Nghe thấy mệnh lệnh này, tất cả mọi người ở đây đều chống lại.
Tài nguyên tu luyện quý giá như thế nào?
Binh khí và hộ giáp, càng là vốn liếng dùng để ổn định cuộc sống của bọn họ.
Đòi những thứ này, chính là đòi mạng của bọn họ.
Ai cam tâm tình nguyện mà giao ra?
“Khương Thành, như này là ngươi quá khinh người rồi?”
“Đúng vậy, bọn ta đều đã tôn ngươi làm Vực chủ, sao ngươi có thể đoạt bảo vật
của bọn ta?”
“Băng giới bọn ta không có chuyện này, hành vi này của ngươi là trái với quy
củ!”
“Thật là quá đáng, các vị Đại năng trong Băng cung cũng sẽ không đồng ý
đâu!”
Băng Nguyên cốc không quan tâm tới thế sự của ngoại giới, kể cả khi Chân giới
Băng đối mặt với cuộc chiến tranh chống lại các Chân giới khác, vẫn phải có tổ
chức cao nhất ra lời kêu gọi.
Mà tổ chức này, chính là Băng cung.
Để giữ tài nguyên, đám người này đã ngầm nhắc tới Băng cung, để ép Thành
Ca.
Nhưng mà, tất nhiên là điều này không có hiệu quả.
Kiếm của Thành Ca vẫn chưa được tra vào vỏ đâu.
“Nếu các ngươi đã không tình nguyện như vậy, vậy thì ta cũng không làm khó
các ngươi nữa.”
Khi hắn nói ra câu đầu tiên, trên mặt ai cũng lộ vẻ vui mừng.
Vẫn còn may, ma đầu này bị dọa rồi.
Chỉ biết, hắn cũng không dám phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ.
Nhưng ngay sau đó, Thành Ca lại chuyển đề tài.
“Ta trực tiếp giết các ngươi, sau đó tự mình đoạt lấy, như vậy có phải là rất hợp
quy củ hay không?”
Nói xong, hắn lại giơ thanh kiến trong tay lên.
Hơi thở của căn nguyên băng lại được ngưng tụ, khuấy động phong vân tứ phía,
tản ra sát ý.
“Không…”
Ba tên phó Vực chủ cầm đầu đều sợ tới mức mặt biến sắc, bọn họ hoàn toàn
không nghi ngờ sát ý của Khương Thành.
Hắn đã giết chết một Vực chủ và ba phó Vực chủ, sao có thể không nỡ giết
những người khác?
Giờ khắc này, bọn họ mới hiểu, sự uy hiếp vừa nãy nực cười biết bao.
Cho dù, sau này Giới chủ có nổi giận, đó cũng là chuyện về sau, mà khi đó, bọn
họ đều đã chết rồi.
“Ta giao, ta giao!”
Bọn họ vội vội vàng vàng giao binh khí, cởi hộ giáp, dâng Nhẫn Không Gian,
vội giống như đi ăn cướp vậy.
Hết cách, tuy mấy thứ này là vốn liếng để ổn định cuộc sống, nhưng nếu như
không giao ra, bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng.
Nhìn tài nguyên nhanh chóng được chất thành đống, nhiều như núi ở trước mặt,
Thành Ca vui mừng vô cùng.
Lần thu hoạch này, hẳn là hơn lần trước rất nhiều lần!
Hắn cũng lười kiểm kê, trực tiếp vét sạch toàn bộ tài nguyên, lúc này mới phất
tay.
“Cút đi!”
Mọi người như được đại xá, điên cuồng chạy trốn khỏi hiện trường.
Mà Khương chưởng môn, người vừa có thu hoạch mỹ mãn, cũng không nán lại,
hắn quay về nơi xa, nơi mà Cung Tình đang chờ ở đó.
Thời gian chờ đợi của Cung quân sư cũng không lâu.
Nhưng chút thời gian đó, đối với nàng mà nói, cũng là một ngày dài tựa một
năm.
Người càng thông minh, càng hay nghĩ nhiều, lại càng dễ lo được lo mất.
Cung Tình chính là người như vậy.
Nàng tận mắt chứng kiến tòa Tiên thành khổng lồ ở phía trước bị nổ tung, cũng
hoàn toàn cảm nhận được những biến động khốc liệt của trận chiến.
Nhưng trận chiến này đối với nàng mà nói, level quá cao, thần niệm kia của
nàng cũng không thể đi vào, hoàn toàn không cảm nhận được tình hình kết quả.
Vì thế nàng chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Toàn bộ trận chiến chỉ kéo dài hai giây, sau đó, từ vô cùng hỗn loạn, biến thành
vô cùng yên tĩnh.
Kết thúc nhanh như vậy?
Khương Thành bị giết, chính là điều nàng nghĩ tới đầu tiên.
Dù sao, kẻ địch nhiều như vậy, mạnh như vậy, đây cũng là kết quả hợp tình hợp
lý nhất.
Nếu hắn chết rồi, vậy mình nên làm gì bây giờ?
Khoảnh khắc khó tin này, chỉ là một giấc mộng hư ảo thôi, phải không?
Những suy nghĩ rối rắm này, khiến lòng nàng bị dày vò, đau đớn vô cùng.
Mãi cho đến khi, bóng dáng quen thuộc của Khương Thành, lại xuất hiện ở
trước mặt nàng.
Cung Tình, người luôn sống bằng lý trí, lần đầu tiên đã đánh mất mình, để cảm
xúc lấn át, vui mừng lao tới, ôm cổ hắn.
“Tốt quá rồi, ngươi còn sống!”
Có thể, chôn vùi giấc mộng kia được rồi.
Nàng kích động tới mức sắp quên hết tất cả.
Thành Ca nâng cánh tay phải, trong giây lát, cũng không biết nên làm gì.
Khi hắn muốn làm chút chuyện gì đó, em gái này đã buông hắn ra, nhanh chóng
trở về hình mẫu quân sự lý trí.
“Bên kia sao rồi?”
Nàng cần hiểu tình hình hiện tại, để giúp chủ công, suy nghĩ sách lược tiếp theo.
Thành Ca cười tủm tỉm, ra hiệu “OK” với nàng, “Tất cả đều đã xong rồi.”
“Hả?”
“Hoắc Thuần bị giết, những tên đáng chết khác cũng bị giết, mà đám còn sống,
cũng xem như bị phế một nửa.”
Đám cao thủ sống sót kia, hiện tại, ngay cả chân khí và hộ giáp cũng không còn
nữa, quả thật xem như là bị phế một nửa rồi.
“Cái gì?”
Mặc dù đã nhiều lần chứng kiến, chiến tích khó tin của Thành Ca, song Cung
Tình vẫn bị hoảng sợ, suýt nữa mất đi năng lực suy nghĩ.
“Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Nàng liên tục hỏi để xác nhận lại.
“Hoắc Thuần đã bị ngươi giết?”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt kinh hãi kia của nàng, khiến mong muốn làm màu của Thành Ca được
thỏa mãn.
“Nhưng mà, trận chiến vừa rồi chỉ diễn ra trong chốc lát!”
Cung Tình hoàn toàn không đoán ra được, làm sao làm được điều đó.
“Trong chốc lát, sao có thể giết được một vị Đế Cảnh ngũ trọng hậu kỳ…”
Thành Ca trực tiếp lấy ra Đoạn Lăng kiếm của Hoắc Thuần.
Vì vậy mà Cung Tình lập tức ngậm miệng.
Nàng không tin cũng phải tin.
Sau đó, Thành Ca còn lấy ra chân khí bên người của sáu vị cao thủ Đế Cảnh
ngũ trọng khác.
Thế là, Cung Tình rơi vào tình trạng hoang mang kéo dài.
“Trời ạ!”
“Chuyện này sao có thể?”
Khương chủ công rất ân cần, cho nàng thời gian để nàng từ từ kinh hãi, mà hắn
cũng bận kiểm kê thu hoạch.
Ngoài vật liệu luyện đan, luyện khí, Ngân Nguyệt Băng Phách như trước, hắn
chỉ để lại một vũ khí cấp cao nhất, tất cả những thứ khác đều đổi hết.
Vì thế hắn lại có 3,44 triệu điểm tiên nguyên.
Bấm mở kỹ năng, muốn thăng cấp Huyền văn băng thập trọng tới thập nhất
trọng, vậy phải dùng tới 10 triệu điểm tiên nguyên.
Hiện tại, chút điểm tiên nguyên này của hắn còn lâu mới đủ.
Mà Tiên hồn muốn thăng cấp tới Tinh hồn, càng khủng bố hơn, phải dùng tới 30
triệu.
Đành tạm gác lại hai mục này.
Hắn quyết định thăng cấp Huyền Văn của bản thân lên một chút.
Đầu tiên, hắn thăng cấp huyền văn lực tới thập trọng.
Sau đó, lại dùng não thăng cấp tốc độ, không gian, kiếm, hủy diệt, cắn nuốt,
sáng, tối, kim mộc thủy hỏa thổ, vv… Tổng cộng tất cả ba mươi Huyền Văn tới
thập trọng.
Chân giới Băng cũng không có những căn nguyên quy tắc này.
Dù những Huyền Văn này được thăng cấp, cũng không thể mượn thêm căn
nguyên mạnh mẽ bên ngoài.
Nhưng đối với việc nâng cao sức chiến đấu, vẫn có một chút hiệu quả.
Hơn nữa, hắn cũng không ở Băng giới cả đời.
Chỉ là, bởi vì những Huyền Văn này, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân
Huyền phách, cho nên hiệu quả ở Băng giới không lớn bằng Huyền văn băng
mà thôi.
Hắn cũng không biết một điều, đó là, khi hắn thăng cấp tốc độ và Huyền Văn hệ
thủy tới thập trọng, ở một thế giới xa xôi khác, Thương Linh và Huyền Minh
cũng chẳng hiểu ra sao, tự nhiên lại có được cảm ngộ quy tắc vô tận.
Ngay sau đó, rõ ràng hai vị viễn cổ Long tộc này đã đột phá một cách vô cùng
thần kỳ.
Mà Băng giới bên này, thoáng cái Thành Ca đã thu thập xong các kỹ năng,
chuẩn bị rời đi.
“Rốt cuộc, thực lực của ngươi là gì?”
Cung Tình nhìn hắn rất nghiêm túc.
Câu hỏi này, nàng đã muốn hỏi từ lâu.
Lúc đầu còn tưởng người này là Đế cảnh tam trọng sơ kỳ, kết quả, hắn giết chết
Đồ Hưng.
Tưởng hắn là Đế cảnh tam trọng hậu kỳ, kết quả, hắn giết chết Cận Sùng.
Tưởng hắn là Đế cảnh tứ trọng trung kỳ, kết quả, hắn giết chết Địch Ung, Ngụy
Sưởng.
Tưởng hắn là Đế Cảnh ngũ trọng sơ kỳ, hiện tại, hắn lại dễ dàng giết chết Hoắc
Thuần - Đế Cảnh ngũ trọng hậu kỳ.
Mỗi lần, khi nàng cho rằng mình đã nhìn thấu sự nông sâu của hắn, Thành Ca
lại làm nàng kinh hãi.
Giống như hắn là kẻ làm được mọi việc.
“Chẳng lẽ, ngươi thật sự là cao thủ Đế Cảnh lục trọng trong truyền thuyết sao?”