Bên ngoài Thánh Điện, Thanh Long Đại Đế cũng liếc mắt một cái là đã nhìn ra
điểm mấu chốt.
Các Yêu Đế khác nhao nhao phản ứng lại.
“Chính xác.”
“Bảo vật quý như vậy, là vì muốn làm cho Vô Thương Ma Đế hạ quyết tâm.”
“Vô Thương Ma Đế sẽ làm như thế nào?”
“Kẻ này thật sự sẽ bất chấp mạo hiểm để chọc vào sự tức giận của nhiều người
như vậy sao?”
“Hắn sẽ làm.”
Mâu Vũ nhìn chằm chằm vào hình ảnh truyền ảnh xung quanh Thánh Điện phía
xa, khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ u sầu.
“Trước kia ta cũng có qua lại với kẻ này, dùng bốn chữ để hình dung thì chính
là to gan bất chính.”
“Xem ra lần này thật sự nguy hiểm.”
Bên trong Thánh Điện, tất cả chiến trường của khu Hỗn Độn đều hợp lại, cuối
cùng trở thành một đài diễn võ trên không cực lớn.
Lúc này nhóm Ma Vương, nhóm Ma Tôn và các nhóm thi đấu đều đã kết thúc.
Cũng chỉ còn lại một màn kịch hay cuối cùng này.
Hai người chia ra một trái một phải đứng sừng sững trên đài, sự chênh lệch của
thực lực, quả thực làm cho người khác phải cạn lời.
Đối mặt với Thải Anh, Vô Thương Ma Đế chậm rãi rút ra Tiên Kiếm cửu giai
của chính mình.
Không nhìn ra bất kì sự điên cuồng và dữ tợn nào trên mặt hắn, cũng không
thấy sự nham hiểm độc ác gì.
Giống như vĩnh viễn cũng chỉ có sự lạnh nhạt phong lưu tiêu sái như vậy.
“Ta cũng không muốn giết chết một Tiên Khí sư cửu phẩm đủ để thay đổi lịch
sử Ma giới như ngươi.”
“Nhưng mà thật không may, ta đã có Tiên Kiếm cửu giai rồi.”
Hắn mang vẻ mặt tiếc nuối lắc lắc đầu.
“Mà phần thưởng cuối cùng lại có tiên giáp cửu giai, còn có tiên bảo cấp Chí
Tôn và tiên đan, thiết nghĩ ngươi cũng không thể cho ta được.”
“Cho nên, ngươi cũng không hề có giá trị gì đối với ta.”
Nghe thấy lời này của hắn, Thành Ca quả thực là vô cùng vui mừng.
Một đường toàn được nhường, quả thật là đã đả kích nặng nề tới danh vọng của
Thánh Điện.
Biến Đại hội Giảng Đạo thành đền thờ, coi như là đã xả giận cho những gì mà
đệ tử Phi Tiên Môn gặp phải năm đó.
Nhưng mà, ham muốn làm màu của chính hắn hoàn toàn vẫn chưa được thỏa
mãn chút nào.
Một trận vua làm màu này không chiến, sau này khi người khác nhắc tới Đại
hội Giảng Đạo lần này, cùng lúc chế nhạo cả Thánh Điện, cũng sẽ nói quán
quân lần này cũng là hữu danh vô thực.
Hắn chỉ mong sao có người dùng sức mạnh thật sự để lên đánh một trận.
Hiện tại thực sự là vô cùng buồn ngủ.
“Mau mau mau, rút kiếm! Chuẩn bị khai chiến!”
Hắn truyền âm thúc giục Thải Anh.
Nhưng mà đám Chuẩn đế dưới đài kia lại kích động một lần nữa.
Cái gì?
Vậy mà lại có người muốn giết Thải Anh đại sư?
Đừng nói là Chuẩn đế, đến ngay cả mấy vị Ma Đế dự thi cũng không thể nhịn.
Bọn họ còn chưa có tiên khí cửu giai, gào thóc đòi ăn.
“Vô Thương, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi muốn làm gì, muốn chết sao?”
“Còn không mau cút xuống!”
Đối với bọn họ, Vô Thương Ma Đế chẳng hề để ý.
“Các ngươi tha hồ uy hiếp, ta khác với bọn hắn, chục tỷ năm qua vẫn luôn lẻ
loi, không có người thân, không có bạn bè cũng không có đồ tử đồ tôn.”
“Có thể dựa vào thực lực để lấy được càng nhiều bảo vật hơn nữa, ta tội gì phải
nhận thua.”
Hắn nói như vậy, mọi người thật đúng là không còn cách nào khác.
Kẻ này uy hiếp không được.
Mọi người chỉ có thể dịu giọng nói.
“Vậy ít nhất ngươi phải giữ lại một mạng cho Thải Anh đại sư.”
“Đúng vậy, ngươi cũng đừng chặt đứt đường của bọn ta.”
Thải Anh có thể lấy được vị trí đầu bảng hay không chẳng hề quan trọng.
Quan trọng là vẫn còn sống không được bị thương.
“E là không được, kiếm của ta không có mắt.” Vô Thương Ma Đế quơ quơ Tiên
Kiếm cửu giai trong tay.
Hắn lúc này, giống như là đang kèm hai bên hai con tin quý giá.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của mọi người dưới đài, càng thêm vô cùng đắc ý.
Lúc trước Thánh Điện cầu mình, hiện tại lại có thể lợi dụng Thải Anh để uy
hiếp đám Chuẩn đế này, sảng khoái biết bao nhiêu?
“Vô Thương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, Thải Anh đại sư cũng không có thù
gì với ngươi?”
“Ngươi đây là cố ý đối đầu với bọn ta?”
Khóe miệng của Vô Thương Ma Đế khẽ nhếch lên.
“Không dám không dám?”
“Chỉ là, thanh kiếm này của ta thật không dễ khống chế, trừ phi có trọng lượng
đủ để áp chế thanh kiếm này, mới có thể khiến nó ổn định lại, các ngươi nói có
đúng không?”
Kiểu nói khéo này, đặt ở Yêu giới e là không có mấy người có thể nghe hiểu.
Nhưng đám người ở Ma giới này chỉ nghe một chút là đã thông suốt.
Lập tức nghe hiểu ý của hắn - muốn ta tha cho Thải Anh một mạng cũng có thể,
các ngươi phải thêm tiền.
“Đáng hận!”
“Ngươi muốn gì?”
“Các ngươi ở đây nhiều người như vậy, mỗi người xuất ra một kiện bảo vật đủ
nặng, không phải là đã có thể đánh chết ta rồi sao?”
Dáng vẻ tươi cười của Vô Thương Ma Đế càng thêm đậm.
“Trọng lượng nặng như vậy, nhất định có thể áp chế được kiếm của ta, khiến nó
ngoan ngoãn lại, không đến mức làm Thải Anh đại sư bị thương.”
Dưới đài ít nhất có năm ngàn vị Chuẩn đế, còn có bảy tám vị Ma Đế, những
người này đều không muốn Thải Anh chết.
Mặc dù bọn họ không thể lấy ra tiên khí cửu giai.
Nhưng nếu mỗi người đều dâng ra một kiện bảo vật, cộng lại, khẳng định giá trị
sẽ vượt qua phần thưởng dành cho vị trí đầu bảng của Thánh Điện.
Đến lúc đó, hắn tiện tay đuổi Thải Anh xuống đài, lại có thể thuận lợi giành
được vị trí đầu bảng.
Sau đó lại có thể lấy được phần thưởng dành cho vị trí đầu bảng của Thánh
Điện.
Lừa gạt hai phía, kiếm lợi từ hai phía, há không tuyệt ư?
Vô Thương Ma Đế này quả thật là xứng với bốn chữ to gan bất chính.
Hạn cuối của hắn, đến cả các Ma Đế Thánh Điện đều phải khinh thường.
“Thứ đáng chết, tại sao trước đây không giết chết hắn?”
“Đáng hận, sớm biết như vậy thì năm đó đã giết hắn!”
“Tai họa này!”
Chỉ là, hiện tại bọn họ cũng không tiện để can thiệp.
Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, âm thầm tính toán sau khi cuộc so tài kết
thúc, tuyệt đối không thể bỏ qua cho thứ tạp nham này.
Mà các Chuẩn đế ở dưới đài kẻ nào cũng nhíu mày không thôi, đều tức giận đến
mức sắp bùng nổ.
“Cân nhắc xong chưa?”
“Sự kiên nhẫn của ta là có hạn, e là không cho các ngươi được bao nhiêu thời
gian để do dự…”
Vô Thương Ma Đế còn đang dọa nạt, Thành Ca đã không còn kiên nhẫn.
Con mẹ nó, diễn viên chính của hôm nay là Thải Anh.
Khi nào thì đến lượt loại mặt hàng như ngươi nhảy nhót lung tung?
“Nhắm kiếm ngay hắn!”
Thải Anh nghe thấy truyền âm cũng không do dự, giơ kiếm lên, Tiên Hồn của
Thành Ca trực tiếp thoát khỏi vỏ kiếm, hết thảy giết ra.
“Các ngươi chờ được, nhưng Thải Anh đại sư chờ không được đâu…”
Vô Thương Ma Đế còn đang chém gió, đột nhiên trong đầu phát ra tiếng ong
ong.
Thành Ca đột nhiên đánh tới, hắn không hề có chút chuẩn bị nào.
Nếu bình thường bày ra thế trận, hắn khẳng định sẽ bố trí phòng ngự Tiên Hồn
trước tiên, đồng thời huy động Pháp cảnh và lạc ấn của quy tắc.
Đến lúc đó, nhất định Thải Anh sẽ chết một lần.
Không chừng Khương Thành cũng sẽ bị hao chết.
Nhưng bởi vì đối mặt chỉ là một Thiên Tiên, hơn nữa còn bất ngờ không kịp đề
phòng, Vô Thương Ma Đế căn bản chưa kịp làm chuẩn bị.
Sự xâm lược của Thành Ca, thuận lợi hơn vô số lần so với tình huống bình
thường.
Đầu tiên là giết vào sâu trong hồn hải của hắn.
Mãi đến lúc này, Vô Thương Ma Đế mới phản ứng lại.
Đang muốn thi triển Pháp cảnh và lạc ấn của quy tắc thì đã không còn kịp.
Bất kể là tiên lực hay là quy tắc công kích, đều cần Tiên Hồn điều động.
Hiện tại hồn hải phải chịu sự tấn công mãnh liệt, hắn căn bản không có thời
gian để ra tay.
Nhưng theo người ngoài thấy, hai người chỉ là đột nhiên không động.
Không có mệnh lệnh của Yêu chủ, Thải Anh còn đang thành thật duy trì tư thế
dùng kiếm chỉ vào đối phương.
Mà Vô Thương Ma Đế lại rơi vào một trận đại chiến nội bộ cực kỳ hung hiểm!
Trong khi hồn hải bị dâng lên sóng lớn, hắn cực kỳ hoảng sợ cũng điều động
lực Tiên Hồn của chính mình, đánh về hướng của kẻ địch.
Ngay sau đó, hai luồng Tiên Hồn trực tiếp va vào nhau, hung hăng oanh vào
nhau!