Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái độ này của hắn làm cho Thành ca có hơi buồn bực.

Không phải năm đó ở Thiên tộc uy danh của ca cũng hiển hách sao?

Dáng vẻ của người này lại rất chướng mắt chẳng lẽ thời đại thay đổi nên ca

không theo kịp trào lưu rồi sao?

“Ta với ngươi không có gì để nói.”

“Gọi phụ hoàng ngươi ra thanh toán khoản nợ năm đó đã thiếu cho ta.”

Đại hoàng tử cùng với những thanh niên khác ở xung quanh liếc mắt nhìn nhau,

mọi người lao nhao cười ồ lên.

“Thật là trò cười.”

“Phụ hoàng ta là người mà ngươi nói gặp là có thể gặp sao?”

“Lại còn thiếu nợ ngươi, ngươi là rễ hành nào đây?”

Đại hoàng tử khẽ hất cằm lên, thản nhiên nói: “Nhớ đến năm đó ngươi đã đóng

góp sức lực cho Vương triều Nguyện Hoàn bọn ta, bổn điện khoan hồng độ

lượng, không tính toán tội danh lần này xông vào cung của ngươi.”

“Ngươi có thể rời đi.”

“Ha ha?”

Khương Thành bị hắn làm cho tức cười.

“Rời đi?”

Hắn nhíu mắt, ánh mắt cũng trở nên không tốt.

“Nói cho các ngươi biết một bí mật, không ai có thể quỵt nợ ca.”

“Khương Thành! Đừng như vậy!”

Bốn gã cao thủ cung đình nhìn thấy hắn có khả năng động thủ rất lớn, bọn họ

vội vàng bước lên phía trước khuyên can.

“Có lời gì thì cứ nói.”

“Đại hoàng tử không biết giao dịch năm đó của chúng ta, bọn ta vẫn nhớ là

được.”

“Ngươi yên tâm, Vương triều Nguyện Hoàn bọn ta sẽ không nói một đằng làm

một nẻo, điều kiện đã đồng ý năm đó nhất định sẽ làm được…”

Chỉ tiếc, cố gắng của bọn họ dưới cái nhìn của đại hoàng tử chỉ là sự nhượng bộ

mềm yếu với người ngoài.

Cái đó thật sự rất mất mặt nhỉ?

“Giao dịch gì, điều kiện gì?”

“Là như vậy.”

“Năm đó bệ hạ giao cho Khương Thành đi tới chỗ Tiên tộc thăm dò tin tức, phá

hỏng kế hoạch của Thánh Hoàng, giao hẹn sau khi chuyện thành công sẽ lập tức

cho hắn một phần Toái Linh Phiến cao cấp…”

Hộ pháp của cung đình vẫn còn chưa giải thích xong thì đã bị đại hoàng tử

không nhịn được cắt ngang lần nữa.

“Bổn điện chưa từng nghe nói qua.”

“Bây giờ không giống như xưa, phụ hoàng để cho ta tạm nhiếp triều chánh, vậy

thì chuyện này là do ta xử trí.”

“Bổn điện tuyên bố, cái gọi là giao dịch và điều kiện đó vô hiệu!”

“Còn Toái Linh phiến cao cấp nữa à, đúnh là nói đùa.”

Những hoàng tử hoàng tôn khác cũng lao nhao hùa theo.

“Đúng đấy, chúng ta cũng đã phản công đến nội địa của Tiên tộc rồi mà còn cần

phải mời hắn sao?”

“Thông tin mà hắn thăm dò hồi đó là bốn triệu năm trước, bây giờ còn có ý

nghĩa gì nữa chứ?”

“Lại còn phá hỏng kế hoạch của Thánh Hoàng? Thánh Hoàng cũng đã biến mất

từ lâu rồi đúng không?”

“Không cho hắn!”

“Giao dịch vô hiệu!”

Khương Thành nhìn màn biểu diễn của bọn họ giống như đang nhìn một đám

ngu xuẩn.

Mãi cho đến khi bọn họ nói xong, lúc này ca mới nở nụ cười chân thành vỗ tay.

“Đã rất lâu rồi ta chưa thấy có người dũng cảm như các ngươi.”

“Không tệ không tệ.”

Tay của hắn lại cầm vào chuôi kiếm một lần nữa.

“Khương Thành, đừng kích động!”

“Đây không phải là nơi để động thủ, bọn ta cũng không phải kẻ thù của ngươi!”

Bốn vị hộ pháp cung đình lại vội vàng khuyên ngăn.

Nhưng đại hoàng tử cũng chỉ lạnh lùng cười một tiếng.

“Ngươi còn dám ra tay với bọn ta sao? Ngươi cho rằng đây là đâu?”

“Hoàng cung là nơi ngươi có thể giương oai?”

Đám hoàng tử hoàng tôn phía sau hắn cũng lại cười ồ lên, hoàn toàn không coi

Khương Thành ra gì.

Mặc dù bản thân Nguyệt Ảnh Hoàng không có ở đây, nhưng dù sao đây cũng là

vùng trọng địa của hoàng cung, có hộ pháp cung đình thiên giai thập trọng trấn

giữ, còn có mấy chục ngàn đại quân cấm vệ.

Bọn họ cảm thấy rất an toàn.

“Ha ha, hắn đang hù dọa ai đó?”

“Bây giờ ta đang nhớ lại, không phải năm đó hắn dựa vào một thanh Vô Đạo

kiếm mới gây dựng được uy danh hay sao?”

“Về sau không còn Vô Đạo kiếm nữa, hắn đã bị đánh trở về nguyên hình rồi.”

“Cũng là như vậy thôi, chỉ là dựa vào vật bên ngoài mà còn dám chạy tới đây ra

vẻ cao thủ sao?”

“Ta sợ quá, ha ha ha…”

“Người nào đó, thời đại của ngươi đã trôi qua từ lâu rồi, tỉnh lại đi!”

“Có thật không?”

Thành ca thúc giục linh ý, huy động lực thiên địa trong phạm vi mấy triệu dặm,

tập trung về hoàng cung.

Mà trung tâm bị bao trùm chính là đại hoàng tử.

“To gan!”

“Ngươi muốn làm gì!”

Mọi người vốn cho rằng hắn chỉ cố làm ra vẻ, không ngờ tới hắn thật sự ra tay.

Hơn nữa còn dám ra tay với hậu duệ quý tộc thiên hoàng.

Trong lúc nhất thời bọn họ cuống quýt thúc giục linh ý, thậm chí có người còn

cố gắng xâm nhập vào ý thức của Khương Thành để gây hỗn loạn.

Mà bốn vị cung đình hộ pháp kia cũng không ngừng kêu la.

“Dừng tay! Tất cả dừng tay!”

Nhưng chuyện này rõ ràng là phí công.

Trong nháy mắt tiếp theo, hơn mười vị hoàng tử hoàng tôn xâm nhập ý thức đều

bị Thành ca trực tiếp dùng linh ý tiêu diệt.

Ngã bịch ra trên mặt đất.

“Hộ giá!”

Những cao thủ cấm vệ khác ở phía xe bị biến cố bất chợt làm cho kích động hét

lên.

Còn bốn vị hộ pháp cung đình kia cũng đành phải lựa chọn ra tay.

Nhưng tất cả đều phí công.

Khi bọn họ thúc giục linh ý lao tới giống như trước đó thì Khương Thành đã rút

kiếm ra.

Cùng lúc Pháp Tắc không gian được tạo ra, lực trời hóa thành vô số tia chớp

màu tím, tiến hành tấn công điên cuồng nơi linh ý của bọn họ ẩn nấp.

Hiện nay cũng không còn thấy rõ bóng người như trước nữa, hư không cung

điện này đã bị quấy nhiễu đến long trời lở đất!

Bốn vị hộ pháp cung đình Thiên giai thập trọng cũng bị một mình Khương

Thành đánh cho rơi vào thế bất lợi.

Đừng nói là cứu viện cho đại hoàng tử, ngay cả tự vệ với bọn họ cũng đã là vấn

đề rồi.

Bởi vì dưới sự oanh tạc và bắn phá của tia chớp tím, linh ý của bọn họ không

còn chỗ ẩn náu, vô cùng nguy hiểm.

Giống như cây giống bị bão táp tàn phá vậy, có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

Cái kết quả này cũng là chuyện đương nhiên.

Nguyệt Sâm có được ba bộ phận của Thần trước đó còn không phải là đối thủ

của Khương Thành huống chi là bọn họ?

Hơn nữa bây giờ Thành ca đã có “trái tim của Thần” thực sự.

Quy mô của lực trời còn mạnh hơn trước mấy lần.

Cuộc chiến đấu tới cực nhanh, kết thúc cũng rất mau.

Khi tất cả đều đã kết thúc, những hoàng tử hoàng tôn cười ồ trước đó đã không

còn một ai có thể trôi lơ lửng ở giữa không trung được nữa rồi.

Hoặc là bất tỉnh, hoặc là đã thực sự chết rồi.

Mà những cấm vệ ở phía xa cũng ngổn ngang kêu rên đầy trên đất.

Còn về bốn vị hộ pháp cung đình, sắc mặt của từng người đều tái nhợt, chân

đứng không vững.

Đại hoàng tử thiên giai cửu trọng cũng không còn nằm trên mặt đất.

Bởi vì hắn bị Khương Thành kẹp chặt cổ, xách theo hai chân nhấc lên khỏi mặt

đất.

Hắn vô cùng phẫn nộ, có nằm mơ cũng không ngờ tới bản thân mình đường

đường là đại hoàng tử, vậy nhưng lại suy bại tới tư thế nhục nhã như thế.

Nhưng lúc này một chữ hắn cũng không thể kìm nén ra ngoài.

Không chỉ vì đang bị kẹp cổ, mà còn vì nỗi sợ hãi bất chợt làm cho hắn ý thức

được, tính mạng của mình hình như không được an toàn như vậy.

Thành ca xách theo hắn chậm rãi bay tới giữa không trung, đưa mắt nhìn xuống

binh tàn tướng bại đầy trên mặt đất.

“Xem ra thời đại của ta vẫn còn chưa qua.”

Bốn vị hộ pháp cung đình cũng đều sắp phát điên rồi.

Nhưng không có một ai dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thì thì lực chiến

đấu khủng khiếp vừa rồi của Khương Thành cũng đã khiến cho bọn họ nhận ra

chênh lệch thực tế.

Chỉ có thể cố gắng trấn an, cố gắng khuyên ngăn.

“Khương Thành, bình tĩnh!”

“Đừng đối xử với đại hoàng tử như vậy…”

“Vừa rồi cũng là lỗi của bọn ta, đám người đại hoàng tử không biết sự lợi hại

của ngươi, chỉ là đùa với ngươi một chút mà thôi.”

“Có lời gì cứ thương lượng, bọn ta thật sự không có ý định trở thành kẻ thù của

ngươi.”

“A…”

Thành ca cười khẽ một tiếng.

“Để quỵt nợ, các ngươi một người vai chính diện một người vai phản diện, phối

hợp còn rất tinh tế đấy.”

Hắn chậm rãi giơ đại hoàng tử lên giống như đang giơ lên một cái bao bố bị

thủng.

“Ba trăm Toái Linh Phiến cao cấp, không cầm ra được thì Vương triều Nguyện

Hoàn các ngươi sẽ không còn hoàng tử nữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK