“Trong đó, Nghiêm Tôn là thân cận của hắn, năm đó khi hắn giết lãnh chúa tiền
nhiệm, kẻ này cũng có công lớn.”
“Cho nên lần này, ngươi chủ yếu phải chiến đấu với Cận Sùng và hắn.”
Dọc đường đi, Cung Tình giống như nắm trong lòng bàn tay, phổ cập cho
Khương chủ công cách bày binh bố trận.
Điều này ngược lại càng khiến cho Thành Ca có chút hứng thú.
“Thì ra bọn họ còn có bốn Đế Cảnh tứ trọng khác sao?”
Vẻ mặt Cung Tình đơ ra.
Tình báo cơ bản như này mà giờ ngươi mới biết?
Nàng tiếp tục nói: “Ngoài ra còn có hai vị phó lãnh chúa là Canh Hà và Mạc
Niên, bọn họ thuộc dạng lão đại đã ăn sâu bén rễ từ lâu, cây cao bóng cả.”
“Bọn họ đã phục vụ cho mười mấy lãnh chúa, gia phả khổng lồ, cũng không
quan tâm ai làm lãnh chúa.”
“Nhưng bây giờ bọn họ đang do Cận Sùng chỉ huy, cho nên chỉ cần Cận Sùng
hạ lệnh, bọn họ cũng sẽ ra tay với ngươi.”
“Theo tính toán của ta, bọn họ sẽ không liều mạng như Nghiêm Tôn, đây là một
điểm mà ta có thể lợi dụng được.”
“Cận Sùng mấy năm gần đây ít nhiều thiên vị Nghiêm Tôn, hẳn là bọn họ cũng
âm ỉ, âm thầm bất mãn.”
“Nếu như ngươi có thể áp chế Cận Sùng trước, ở trước mặt bọn họ bộc lộ ra
thực lực mạnh mẽ, bọn họ hẳn là sẽ dừng tay mà lựa chọn đứng để quan sát.”
Lúc trước rõ ràng nữ nhân này vẫn âm thầm ở Triều gia làm tỳ nữ, nhưng động
tĩnh của toàn bộ cao thủ Thiên Hồng Lĩnh, dường như tất cả đều không thoát
khỏi sự phân tích của nàng.
Thành Ca nhìn Cung quân sư thao thao bất tuyệt nửa ngày, nếu mình không đáp
lại, khó tránh không lịch sự.
Vì thế chỉ có thể giả vờ hứng thú, phụ hoạ hỏi thêm câu.
“Vậy còn tên cuối cùng thì sao?”
“Cuối cùng là Lãng Trí, hắn cũng là người duy nhất mà chúng ta có thể hy vọng
lôi kéo được.”
“Hả? Lôi kéo?”
Cung Tình chậm rãi nói: “Lãng Trí là tâm phúc của lãnh chúa tiền nhiệm, sau
khi Cận Sùng tại vị, hắn đã thanh tẩy tàn khốc, diệt trừ các trợ thủ của lãnh chúa
tiền nhiệm, Lãng Trí may mắn còn sống, chỉ bởi vì bản thân hắn là Đế Cảnh tứ
trọng, có sức mạnh.”
“Cận Sùng muốn đối phó hắn, cũng rất khó, cho nên chỉ có thể mặc cho hắn tiếp
tục tồn tại.”
“Ngươi đối phó với Cận Sùng, hắn nhất định vui mừng khôn xiết.”
“Nhưng chúng ta cũng phải thuyết phục hắn ta trước, có được sự tin tưởng của
hắn, hắn mới cùng chúng ta hợp tác. Nếu không hắn sẽ không giúp, không cùng
chúng ta đối phó với Cận Sùng.”
“Ngoài ra tên này có thể sống sót, còn có một nguyên nhân quan trọng khác
chính là sự khôn khéo linh hoạt…”
“Được rồi được rồi.”
Khương chủ công cảm thấy nhức đầu nhức óc, hắn tự hỏi nếu bản thân không
cắt lời thì nữ nhân này sẽ phân tích liền ba ngày ba đêm mất.
Nhìn thành trì băng khổng lồ trước mặt, hắn có thể cảm nhận được một sức hấp
dẫn vô cùng rõ ràng.
Sức hấp dẫn này với ký hiệu trên cơ thể hắn tương tác, phối hợp với nhau từ xa.
Khiến hắn có chút bồi hồi.
Vì vậy, hắn hỏi bừa một người bên đường.
“Tiểu lão đệ, Cận Sùng ở chỗ nào?”
Nghe thấy câu hỏi này, người qua đường liền biến sắc.
“Ngươi là ai, sao dám gọi thẳng đại danh của lãnh chúa?”
“Ta là Khương Thành, ngươi hài lòng chưa?”
Cái tên này vừa được phát ra, không chỉ người được gọi lại hỏi mà những người
qua đường khác cũng nháo nhào ngừng lại.
Bỗng chốc quay đầu lại nhìn Khương Thành với biểu cảm kinh ngạc.
Chuyện Thành Ca giết chết ba vị Cảnh chủ, đều đã truyền khắp Thiên Hồng
Lĩnh, mấy ngày nay tên của hắn được vô số người nhắc tới.
Đã sớm trở thành người nổi tiếng rồi.
Người qua đường kia vốn đã không kiên nhẫn lập tức lắp ba lắp bắp.
“Cái gì, Khương Thành nào cơ?”
Cung Tình vội cướp lời: “Chủ công nhà ta chỉ là cùng tên với một người khác
mà thôi, không phải người mà các ngươi nghĩ…”
Nàng thật sự muốn bịt miệng Thành Ca lại.
Thật sự không một giây phút nào không để nàng lo lắng.
Lần này chúng ta tiến sâu vào khu vực của địch, chỉ số nguy hiểm cực cao.
Trước khi hành động cần phải bí mật ẩn nấp chứ!
Nếu như bị Cận Sùng và mấy tên phó lãnh chúa biết trước là ngươi tới rồi, vậy
há chẳng là tự chui đầu vào rọ sao?
Kết quả, vừa mới hỏi thăm với một người qua đường, ngươi liền tự phơi bày
thân phận, lạy ông tôi ở bụi này, này là quá bừa bãi, phóng đãng rồi.
“Dọa chết ta, hoá ra là không phải!”
Người qua đường kia xoa xoa ngực, những người khác cũng thở phào nhẹ
nhõm.
Bọn họ chưa từng thấy qua mặt mũi, dáng vẻ của Khương Thành, nên cũng tin
lời Cung Tình.
Ngẫm kĩ lại, kẻ giết chết ba vị Cảnh chủ, sao có thể dám nghênh ngang ở chốn
này?
“Chẳng lẽ còn có một Khương Thành khác sao?”
Thành Ca có chút không vừa ý.
Có vấn đề gì à, bản thân làm ra chuyện tày trời như vậy, lại không thể nói?
Đâu có thể như được!
Hắn gạt Cung Tình ra phía sau, cao giọng nói: “Ta chính là Khương Thành kẻ
đã giết chết ba tên Cảnh chủ kia, có vấn đề gì không?”
Cung Tình suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Những người khác cũng mơ hồ.
Có nhầm lẫn gì không vậy?
Lại còn có người chủ động thừa nhận việc đó?
Ngược lại bọn họ không thèm tin.
“Xời, là giả chứ gì?”
“Đúng là loại người nào cũng có, lại còn đi giả mạo kẻ giết người?”
“Thật sự không biết chữ “giết” viết thế nào mà.”
“Vô vị…”
Nói xong, đám ngươi nhốn nhào bỏ đi.
Điều này khiến cho Cung Tình lần nữa được nhìn ánh ban mai.
Tốt quá rồi, may mà những người qua đường đó nghĩ đây là nói khoác, không
thèm tin.
Nếu không thì toi đời rồi.
Nàng vội vàng dùng sức kéo Thành Ca sang một bên.
“Ngươi có thể khiêm tốn chút được không hả?”
“Không thể, lòng tự tôn của ta không cho phép ta làm vậy.”
Thành Ca nhìn những người xung quanh tản đi, làm bộ thất bại khiến hắn bị khó
chịu.
Cung Tình suýt nữa thì mặc kệ rồi.
Chưa bao giờ thấy vị chủ công nào không phối hợp như này.
Mà càng không chịu phối hợp lại còn ở phần sau nữa cơ.
Rất nhanh nàng liền phát hiện ra Khương chủ công đang ở đường lớn chạy
thẳng về phía phủ lãnh chúa.
Nàng lần nữa bị doạ đến kinh hồn bạt vía, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đuổi
theo.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đi tìm Cận Sùng.”
“Đừng mà, Đế Cảnh tứ trọng và Đế Cảnh tạm trọng khác nhau một trời một
vực…”
Nàng nói như thế nào cũng vô dụng.
Phủ lãnh chúa cách không xa, Thành Ca nghiêng mình một cái đã tới trước cửa
lớn.
Nhìn băng cung nguy nga lộng lẫy trước mặt, Thành Ca gật gù.
“Rất có khí thế.”
Sau đó còn chưa đợi Cung Tình đuổi kịp, hắn liền trực tiếp đến cửa.
“Đứng lại!”
Mấy tên hộ vệ ở cửa lập tức rút kiếm chắn ngang phía trước.
“Đạo chích phương nào, lại dám tự tiện xông vào phủ lãnh chúa!”
“Cút!”
“Ta là Khương Thành.” Thành Ca cũng cười nhẹ mà rút kiếm.
Để tránh kẻ khác lại không tin, hắn dứt khoát giữa không trung trực tiếp xuất ra
một kiếm bổ vào trước cửa phủ của phủ lãnh chúa.
Đùng đoàng!
Cửa cung hùng vĩ tráng lệ nổ tung thành trăm mảnh băng vụn, bắn tung toé.
Cùng lúc đó, còn có một trận pháp cấm chế bị ép phá vỡ ngay sau đó, phát ra
một dây chuyền phản ứng nổ tung.
Nhìn từ xa, thậm chí có thể nhìn thấy một cột khói băng nhanh chóng bốc lên,
đây chính là màn khởi đầu của trận đại chiến.
Mấy tên hộ vệ Đế Cảnh nhị trọng vừa rồi còn đang quát mắng.
Lúc này tất cả đều hoá đá ngay tại chỗ.
Đứng trong đống đổ nát khói bụi, vẻ mặt mờ mịt.
Phủ lãnh chúa bị tấn công?
Đường đường là phủ lãnh chúa lại bị tấn công?
Mặc dù đảm nhiệm chức hộ vệ, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một cái bình hoa
trang trí, bọn họ chưa từng gặp qua bất kỳ sự tấn công nào.
Trong nhất thời, bọn họ đương nhiên không phản ứng kịp.
Thành Ca thấy thế có chút thiếu kiên nhẫn, để cho mấy người các ngươi gác
cổng, các người có khác gì đám đầu gỗ không.
“Một đám ngu xuẩn, còn không mau đi thông báo?”
“Ờ ờ ờ…”
Mấy tên hộ vệ vội vàng chạy vào bên trong, mà lúc này, Cung Tình đuổi theo
phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, đã trực tiếp suy sụp.