Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt đám người Thiên Kiếm Cung, hung thủ không ai khác chính là

Khương Thành.

Thứ nhất, trước kia hắn đã giết chết bảy vị Tiên Đế.

Danh hiệu Ma Đầu số một Lục Giới như sấm đánh bên tai, chuyện không ai làm

được, hắn nhất định làm được.

Thứ hai, Phi Tiên Môn của hắn đã có thù sẵn với Thiên Kiếm Cung.

Do đó hắn có động cơ gây án.

Cuối cùng, lần phong ba này của Thiên Kiếm Sơn chính một tay hắn gây ra.

Chắc chắn là do Khương Thành cố ý.

Mục đích chính là đánh vào nội bộ của Thiên Kiếm Cung, sau đó âm mưu truy

sát các vị trưởng bối.

Nói không chừng hắn ta còn có đồng loã.

“Ma Đầu!”

“Ngươi còn không mau khai ra ngươi giết chưởng giáo và trưởng lão phái ta

như thế nào?”

“Ngươi giấu thi thể của họ ở đâu?”

Thành Ca không lời biện minh: “Lần này thực sự không phải do ta.”

Hắn cũng rất tò mò, lẽ nào đằng sau Tiên Giới này còn có một sức mạnh khổng

lồ khác?

Một chiêu giết sạch tám vị Tiên Đế, còn có hơn trăm vị Chuẩn Đế, sức mạnh

quá lớn, vượt qua cả hắn.

Hơn nữa “đối phương” không tốn nhiều thời gian để thực hiện.

Chỉ gói gọn trong một khắc.

Đây rốt cục là thủ đoạn nào?

Hắn thậm chỉ còn bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ Tiên Giới này còn có

người khác nắm giữ hệ thống?

Hơn nữa còn mạnh hơn so với hệ thống của mình?

Đây lẽ nào là một tín hiệu nguy hiểm!

Đám người đối diện cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ có thể đoán là

hắn đang né tránh.

Thế là tiếng chửi rủa càng thêm dữ dội.

“Dám làm mà không có gan nhận, tên vô lại!”

“Ngoại trừ ngươi ra còn có thể là ai?”

“Đúng vậy, chính ngươi đã gây ra, ngoại trừ ngươi ra không ai dám làm chuyện

tày trời như vậy!”

“Thù này phải trả!”

“Sau này quyết diệt Phi Tiên Môn của ngươi, nợ máu trả bằng máu!”

“Không sai, diệt Phi Tiên Môn của hắn!”

“Diệt cả Thương Long cốc!”

Lòng trung thành của những đệ tử đại tông môn này rất lớn, trưởng bối bị giết,

tất cả bây giờ đều có chung một mối thù.

Nhìn lửa giận trong mắt bọn họ, Thành Ca cũng nhíu mày.

“Các ngươi quả thật không biết sống chết!”

“Tinh thần có thù tất báo này thật cảm động, chỉ là có não mà không biết dùng.”

Các ngươi cho rằng ta đã giết trưởng bối của các ngươi.

Vậy ai cho các ngươi cái gan để hỏi tội ta?

Lẽ nào các ngươi tự cho rằng bản thân mình mạnh hơn Tiên Đế, Chuẩn Đế?

“Ai nấy đều gán tội cho ta, đổ tội thú vị quá đi.”

“Nếu các ngươi tha thiết muốn chết như vậy, thì cũng đừng trách ta!”

Nhìn Hồng Tuyệt tiên kiếm chậm rãi bay giữa không trung, tất cả bọn họ đều

biến sắc.

“Ma Đầu, ngươi muốn làm gì, muốn giết người diệt khẩu sao?”

“Ngươi cho rằng diệt khẩu thì chuyện hôm nay không bị truyền ra ngoài sao?”

“Ngươi muốn diệt sạch Thiên Kiếm Cung, ngươi quả thực mất hết nhân tính!”

“Chuyện mà đất trời không tha, sẽ khiến cả người ngươi toàn nghiệp chướng,

chết không yên lành…”

Đến thời khắc này, bọn họ cũng ý thức được, bọn họ không có tư cách kết tội

Khương Thành.

Khương chưởng môn hít một hơi, không muốn mở miệng.

Tiêu diệt môn phái đối với Thành Ca đã quen rồi.

Đang định ra tay, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gọi.

“Thái Tiêu Tiên Đế đâu?”

“Ngự Tâm, Ngự Thuật, Ngự Tình của Bích Lạc Tâm cung đợi cửa cầu kiến!”

Nghe nói cao thủ của Bích Lạc Tâm cung đột nhiên đến, đám người bên trong

Thiên Kiếm Cung không chút sợ hãi mà giống như tìm được tâm phúc.

Nhất thời liền điên cuồng lao tới trước điện.

Tên cửu phẩm Tiên vương, vội vàng hơn cả, khai mở cấm chế và đại trận của

tông môn, dẫn đoàn người Bích Lạc Tâm cung vào.

Người chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng!

“Thái Tiêu đạo hữu, nghe nói Ma Đầu Khương Thành kia đang ở Thiên Kiếm

Sơn ngươi?”

“Hắn ta đã rời đi chưa?”

Đám người Ngự Tâm Tiên Đế và Ngự Thuật Tiên Đế sốt ruột như ngồi trên

đống lửa.

Nhiều ngày trôi qua, bọn họ rốt cuộc cũng phát hiện ra chuyện vườn Tiên Chi bị

trộm.

Lượng lớn Tiên dược và Tiên thảo đều đã không cánh mà bay, đây rốt cuộc là

nhân tính vặn vẹo hay suy đồi đạo đức?

Một đám cao thủ của Bích Lạc Tâm cung sau khi phát hiện Tiên dược bị đánh

cắp, suýt chút nữa ngất lịm đi.

Sau đó, lần đầu tiên lục soát kĩ lưỡng trong nội bộ!

Sau khi tất cả các trưởng lão và đệ tử của vườn Tiên Chi bị thẩm vấn, câu trả lời

đều giống nhau do Ngự Thuật Tiên Đế hạ lệnh.

Điều này làm cho Ngự Thuật Tiên Đế không hiểu tại sao lại bị hiểu lầm.

Ở hội trưởng lão, hắn bị nghi ngờ, bị buộc tội, bị công kích đến sứt đầu mẻ trán,

không có cách biện minh…

Cuối cùng hắn nhớ ra ngày hôm đó, Khương Thành đã ghé qua Bích Lạc Tâm

Cung.

Lại nghĩ đến Khương Thành vội vàng rời đi, mọi người mới tỉnh ngộ.

Vì thế sốt ruột chạy tới Thiên Kiếm Cung tìm Thành Ca tính sổ.

Các trưởng lão đệ tử của Thiên Kiếm Cung còn chưa kịp mở miệng thì Khương

Thành đã xuất hiện trước mặt các vị Tiên Đế của Bích Lạc Tâm cung.

Lần gặp mặt này, Ngự Tâm Tiên Đế không thể kìm nổi tức giận.

“Khương Thành, thật giỏi cho một tên tặc tử, cả gan dám trộm Tiên dược của

vườn Tiên Chi ta!”

“Ma Đầu ngươi, còn không mau giao nộp tiên dược!”

“Nếu không trả, đừng trách bọn ta nổi trận lôi đình, san bằng Phi Tiên Môn của

ngươi!”

Nghe thấy Khương Thành cũng đắc tội với Bích Lạc Tâm cung, đám người bên

Thiên Kiếm Cung cảm thấy nhẹ lòng.

“Ngự Tâm Tiên Đế, ngươi đến thật đúng lúc!”

“Mau giết tên Ma Đầu này!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Tên táng tợn lương tâm này, ai cũng hận hắn!”

Một số đệ tử kích động lớn tiếng kêu gào.

“Không chỉ hắn, còn có Phi Tiên Môn và Thương Long cốc sau lưng hắn, cũng

cần các vị Tiên Đế ra tay tiêu diệt!”

“Nhất định phải diệt sạch, không giữ lại dư nghiệt!”

Điều này làm cho mấy vị Tiên Đế của Bích Lạc Tâm cung có chút mơ hồ.

Đây có phải là chỉ đạo ta phải ra tay như nào?

Chỉ là Tiên vương và Tiên tôn mà dám chỉ đạo Tiên Đế chúng ta?

Thiên Kiếm Cung bình thường đều không có chút phép tắc nào sao?

Nề nếp kém như vậy à?

Sắc mặt Ngự Tâm Tiên Đế trầm xuống: “Chưởng giáo các ngươi và các trưởng

lão đâu, sao không nói lời nào?”

Họ đến tận đây không có ý định một mình ra tay.

Còn định liên thủ với cao thủ của Thiên Kiếm Cung, nơi này dù sao cũng có lợi

thế vì là sân nhà của Thiên Kiếm Cung.

Mà bọn họ hỏi câu này, đám người Thiên Kiếm Cung mặt như đưa đám, không

ngừng than khóc.

“Ngự Tâm Tiên Đế ngươi không biết sao, chưởng giáo cùng các Tiên Đế,

Chuẩn Đế trưởng lão môn phái ta, tất cả đều chết rồi.

“Ngươi nói cái gì cơ?”

“Thái Tiêu Tiên Đế chết rồi?”

“Bảy vị Tiên Đế khác của Thiên Kiếm Cung các ngươi, tất cả đều chết?”

“Chuyện này làm sao có thể?”

“Loan truyền thôn tin bậy bạ sẽ bị trời phạt!”

Tám vị Tiên Đế bàn về thực sự không hề thua kém bọn họ.

Ngay cả Tiên Yêu đại chiến năm đó cũng chiến thắng, làm sao có thể nói chết là

chết?

“Tất cả đều là sự thật!”

Tên Tiên vương cầm đầu hai mắt đỏ hoe, gào thét nói: “Bọn họ thực sự đã chết

rồi!”

“Toàn bộ mệnh bài cũng vỡ vụn rồi!”

Ngự Tâm, Ngự Tình và Ngự Thuật Tiên Đế sớm đã thăm dò Thần niệm, tìm

kiếm khắp nơi.

Nơi này quả thật không còn khí tức của các trưởng bối Thiên Kiếm Cung.

Mà mệnh bài của bọn họ quả đúng là vỡ thành trăm mảnh.

Mấy người này vẫn không dám tin, lại liên lạc với tổng bộ Tiên Minh bên kia.

Lần thăm dò này, tổng bộ Tiên Minh cũng rất nhanh phát hiện ra Tiên văn từ

Chuẩn Đế trở lên của Thiên Kiếm Cung toàn bộ đều đã vỡ vụn.

Đây chính là minh chứng của việc đã chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK