Nó bắt nguồn từ Thiên Long giới năm xưa.
Bảo vật này có thể hấp thu công kích rồi cất chứa ở trong núi.
Cuối cùng còn có thể tung hết tất cả những đòn tấn công đó ra trong một lần,
quả thực vô cùng thần kỳ.
Chỉ nói riêng về hai cái hiệu quả này thôi, quả thực đã có thể sánh ngang Thiên
Đạo chí bảo rồi.
Lúc đó, vì Long Tổ muốn hơn được hắn nên cứ một mực phải đấu với hắn một
trận.
Hạng mục so đấu là chống đỡ công kích của Khôn Nguyên sơn, xem Long thể
của ai chống được lâu hơn.
Lần đó sau khi thắng được Long Tổ, Khương Thành đã đòi luôn Khôn Nguyên
sơn.
Hắn vốn định lúc bình thường sẽ cất trữ một vài công kích vào bên trong, đợi
tới thời khắc mấu chốt sẽ lấy ra dùng như một đại sát khí, nhưng những năm
này đều vẫn chưa dùng tới.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, đó là vì món bảo vật này có rất nhiều hạn chế.
Nó chỉ có thể hấp thu được công kích của một người đúng một lần.
Trừ khi hắn tìm người giúp đỡ khắp nơi, chứ nếu không cũng chẳng cách nào
xếp chồng vô hạn công kích được.
Hơn nữa Khôn Nguyên sơn cũng không hề có chức năng tự động khóa chặt kẻ
địch, ngược lại, nó cần kẻ địch phải tiến vào một phạm vi công kích đặc biệt.
Trong lúc thực chiến, ngươi cũng đâu thể bắt kẻ địch ngoan ngoãn đứng yên
một chỗ được.
Nếu thật sự có cái năng lực đó thì cũng chẳng cần Khôn Nguyên sơn làm gì.
Điều cuối cùng, Khôn Nguyên sơn giải phóng công kích cũng cần có thời gian
để chuẩn bị.
Nhưng giờ đây, tất cả những khuyết điểm và hạn chế này đều không còn là vấn
đề nữa.
Dẫu sao thứ mà hắn cần tấn công cũng chỉ là một chiếc đĩa tròn, một vật chết
không biết tránh né.
Sau khi lấy ngọn núi nhỏ này ra, Thành ca rút kiếm không chút do dự.
Hắn thúc giục kiếm đạo thập tam trọng, anh linh được gia tăng sức tấn công đã
điều động từ lâu hung hăng đánh về phía sơn cốc của Khôn Nguyên sơn.
Bởi vì chiêu kiếm này được gia trì thêm ba nghìn huyền văn và anh linh có buff
sức tấn công nên giá trị thương tổn ít nhất cũng phải trên bốn mươi.
Chỉ dựa vào cảnh giới Huyền Thánh thất trọng, lại có thể tạo ra thương tổn vượt
qua cả Huyền Thánh cửu trọng thì đã là chuyện không thể tin nổi rồi.
Nhưng nó còn lâu mới đủ để gỡ lại cái mức chênh lệch một trăm năm mươi bốn
điểm khổng lồ kia.
Mọi người ở bên ngoài còn tưởng rằng hắn định tấn công chiếc đĩa tròn kia nữa.
Nhưng đợi khi họ nhìn thấy cảnh này, ai cũng đều ngu cả người.
Hắn đang muốn làm gì thế?
Đang lãng phí sức lực đó à?
Đám người Cảnh Hồi và Văn Hải ở đối diện còn đang tính giễu cợt một chút,
nhưng khi nhìn thấy Khôn Nguyên sơn hấp thu hết tất cả đòn tấn công của chiêu
kiếm này, bọn họ lại mơ hồ cảm thấy không ổn cho lắm.
“Đó là cái gì thế?”
“Hình như không được đúng lắm.”
“Ngọn núi kia có cái gì sao?”
Bọn họ đều được xem như là người có kiến thức rộng rãi, Ngân Phá Tiên bỗng
nhiên giật mày.
