do hắn tạo ra.

Còn những người khác muốn xông vào một cách bất chấp?

Không phải không ai thử, mà là sau khi thử, thì đều chết hết, không có ngoại lệ.

Theo lý, người có ý nghĩ viển vông, cũng nên suy nghĩ một chút tới cái mạng

nhỏ của mình.

Vậy tại sao vẫn còn nhiều người vây quanh nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này như

vậy?

Cung Tình lo người bên cạnh mình lại làm chuyện điên rồ, nên vội vàng phổ

cập kiến thức cho hắn trước.

“Sáu mươi tỷ năm trước, từng có một vị Đế Cảnh bát trọng, không cam lòng với

việc không vào được Băng Nguyên cốc, đã lựa chọn xông vào một cách bất

chấp.”

“Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, vị tiền bối kia bị căn

nguyên băng cắn nuốt, chẳng còn sót lại gì.”

“Sự thất bại của Đế Cảnh bát trọng, khiến tất cả tu sĩ của Băng giới đều mất đi ý

nghĩ tiến vào Băng Nguyên cốc.”

Giờ ngươi đã biết nguy hiểm bao nhiêu rồi chứ?

Chẳng lẽ, ngươi tự nhận mạng của ngươi còn tốt hơn Đế Cảnh bát trọng sao?

“Ồ? Vậy sao?”

Chẳng những Thành Ca không bị dọa, ngược lại còn cười thành tiếng.

Haizzz, còn tưởng là khó đi vào lắm. Ai dè…

Nhưng mà thôi, có thể chết là được.

Xem ra, mình đã đặt được một chân vào Băng Nguyên cốc rồi.

“Ngươi vẫn không định dẹp ý nghĩ đó sao?”

Cung Tình hận không thể ngắn hắn lại.

“Cho dù, ngươi thật sự là Đế Cảnh lục trọng, thậm chí Thất trọng, cũng vô dụng

thôi!”

Vẻ mặt của Thành Ca hiện rõ sự không đồng tình.

“Ta đến cũng đã đến rồi, hơn nữa, ở đây nhiều người như vậy, chắc cũng phải

có lý do gì đó, cứ xem trước rồi tính!”

Hai người bay một mạch tới phía trước.

Ở vị trí cách Băng Nguyên cốc mấy trăm trượng, bọn họ nhìn thấy một cầu

thang được tạo thành từ các tầng băng tuyết trong hư không.

Trong khoảng không gần Băng Nguyên cốc nhất, thang băng lơ lửng trong hư

không, tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh, trông thiêng liêng vô cùng.

Tổng cộng thang băng có 128 bậc, dẫn đến khoảng không vô định phía trước.

Mỗi bậc thang cách nhau không xa, người bình thường đều có thể bước qua.

Đối với tu sĩ mà nói, cầu thang như vậy, chưa đến một giây đã lên tới đỉnh rồi.

Nhưng mà lúc này, ngàn vạn tu sĩ đến từ các nơi, lại chỉ vây quanh thang băng

mà không bước lên.

“Náo nhiệt như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Trái lại, Thành Ca lại vô cùng hào hứng.

“Đang đấu sao? Thang lên trời à?”

Hắn hỏi quân sư bên người mình, nhưng mà Cung quân sư cũng lộ ra vẻ mặt

sững sờ.

Vẫn là câu nói kia, xuất phát điểm của nàng quá thấp, có rất nhiều chuyện, cho

dù nàng có thông minh đi chăng nữa, cũng không thể đoán trước được.

Ví dụ như thang băng này.

Thành Ca rất tự nhiên, kéo một vị tu sĩ trong đám người kia.

“Huynh đệ, đây là đang làm gì? Thang trời này dùng để làm gì?”

Người của Băng tộc quay đầu nhìn hắn.

“Ngươi cũng đã tới đây rồi, lại còn không biết đây là thang băng của Thiên Đạo

sao?”

“Đây là khảo nghiệm được đích thân Băng Cực Thiên Tôn bố trí, từ ba triệu

năm trước.

“Chỉ cần đi hết thang băng, là có thể trực tiếp tiến vào Băng Nguyên cốc!”

Thành Ca còn chưa nói gì, ngược lại, Cung Tình đã kinh hãi mà thốt lên.

“Cái gì, còn có chuyện này?”

Thật sự là nàng chưa từng nghe qua chuyện này.

“Vậy ba triệu năm qua, hẳn là đã có rất nhiều người, tiến vào Băng Nguyên

cốc?”

“Chuyện lớn như vậy, sao lại không truyền ra ngoài nhỉ?”

Một tu sĩ khác của nhân tộc, quay đầu lại, nhún vai: “Ai nói với ngươi là đã có

rất nhiều người tiến vào? Ba triệu năm qua, không có ai thành công cả, được

chứ?”

“Vậy mà không có ai thành công?”

Lần này, không chỉ Cung Tình, mà ngay cả Thành Ca cũng kinh ngạc.

Thang băng kia, thoạt nhìn cũng không cao.

Tùy tiện nhảy, thoáng cái là lên tới đỉnh chứ nhỉ?

Nhưng đúng lúc này, đám người phía trước lại reo hò ầm ĩ, chỉ thấy một tên đàn

ông trung niên, toàn thân màu huyền băng, chậm rãi bước về phía thang băng.

“Úc Bạch!”

“Là Úc Bạch!”

Nghe thấy cái tên này, Cung Tình cũng không nhịn được mà có chút kích động.

Nàng cũng biết, Thành Ca quá “dốt”, vội vàng quay đầu để phổ cập kiến thức

cho hắn.

“Vị Úc Bạch này, bàn về thiên phú cũng không kém hơn Ngụy Sơn là mấy,

cũng là một trong số những tuyệt thế thiên tài nổi lên trong hai trăm triệu năm

qua.”

“Hiện giờ, đã là Đế Cảnh lục trọng trung kỳ!”

Thành thật mà nói, vị này thật sự là một tuyệt thế thiên tài.

Phải biết rằng, ở Tiên giới bên kia, muốn đột phá tới Tiên Đế, Ma Đế, dù đủ

thiên phú, cơ duyên, cũng cần một hai trăm triệu năm.

Nhưng mà, cũng chỉ là Đế Cảnh nhất trọng mà thôi.

Hai trăm triệu năm đã đạt được Đế Cảnh lục trọng, cũng chỉ có Chân giới - thế

giới có căn nguyên này mới có thể thực hiện được.

Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của nàng, Thành Ca ghen tị, bĩu môi.

Ngươi là quân sư riêng của ta, lẽ nào không nên sùng bái mình ta, trong mắt chỉ

có ta sao?

“Vẻ ngoài đen như vậy, còn gọi Úc Bạch gì đó, vừa nhìn đã biết, không phải là

kẻ đứng đắn, có tiền đồ.”

Những người khác đều đang mải nhìn vào giữa sân, nếu không chắc chắn sẽ có

người quay lại chế giễu hắn.

Đám người vây xem vẫn rất hào hứng.

“Đây là lần thứ ba Úc Bạch bước lên thang băng sao?”

“Ha ha, lần này hắn có thể đi tới đâu?”

“Lần trước, Úc Bạch đã đi tới bậc thứ 48, lần này, ít nhất cũng có thể vượt qua

bậc 50!”

“Bậc 50, đó là thành tích cực kỳ khó lường.”

“Đúng vậy, có thể lọt top hai mươi trong toàn bộ Băng giới!”

“Nhanh nhìn đi, hắn bước lên rồi kìa!”

Đám người lại bùng nổ với những tiếng reo hò nhiệt tình.

Như thể, đây là một dịp trọng đại gì đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK