Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thành vẫn chưa chết nên âm thanh thông báo của hệ thống không hề

vang lên.

Nhưng lúc này ý thức của bản thân cũng đã chìm trong tĩnh lặng, còn không

bằng trạng thái chết đi như lúc bình thường nữa.

Đạo tâm cần nguồn động lực là quy tắc.

Và quy tắc khi mạnh đến một mức độ nhất định cũng cần phải có đạo để điều

khiển chi phối.

Cũng như những lời năm đó Hồn Tổ từng nói, Nguyên Tiên giới sụp đổ thành

ba nghìn chân giới là bởi vì đột nhiên mất đi Thiên Đạo, ba nghìn căn nguyên

hoàn toàn mất sự khống chế.

Những tiên nhân bình thường cả đời cũng sẽ không gặp phải mối nguy giống

như thế, bởi vì số lượng quy tắc mà họ lĩnh ngộ được rất ít.

Đạo tâm của Khương Thành sau khi hấp thu đạo hạch đã tiến đến gần cấp bậc

Thánh Chủ hết mức.

Đạo tâm ở cấp bậc này, đối tượng chuẩn của nó là thần hạch ba nghìn căn

nguyên.

Trước mắt hắn chỉ có bảy mươi lăm thần hạch căn nguyên, những cái khác thì

đều ở dưới thập lục trọng, vậy nên đạo tâm cũng khá ổn, rất lâu cũng không hề

xuất hiện vấn đề gì.

Nhưng lần này tùy tiện dung hợp hai cái cây lại với nhau khiến cho quy tắc và

đạo tâm hoàn toàn hỗn loạn, hậu quả đem đến còn nghiêm trọng hơn cả việc hai

thứ kia mất khống chế.

Nói hắn tự tìm đường chết cũng không ngoa chút nào.

Nếu không may, khoan nói việc ba nghìn huyền văn của Thành ca sẽ tiêu biến

giống như ba nghìn chân giới lúc trước, mà ngay cả đạo tâm cũng sẽ sụp đổ.

Từ đó mất hết tất cả.

Còn may mắn thì, Khương Thành sẽ không rơi vào cái vực sâu đó.

Bởi vì ngộ đạo tiên thụ bị ép dính vào trận phân tranh này, hơn nữa còn trở

thành hiện trường bùng nổ hỗn loạn.

Nó không hề muốn bị hủy diệt chung với Khương Thành nên vô cùng tích cực

bận rộn đây đó.

Vừa giúp đỡ ổn định đạo tâm để tránh nó bị tiêu tán vừa giúp chỉnh đốn ba

nghìn huyền văn, cứ giống như một đại đội trưởng cứu cánh vậy.

Mà toàn bộ quá trình này, Thành ca hoàn toàn không hề tham gia vào.

Ý thức của hắn cũng mất hết rồi, đồng nghĩa chỉ có thể nằm im ở đó mà thôi.

Cái ý nghĩ đạo tâm trong mong đợi của hắn sẽ tự mình xây dựng lò luyện quy

tắc phù hợp với riêng nó chỉ là suy nghĩ xa rời thực tế mà thôi, nhưng may sao

ngộ đạo tiên thụ lại tiếp nhận cái nhiệm vụ này.

Chỉ là, quá trình này khó khăn vô cùng.

Dù là đạo tâm hay huyền văn thì đều không phải là thứ dễ vỗ về đến thế.

Đặc biệt số lượng của huyền văn còn nhiều như vậy.

Ngộ đạo tiên thụ bận rộn hết nửa ngày, khó khăn lắm mới thu mua được ba

nghìn huyền văn, sau đó lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể khống chế

được tụi nó.

Quy tắc cần có đạo tâm, đạo tâm cũng cần tới quy tắc.

Nếu cưỡng chế triệt để chia cắt bọn nó thì không thể giải quyết được vấn đề.

Vừa phải giữ vững đạo tâm vừa phải ổn định ba nghìn huyền văn, ngộ đạo tiên

thụ giống như cầm lấy hai trái bom không biết yên phận vậy.

Nó cũng biết cứ kéo dài như thế mãi thì sớm muộn gì cũng sẽ kích nổ một lần

nữa.

Thế nên đã lựa chọn dùng cách của bản thân đó là dung hợp hai trái bom này lại

với nhau.

Khi đạo tâm và huyền văn tiếp xúc một lần nữa, bên trong ngộ đạo tiên thụ từ

trong không trung xuất hiện một quả cầu nhớp dính có hai màu trắng đen giao

nhau.

Nó giống như nhựa cây mà tiên thụ tiết ra vậy.

Đạo tâm và ba nghìn huyền văn đồng thời bị chèn ép tiến vào trong nhựa cây

dính sệt này, hai bên ở trong không gian nhỏ chật hẹp xảy ra phản ứng cực kỳ

mãnh liệt.

Ngay sau đó, quả cầu rung chấn dữ dội, rất nhanh đã xuất hiện cả trăm nghìn lỗ

thủng.

Ngộ đạo tiên thụ cũng vì vậy mà suy yếu hơn rất nhiều.

Có lẽ là do bị lớp nhựa cây dính nhớp kia trì trệ và làm suy yếu nên lần phát nổ

này của huyền văn và đạo tâm đã bị giới hạn trong một phạm vi vô cùng nhỏ,

không hề lan ra bên ngoài.

Hơn nữa, cũng không thoát khỏi sự trói buộc của quả cầu đen trắng.

Ba nghìn căn nguyên không phân tán, đạo tâm cũng không hề tan rã.

Dưới sự dẫn dắt mạnh mẽ của ngộ đạo tiên thụ, hai bên bị ép không ngừng dung

hợp trong quả cầu nhỏ hẹp, ai cũng đừng hòng thoát được.

Là hóa thân của ngộ đạo tiên thụ, quả cầu đen trắng đặc dính kia điên cuồng

nhúc nhích, tiếp tục chỉnh đốn tình hình ở bên trong.

Nó cũng không mong chờ hai thứ này có thể dung hợp thành một thể.

Bởi vì đạo tâm và quy tắc vốn không giống với những thứ khác, chúng sẽ không

thể hòa vào nhau.

Ý định ban đầu của ngộ đạo tiên thụ chỉ là giới hạn bọn chúng ở trong quả cầu

tròn này để không đến nỗi phải tiêu tán.

Nhưng vào lúc này, một lần vô tình lúc trước của Khương Thành đã giúp thay

đổi kết quả hiện tại.

Cái mà hắn tu là đạo quy tắc.

Điều này khiến cho đạo tâm và ba nghìn huyền văn hình thành nên điểm chung.

Việc dung hợp cũng từ không thể biến thành có thể.

Thời gian dần trôi đi, quả cầu đen trắng rung lắc từ dữ dội chậm rãi trở nên êm ả

hơn.

Bên trong “nhựa cây” đặc dính kia, rất nhiều huyền văn từ từ không còn xao

động, thay vào đó lại nhuốm phải hai tầng ánh sáng thần bí chói lóa.

Đó là ánh sáng của đạo tâm và tiên thụ.

Dần dần, càng ngày càng nhiều huyền văn bình tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu sau, quả cầu đen trắng không còn bất cứ rung chấn nào,

nó khôi phục lại trạng thái tĩnh lặng như lúc ban đầu.

Theo một ý nghĩa nào đó, “động cơ hộp số” mà Khương Thành muốn đã thật sự

được tạo ra.

Thuận lợi vượt qua một mối nguy hiểm, ngộ đạo tiên thụ cũng tính rút lui.

Nhưng vào lúc này nó lại đột nhiên phát hiện bản thân không thể nào rời đi.

Quả cầu đen trắng kia là một bộ phận của cơ thể nó, ban nãy trong quá trình

dung hợp, tiên thụ đã triệt để hòa làm một với đạo tâm và huyền văn của

Khương Thành.

Cả ba dung hợp vào nhau, không có cách nào tách rời.

Điều nghiêm trọng nhất là, sau khi quả cầu đen trắng kia thành hình lại chậm rãi

thoát khỏi sự khống chế của nó.

Và thay bằng sự điều khiển của đạo tâm đang ở bên trong.

Nhưng đạo tâm này lại thuộc về Khương Thành.

Đạo ngộ tiên thụ làm sao có thể chấp nhận được kia chứ?

Bận rộn lâu như vậy, kết quả đến cả quyền tự chủ cũng phải giao nộp ư?

Chỉ là, dù có vùng vẫy thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Quả cầu đen trắng kia đã hoàn toàn thành hình, tất cả đều đã không thể thay đổi

được nữa.

Sau khi cố gắng trong vô ích thì nó chỉ đành bỏ cuộc.

Đạo tâm và căn nguyên đã khôi phục như bình thường, tiên thể của Khương

Thành cũng xuất hiện, tiên lực và hồn lực dồi dào trở lại.

Ý thức của hắn cuối cùng cũng thức tỉnh.

Đối với ca này thì chỉ như ngủ một giấc mà thôi.

Hắn hoàn toàn không biết ban nãy đã xảy ra những chuyện gì.

Dò xét bên trong một chút, hắn thấy ngộ đạo tiên thụ vẫn còn ở đây nhưng cây

huyền văn thì lại chẳng thấy đâu.

Sau khi phát hiện ở dưới gốc cây có một quả cầu đên trắng thì hắn không nén

nổi vẻ vui mừng trên mặt.

“Ối chà, huyền văn thật sự dung hợp với đạo tâm rồi ư?”

“Ca quả nhiên là tuyệt thế thiên tài, lại tìm thấy một con đường tắt nữa rồi!”

Đắc ý một phen xong, hắn lại chê bai một chút về ngoại hình của quả cầu đen

trắng kia.

“Không phù hợp lắm với hình tượng lò luyện quy tắc ở trong lòng ca đây.”

“Chỉ tạm chấp nhận được thôi.”

Nếu như ngộ đạo tiên thụ cũng có linh trí thì chắc là đã sớm bị hắn chọc cho tức

ói máu rồi.

Ngươi chẳng làm cái khỉ khô gì hết mà còn có mặt mũi nói mấy lời đó hả?

Hơn nữa cái này vốn dĩ không phải là lò luyện quy tắc, có biết chưa?

Sau khi rời khỏi ngộ đạo tiên thụ, Khương Thành tỉ mỉ kiểm tra tình hình của

bản thân.

Giao diện kỹ năng huyền văn của hệ thống vẫn còn.

Cảnh giới tu vi của hắn cũng không hề thay đổi, tất cả đều giống như ban đầu

vậy.

Chỉ có hai khác biệt nho nhỏ đó là hắn cảm thấy hình như ngộ đạo tiên thụ đã

trở nên gần gũi hơn rất nhiều, cứ như thật sự biến thành một phần thân thể của

bản thân vậy.

Cái khác biệt còn lại là mối liên hệ giữa hắn và huyền văn hơi khắng khít quá

mức.

Thậm chí Thành ca còn có ảo giác bản thân chính là huyền văn.

Lúc hắn nảy ra cái suy nghĩ này thì cũng suýt nữa bị bản thân dọa một trận.

Con người thì sao có thể biến thành quy tắc được chứ?

Nhưng sau khi cái suy nghĩ này xuất hiện thì nó cứ giống như ma quỷ mà bám

lấy hắn, không cách nào xua đi được.

Trong lúc ma xui quỷ khiến, hắn kết nối được với huyền văn kiếm, rất nhanh đã

phát hiện bên ngoài huyền văn vẫn còn một phân nhánh khác.

Nhoáng cái, một tia đạo tâm nhảy vọt lên phân nhánh nọ.

Sau đó hắn đã nhìn thấy Thu Vũ Tuyền

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK