Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới vừa nghe thấy cái gì vậy?

Lão gia?

Phụt!

Mọi người ở đây suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

Một tiên tử có một không hai như vậy, mà lại là thị nữ của người khác sao?

Điều này sao có thể chứ?

Ánh mắt hoài nghi về đời người của bọn họ khiến cho Thành Ca rất hưởng thụ,

nhân tiện còn vớt vát được một chút giá trị thanh danh rồi.

Hắn cố ý nghiêm mặt lại, gật đầu với Thu Vũ Tuyền.

“Sau này đi ra ngoài thì thông minh nhanh trí một chút, đừng có không có phép

tắc nữa đấy!”

“Nếu không, người khác còn tưởng rằng bổn lão gia không có gia giáo đấy!”

Nói xong, lúc này hắn mới hào sảng ngồi vào chỗ mà Thu Vũ Tuyền vừa mới

ngồi.

Sau đó ngoắc ngoắc ngón tay về phía người nàng.

“Ta đi suốt một mạch, mệt mỏi quá, bóp chân cho ta.”

Thu Vũ Tuyền suýt chút nữa muốn xé xác hắn ra!

Vất vả lắm nàng mới tạo dưng được hình tượng nữ thần cao ngạo lạnh lùng, đã

bị Khương Thành kéo thẳng từ trên mây xuống.

“Ngươi mệt mỏi cái rắm, vốn dĩ ngươi cũng có đi đường đâu!” Nàng khẽ khàng

phát ra giọng điệu vô cùng tức giận.

Thành Ca cười tủm tỉm nói: “Lão gia nói mệt mỏi chính là mệt mỏi, không mệt

thì cũng là mệt! Không phải ngươi muốn chơi sao, vậy chúng ta chơi đến cùng.”

“Ngươi lợi hại!”

Thu Vũ Tuyền vẫn là người đã thua.

Thật sự ngồi xổm xuống, bắt đầu đấm chân cho hắn.

Mặc dù nàng đã âm thầm mang theo tiên lực vào từng cú đấm, muốn đập cho

Thành Ca thành một người què, nhưng Thành Ca lại không thèm để ý đến chi

tiết nhỏ này.

Hiệu quả của việc làm màu đạt được là tốt rồi.

Sau này Tiên Mẫu khôi phục trí nhớ, nhớ lại đoạn này, có thể xấu hổ đến mức

không chịu nổi mà chết bất đắc kỳ tử hay không?

Ha ha ha ha…

Nghĩ đến cảnh tượng kia, hắn lại say sưa một lần nữa.

Nhưng mà tâm trạng của những người khác lập tức không thể nào khá lên nổi.

Nhìn thấy tiên tử ở trong suy nghĩ cao quý thánh thiện, chinh phục bọn họ ngay

từ cái nhìn đầu tiên, lại bị người khác “ép buộc” đấm bóp chân, bọn họ đều

nhanh chóng giận điên cả lên.

Vài người lao đến, chỉ vào Thành Ca chửi ầm lên.

“Ngươi định làm cái gì vậy?”

“Vậy mà lại dám bắt nạt nàng, để nàng trở thành thị nữ của ngươi sao?

“Ngươi xứng đáng ư?”

“Tiên tử mau đứng dậy đi, không được để cái tên đê tiện này tùy ý lợi dụng

chiếm đoạt!”

“Đây là Gia Vương đạo trường, không phải là nhà của hắn, ở chỗ này có bọn ta

làm chủ cho ngươi!”

“Nói cho bọn ta biết, trước kia làm sao hắn có thể dụ dỗ chiếm đoạt ngươi, có

phải hắn nắm được nhược điểm gì đó của ngươi hay không…”

Bên ngoài Thu Vũ Tuyền không có chút biểu cảm nào mà chỉ đấm chân, nhưng

trong lòng lại đang âm thầm than phiền.

Ta chỉ thua một trận cá cược thôi mà.

Cũng không phải thân thế thê thảm phải bán mình làm nô lệ như các ngươi nghĩ

đâu, cũng không phải là dân nữ bị ác bá bên đường chiếm đoạt…

Bổn cô nương thừa nhận chịu thua trận cá cược, hoàn toàn không cần các ngươi

phân xử cho.

Thành Ca cũng có chút phiền phức không vừa ý.

Đám người này muốn theo đuổi em gái, muốn thể hiện ở trước mặt Thu Vũ

Tuyền, hắn không có vấn đề gì cả, thậm chí còn mừng rỡ xem xiếc khỉ.

Vấn đề đám người này cứ luôn ném lửa lên trên người hắn, muốn giẫm hắn

xuống để nâng chính mình lên, dùng việc này để lấy lòng Thu Vũ Tuyền.

Cái này thấy không được rồi.

“Các ngươi nói rất đúng.”

Hắn cố ý hướng nở một nụ cười khiêu khích lộ liễu về phía đám người kia.

“Ta chính là ác bá chiếm đoạt nàng, các ngươi có thể làm như thế nào đây?”

Vốn dĩ Thu Vũ Tuyền còn tưởng rằng hắn muốn dựa vào lý lẽ để tranh luận,

làm sao biết được hắn lại chủ động đổ hết tội lỗi lên đầu mình.

Trong chốc lát cũng dừng lại ngơ ngẩn, quên mất phải tiếp tục đấm bóp chân

rồi.

Mà những người khác nghe thấy hắn khiêu khích như vậy, làm sao mà có thể

chịu được nữa?

Keng keng keng!

Âm thanh của vũ khí được rút ra khỏi vỏ vang lên liên tiếp.

Có người lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng Đế Cảnh bát trọng này của ngươi làm

có thể xưng vương xưng bá ở chỗ này rồi sao?”

“Ở đây có người còn lợi hại hơn cả ngươi!”

“Tưởng là bọn ta sẽ chiều ngươi sao…”

Lời nói của bọn họ còn chưa kịp rơi xuống, Thành Ca đã lập tức ra tay.

Lần này hắn lười nhác không muốn sử dụng nhiều Huyền Văn đắc lực như vậy.

Lần trước đánh xong một trận với Bách Ngỗi, hắn phát hiện ra khi đối mặt với

Thiên Tôn, vốn dĩ bản thân mình không cần thiết phải gióng trống khua chiêng

như thế.

Tử Hồn vẫn mở đường như cũ, vừa bắt đầu đã lập tức đánh cho hồn hải của đối

phương sụp đổ, phá hủy nhận thức của đối phương.

Ngay sau đó, chính là một trình độ lĩnh ngộ có thể so với tầng thứ thập nhị trọng

của Huyền Văn kiếm Chí Tôn.

Huyền Văn thông qua các lạc ấn của quy tắc trước đó, kéo uy năng khổng lồ

của căn nguyên kiếm đánh thẳng về phía trước của mọi người.

Ầm!

Một tiếng nổ vô cùng lớn vang lên ở trong điện.

Sau đó, một khối của bức tường phía ngoài của đại điện đã được cấm chế gia cố

bị chạm vào lập tức sụp đổ.

Cả bảy bóng dáng bay ra ngoài cùng một lúc.

Bảy người ngã vật ra đất, cũng không thể đứng lên nổi nữa.

Bọn họ vẫn chưa chết, nhưng mà hồn hải tan vỡ làm mất đi thần trí, tiên thể

cũng bị tàn phá đến suy sụp, đã xem như là bị phế bỏ hoàn toàn rồi.

Cảnh tượng này làm cho tinh thần của quần chúng vốn đang sôi sục lập tức yên

tĩnh lại trong nháy mắt.

“Bảy người vừa mới rút kiếm ra với ta đã đi ra ngoài để trấn tĩnh lại rồi.”

Thành Ca chậm rãi đứng dậy, nhìn hơn ba trăm người còn lại đang đứng thành

vòng xung quanh.

“Còn có ai bất mãn với ác bá ta đây không?”

Hắn lắc lư thanh kiếm trong tay.

“Tấm lòng của ta tốt lắm, có thể phối hợp với các ngươi diệt trừ ác bá, sau đó

giành lấy được trái tim của mỹ nhân như kịch bản.”

Không một người nào dám lại gần.

Một vài tiên nhân vốn còn đang nắm lấy chuôi kiếm cũng lặng lẽ buông tay

xuống.

Có thể được tuyển chọn đến đây thì đều là các thiên tài tu tiên đứng đầu, khả

năng quan sát của bọn họ đương nhiên là không tồi.

Trong bảy người vừa rồi kia, có một Đế Cảnh cửu trọng, ba Đế Cảnh bát trọng,

bốn Đế Cảnh thất trọng.

Đội hình như vậy mà không thể đỡ nổi một chiêu mà tất cả đã lập tức bị phế bỏ.

Có thể nghĩ ra được thực lực của cái tên “ác bá” này mạnh đến mức nào!

Nhìn thấy tất cả mọi người đều bị mình làm cho chấn động, toàn bộ thế giới

cũng trở nên yên tĩnh, lúc này Thành Ca mới cảm thấy hài lòng quay lại ngồi.

“Ngươi điên rồi hả, vậy mà lại dám ra tay ở chỗ này sao?”

Giọng nói của Thu Vũ Tuyền lại vang lên, trong giọng nói của nàng có phần hơi

sốt ruột.

“Gia Vương đạo trường không cho phép làm người khác bị thương, ngươi thế

này rất có thể sẽ bị xử tử!”

Mặc dù nàng rất căm hận Thành Ca, muốn trả thù hắn, nhưng cũng không muốn

hắn phải chết.

Dù sao thì người này cũng là “người thân” của Thu bà mà.

Khóe miệng Khương Thành khẽ nhếch lên: “Thành Ca ta vừa mới bắt đầu biểu

diễn, ngươi nhìn cho kỹ, nhớ học tập thêm một chút.”

Hắn đã làm tốt việc chuẩn bị đại khai sát giới ở đây, sau đó bị giết, sau đó mở

hack bảy vào bảy ra.

“Biểu diễn cái đầu ngươi!” Thu Vũ Tuyền lại tan vỡ một lần nữa.

Thu bà còn nói để cho hắn bảo vệ mình, cái này là khó giữ nổi mạng sống đây

sao?

Phản ứng của đạo trường rất nhanh.

Khương Thành vừa mới nói dứt lời, lập tức đã có vài tên Thiên Tôn lao vọt vào.

Tên cầm đầu kia còn là Thiên Tôn Tiên quan bát phẩm!

“Người nào dám ra tay ở Gia Vương đạo trường?”

“Thật to gan!”

“Dám coi thường uy nghiêm của Thiên Cung, đáng phải chết!”

Bọn họ đằng đằng sát khí vừa mới xông lên, mọi người trước đó còn không dám

lên tiếng, lập tức có dũng khí trở lại.

“Là hắn!”

“Chính là người này!”

Bọn họ lập tức chỉ vào Thành Ca, vội vàng báo cáo tình huống.

“Người này chính xác là một ác bá!”

“Hắn chẳng những bắt nạt vị tiên tử này, còn vô duyên vô cớ phế bỏ bảy vị đạo

hữu, quả thực làm cho người ta vô cùng phẫn nộ!”

“Ác bá hành động thế này, ai cũng đều có thể giết chết!”

“Kính xin tiên quan đại nhân phải trừng trị tội của hắn thật nặng!”

“Đúng, tuyệt đối không thể xem nhẹ tha thứ!”

Tinh thần này của quần chúng sục sôi lên, tất cả mọi người đều cảm thấy tiếp

theo chính là hình ảnh hả hê lòng người khi tên “ác bá” bị phán tửc hình.

Người này không thể nào có cơ hội may mắn thoát được khi đối mặt với Thiên

Cung tiên quan!

Thu Vũ Tuyền cũng đang vô cùng lo lắng, tiếp tục như vậy thì Khương Thành

thật sự sẽ chết…

Gương mặt của tên Thiên Tôn cầm đầu kia vốn còn đang tràn đầy uy nghiêm,

đến sau khi hắn thấy Khương Thành ở trong đám người thì liền bị dọa cho sợ

đến mức suýt chút nữa đã lăn lông lốc quỳ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK