với mình?
Nếu không thì hắn sẽ không khác thường như vậy.
Duỗi tay không đánh kẻ biết cười, đối mặt với sự nhiệt tình ấy của đối phương,
Thành ca thật sự có phần xuống tay không được.
“Ngươi qua loa quá rồi đấy, ta phải phê bình ngươi mấy câu mới được.”
“Ba đệ tử chết mất kia là chết uổng công à?”
“Mặt mũi này không tìm lại được, những môn đồ khác của tông môn sẽ nghĩ thế
nào, sau ngày còn phục chúng ra sao nữa?”
Những người ở đằng sau lại lần nữa không tự chủ gật đầu theo, tỏ vẻ tán đồng.
Hết cách, kẻ địch này nói câu nào câu đó đều có lí, khiến người ta tín phục.
Vân Tương Đạo Thần vốn không trả lời thẳng những câu hỏi đó của hắn.
Nhìn thấy hắn dồi dào sức lực như thể đã bắt đầu kế hoạch cho nghi thức nhập
môn của đệ tử mới rồi.
“Không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?”
“Khương Thành, Khương Thành của Phi Tiên môn, ngươi cũng có thể gọi ta là
Khương Tuấn Soái.”
Thành ca trực tiếp báo ra thân phận thật của mình.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng đó là vẻ mặt của những người xung quanh
chẳng thay đổi gì cả.
Rất rõ ràng, những người này chưa từng nghe đến đại danh của hắn.
Hết các, Nguyên Tiên giới thay đổi nhanh quá rồi, ngày nay đã là thời đại của
Thần rồi.
Năm nay Đạo Thần đầy đường, so với Đạo Thần trước đây chẳng đáng tiền.
Những chuyện đại sự năm ấy hắn từng làm trong mắt những người sau này chỉ
là sự chiến đấu cấp thấp thời thượng cổ tối tăm mà thôi.
Đương nhiên, cái tên của hắn cũng sẽ chìm sâu vào trong dòng sông lịch sử,
không thể lưu truyền được đến ngày nay.
“Quả nhiên vừa tuấn vừa soái, người hệt như tên.”
Vân Tương vẫn rất có mắt nhìn, chọn ngay cái tên mà Thành ca thích.
“Khương Tuấn Soái, gia minh của ngươi làm Không Vân điện bọn ta sáng theo,
hoan nghênh hoan nghênh.”
Nếu không phải không có hứng làm đệ tử của người khác thì không chừng
Thành ca sẽ đồng ý rồi.
Suy cho cùng thì lời lão đầu này nói cũng hay lắm.
“Lão huynh à, vừa rồi ta đã nói rồi, ta đã giết người của các ngươi…”
Vân Tương không cho là vậy, nói: “Ta cũng nói rồi đó, ba đệ tử phản bội bọn họ
chết có tội.”
Thành ca bĩu môi: “Các ngươi xem ta như đứa trẻ ba tuổi mà dỗ à? Ta giết ba
người, vừa hay lại là kẻ phản bội, trùng hợp vậy sao? Tông môn các ngươi
chẳng có chút lực ngưng tụ nào cả sao?”
“Hổ thẹn hổ thẹn, thật sự khiến ngươi chê cười rồi.”
Vân Tương vừa nói vừa nhìn sang hai Đạo Thần và mười mấy Đạo Thánh ở
phía sau.
“Các ngươi nói cho hắn biết, ba người đó có phải là kẻ phản bội không?”
“Chuyện này…”
Đám cao thủ của Không Vân điện ở hiện trường ngơ ngác nhìn nhau, đúng thật
là bị hắn hỏi đến khựng cả người rồi.
“Chuyện này ấy à, bọn họ chỉ là không từ mà biệt, tự ý rời đi mấy ngày.”
“Chỉ có vậy mà phán định bọn họ phản bội tông môn thì khó tránh hơi qua
loa…”
Vân Tương Đạo Thần trực tiếp cắt ngang lời bọn họ.
“Có phải phản bội hay không trong lòng các ngươi tự có cân nhắc.”
Hắn đổi nụ cười ôn hòa vừa nãy, sắc mặt trầm xuống, lộ ra sát cơ.
“Dù bọn họ không bị giết thì bổn chưởng môn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn
họ.”
“Nếu ai dám nói đỡ cho bọn họ thì là ngầm cấu kết với bọn họ.”
Hắn đã nói đến nước này, những người khác nào dám nhiều lời, toàn bộ đều thật
thà ngậm mồm lại câm như thóc, sợ sẽ bị liên lụy.
Khương Thành cũng nhìn ra rồi, chưởng môn này cũng không phải là người tốt
đẹp gì, mà là một tên mặt người dạ thú.
Còn ba người vừa rồi bị giết xem ra đúng là chạy khỏi Không Vân điện.
Sở dĩ bố trí kết giới ẩn nấp ở biển là để trốn sự đuổi theo của những môn đồ
khác, chỉ là trùng hợp bị bản thân tìm thấy.
“y! Tông môn bất hạnh mà. thật ra chuyện này ta cũng không muốn thấy.”
Mặt của Vân Tương đã gặng lại nụ cười khó xử.
“Nhưng mà ngươi cũng thấy rồi, ba người họ phản môn chạy trốn, theo như
môn quy, vốn phải bắt được là chết.”
“Ngươi giết chết bọn họ xem như đã giúp ta thanh lý kẻ phản bội.”
“n tình này ta há không thể báo, vậy nên ta vô cùng mong mỏi ngươi sẽ gia
nhập vào Không Vân điện cũng là chuyện đương nhiên.”
Đương nhiên cái ông nội nhà ngươi.
Trong lòng Khương Thành điên cuồng bóc phốt, ca đây đi qua nhiều nơi, đây
vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cách báo đáp như ngươi đấy.
Có phải muốn chiếm hời từ ta không?
“Được rồi được rồi, đại ân đại đức của ta ngươi không cần phải báo đáp nữa, ta
trước nay làm việc không mong được hồi báo.”
“Cần chứ cần chứ, nhất định phải báo.”
“Nếu ngươi thật sự muốn báo đáp thì đưa ta một ngàn tám trăm bình đan dược
cao giai đi, hoặc những thiên tài địa bảo khác cũng được.”
Nụ cười của Vân Tương trở nên có phần gượng gạo.
“Tuấn Soái đạo hữu thật thích nói đùa, nhưng mà nếu ngươi muốn đan dược và
thiên tài địa bảo thì gia nhập Không Vân điện tự nhiên sẽ có cung phụng mà.”
Nhìn thấy ba câu hắn nói chẳng rời khỏi việc gia nhập tông môn, Thành ca cũng
bị đớ ra.
“Có phải thấy tánh khí ta dễ chịu? Ta đã thu đồ đao lại để các ngươi lượm lại
một cái mạng, có thể thấy tốt thì thôi không?”
Hắn nắm lấy chuôi kiếm, hét lên với Vân Tương: “Còn muốn ta làm đệ tử, nói
rõ cho ngươi biết, lão tử là lão tổ của Phi Tiên môn.”
“Bối phận tư cách đều cao hơn ngươi những tám ngọn núi, không thể nào đi
nương nhờ vào tông môn khác làm cái gì mà đệ tử chân truyền được, hiểu
không?”
Toàn trường đều trở nên im lặng.
Vân Tương giống như bị chửi cho ngu ra, lại rơi vào trạng thái ngây người ra
tạm thời.
Còn những môn đồ của Không Vân điện ở đằng sau lại mang vẻ mặt bái phục
nhìn Thành ca.
Lão huynh, ngươi cừ thật!
Chỉ một Đạo Thánh nhỏ nhoi lại dám không nể mặt một Đạo Thần trung giai,
thậm chí còn chỉ vào mũi hắn mà mắng?
Đúng ta không cần mạng nữa mà.
Nhưng mà vào lúc bọn họ cho rằng Vân Tương Đạo Thần sẽ trở mặt giết người,
lão đầu này lại lần nữa nặn ra một nụ cười.
“Không làm được đệ tử chân truyền thì cũng có thể làm cái khác mà.”
“Nếu ngươi đã có tông môn, vậy có thể lựa chọn làm khách khanh trưởng lão
của bọn ta mà.”
Những môn đồ phía sau suýt chút xỉu luôn tại chỗ.
Thành ca cũng hoàn toàn bị đánh bại rồi.
“Lão huynh, có gì thì nói thẳng luôn ra đi, lôi kéo ta nhập môn dữ dằn như vậy
rốt cuộc là muốn làm gì?”
Vân Tương cười khô khan một cái: “Vừa rồi ta nói rồi mà, thiên cách ngươi
xuất chúng, chính là nhân tài mà Không Vân điện bọn ta đang cần.”
“Không nói thật thì ta đi đây.”
“Đừng đừng đừng.”
Vân Tương sốt ruột, liền chạy lên trước cản Khương Thành lại.
Sắc mặt hắn xoắn suýt, cuối cùng thở dài một hơi.
“Được thôi, ta lời thật nói thật vậy, gần đây Thường Lục châu nghênh đón một
đám Thần Côn truyền đạo.”
“Mấy đại phái lớn trên kia đương nhiên không thể chấp nhận việc truyền bá
Thần đạo, nhưng lại không thể không nể nang, cuối cùng đã hẹn đấu pháp để
quyết định thắng thua…”
Khương Thành nghe thấy mù tịt, hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Ngừng ngừng ngừng lại, cái gì mà Thần Côn truyền đạo? Cái gì mà truyền đạo
rồi gì mà đấu pháp?”
“Có thể nói rõ ràng ra không?”
“Với là Thường Lục châu là ở đâu? Ở đây không còn tên là Khiếu Mang vực
sao?”
Cho dù là những đệ tử Không Vân điện ở đằng sau hay là Vân Tương thì cũng
đều bị đứng hình.
Đường đường là Đạo Thánh, đến mấy kiến thức bình thường thế này mà cũng
chưa từng nghe thấy sao?
Vân Tương lại biết được cái tên xưa cũ Khiếu Mang vực này, nhưng mà đó đã
là cách gọi từ lâu rất lâu trước đây rồi.
Hắn hoài nghi nhìn về phía Khương Thành: “Lẽ nào các hạ bế quan mấy chục
tỷ năm, gần đây mới xuất quan?”
Khương Thành nhún vai: “Nếu ngươi cho là vậy thì cũng không sai.”
“Quá tốt rồi.”
Vân Tương nhất thời mừng rỡ.
“Tốt cái gì?”
“Khụ, không có gì cả, ta đang khen ngợi thâm niên lâu dài của các hạ.”