“Chẳng lẽ những công kích bị bảo vật kia hấp thu đều có thể được tung ra lại
ư?”
“Không thể nào…”
Văn Hải khoác tay, nói: “Không sao, dù cho có thể tung ra, cũng vẫn chỉ là một
lần công kích mà thôi.”
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Khương Thành vẫy vẫy tay với ba người trước mặt.
“Đến đây nào, mỗi người một lần.”
“Nhớ phải dùng toàn lực đó nhé.”
Ôn Trì và Lịch Đường nghệch mặt ra.
“Bảo vật này, còn có thể hấp thu công kích của bọn ta ta?”
Khương Thành cười híp mắt gật đầu: “Đúng vậy, sau khi đòn tấn công của các
ngươi được hấp thu thì sẽ trữ ở bên trong, cuối cùng tung ra hết một lần.”
Được hắn chính miệng phổ cập, cả sân đấu lập tức bùng nổ.
“Mẹ kiếp, còn có thể như vậy á?”
“Quá đáng quá rồi đấy?”
Cảnh Hồi và Văn Hải choáng váng sững sờ.
“Trên đời lại có bảo vật nghịch thiên như vậy á?”
“Bốn người bọn họ đều công kích ngọn núi kia một lần, thế chẳng phải tương
đương với bốn người hợp lực rồi sao?”
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, cả tám người ở đối diện đều nhảy dựng lên.
“Như thế rõ ràng là phạm quy!”
“Đúng vậy, ban nãy ba người kia đều đã công kích rồi, bây giờ lại còn tấn công
tiếp, như vậy sao mà được chứ?”
Ở phía khán đài bên này, đám người Bạch La Chân và Kim Bột vốn đã tuyệt
vọng lại vui vẻ hớn hở.
“Ha ha ha, phạm quy chỗ nào chứ?”
“Bảo vật cũng là một phần thực lực của bản thân mà!”
“Nếu như cảm thấy bọn ta chiếm hời thì các ngươi cũng có thể học theo đấy.”
“Ối, ta quên mất, tất cả các ngươi đều đã thi đấu hết rồi, không còn cơ hội nữa
hu hu hu…”
Những lời giễu cợt quái gở lúc trước bây giờ lại bị trả về nguyên khuôn, đám
người Cảnh Hồi và Văn Hải tức đến mức hộc máu.
Mà bên trong thùng treo phía này, Thu Vũ Tuyền tung thêm một lần kiếm đạo
thập tứ trọng về phía Khôn Nguyên sơn.
Mặc dù nội tâm nàng cảm thấy Khương Thành đúng là không từ thủ đoạn, chỉ
giỏ luồn lách chỗ sơ hở của quy tắc.
Nhưng nghĩ đến các loại thủ đoạn đùa bỡn của đối phương, quả thực cũng cần
cái tên này trị bọn chúng một chút.
Lần này, nàng không hề điều động căn nguyên kiếm, thay vào đó là thi triển một
chút thủ đoạn tăng phúc đặc biệt.
Giá trị thương tổn của chiêu kiếm này hẳn là cũng không dưới ba mươi đâu.
Tiếp đó, Ôn Trì và Lịch Đường đang vui sướng cũng đứng ra.
“Có thể sử dụng công kích đôi không?”
Thành ca nhớ lại một chút: “Hình như là không được, bắt buộc phải từng người
một thôi.”
Dưới sự chỉ đạo của hắn, hai người họ lần lượt đánh một đòn về phía sơn cốc
của ngọn núi nhỏ.
Sau khi bốn người lần lượt đánh xong, ngọn núi nhỏ vốn mini đã mở rộng ra
phạm vi mấy trăm thước bởi vì hấp thu quá nhiều công kích.
Nếu không phải do không được dùng căn nguyên và đạo thì có lẽ sau khi bốn
người này tấn công xong, e là chu vi của Khôn Nguyên sơn đã có thể che phủ cả
cái đấu trường này rồi.
Nhìn Khôn Nguyên sơn đã hoàn toàn biến dạng, cả đám Cảnh Hồi và Văn Hải ở
đối diện đều bắt đầu nhảy số làm phép toán tiểu học ở trong đầu.
Giá trị thương tổn của kiếm đạo thập tam trọng của Khương Thành, ước tính tối
thiểu chắc sẽ không dưới bốn mươi.
Về phần Ôn Trì và Lịch Đường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ sẽ lần
lượt là ba mươi điểm.
Còn chiêu kiếm kia của Thu Vũ Tuyền, hẳn không vượt quá bốn mươi, nhưng
cũng không thấp hơn ba mươi.
Cộng dồn tất cả lại thì ít nhất cỡ tầm một trăm ba mươi, nhưng tối đa sẽ không
vượt quá một trăm năm mươi.
“Không sao đâu, công kích của bốn người bọn họ vẫn không đủ.”
“Ưu thế của chúng ta nhiều hơn tận một trăm năm mươi bốn điểm mà, trừ khi
bốn người bọn họ, mỗi người đều đánh được bốn mươi trở lên, nếu không thì
chẳng lật ngược nổi đâu.”
“Không sai, chúng ta vẫn có thể thắng!”
Sau khi làm xong phép tính cộng trừ, nội tâm vốn hoảng loạn của bọn họ bình
tĩnh hơn, và lại tiếp tục dương dương tự đắc.
“Ha ha, dù ngươi có trăm nghìn thủ đoạn muôn vàn ý tưởng thì đã sao chứ?”
“Bảo vật này đúng là thần kỳ đấy, nhưng vẫn chưa đủ đâu.”
“Cho các ngươi phạm quy, thì các ngươi làm được gì chứ?”
“Chỉ thiếu có một xíu xiu nữa thôi, coi có tức hay không?”
Hai bên trên khán đài cũng nhanh chóng ý thức được cái vấn đề này.
Các tộc nhân vốn còn tưởng rằng bàn thắng sắp bị lật ngược của Đại Huyền giới
đã bay sạch vẻ suy sụp ban nãy.
“Phải rồi nhỉ, bọn Khương Thành vẫn không thắng nổi.”
“Ha ha ha, làm ta hết cả hồn, hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.”
“Làm khí thế cho lớn vào, kết quả vẫn thua đấy thôi, như vậy cũng đã đủ nói lên
vận số của Khí tộc hết thật rồi!”
“Cho bọn chúng hi vọng lớn nhất, cuối cùng vẫn là tuyệt vọng, đây là ý trời
đó…”
Ôn Trì và Lịch Đường ở bên trong thùng treo, vẻ mặt của họ tràn ngập sự không
cam lòng.
“Nếu chúng ta đánh thêm nhiều điểm một chút nữa là được rồi.”
“Đáng ghét!”
Thu Vũ Tuyền mấp máy môi, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng
vẫn im lặng.
Theo một nghĩa nào đó thì cuộc tỷ thí này bị thua ngay cái vòng thứ ba chỉ đánh
được mười một điểm kia của nàng.
Nếu như ở lượt đó, nàng thể hiện như bình thường, đánh khoảng ba hoặc bốn
mươi điểm gì đó thì bây giờ đã thắng rồi.
Với một người kiêu ngạo như nàng, việc trở thành cái hố đen trong đội là sự sỉ
nhục không cách nào tha thứ được.
Nhưng cái tên Khương Thành lúc trước còn cố ý chê cười nàng, lúc này lại
không hề trách tội nàng.
Chẳng ai biết trước được đĩa tròn sẽ không tính giá trị thương tổn của căn
nguyên cả.
Chuyện này không thể trách Thu Vũ Tuyền, nàng đã dốc hết sức rồi, thậm chí
còn tốt hơn so với dự trù của hắn nữa.
“Các ngươi làm cái vẻ mặt gì thế, chúng ta sắp sửa thắng rồi mà, tốt xấu gì cũng
vui lên một chút đi chứ.”