“Khương Thành!”
Hắc Thuần người đang chìm trong sự tức giận, vừa nhìn liền nhận ra kẻ địch
trước mặt
Hắn ta vẫn là lần đầu gặp Khương Thành, nhưng bản thân vị Vực chủ này cũng
không phải là nhân vật tầm thường.
Phi Tuyết vực có 17 Lĩnh, hắn ta đều cài cắm số lượng lớn nhân thủ vào để
giám thị.
Sau khi tin tức Khương Thành giết hết nhóm người Địch Ung, Ngụy Sưởng
truyền về, thông tin chi tiết về hắn đã ở trước mặt của Hắc Thuần rồi.
Có thể nói, diện mạo Khương Thành ra sao, thực lực thật sự như nào, phong
cách hành sự ra sao, bình thường có thói quen gì, hắn ta còn hiểu rõ hơn cả bốn
vị Phó lãnh chúa của Thiên Hồng lĩnh.
Vậy mà lúc này, những thông tin mà hắn ta thu thập được dường như trở thành
một trò cười.
Trong tình báo Khương Thành là một kẻ lười nhác, vậy mà bây giờ hắn ta đột
nhiên đánh giết đến Phi Tuyết vực rồi.
Đây là việc mà một kẻ lười nhác có thể làm được sao?
Trong tình báo, thực lực của Khương Thành khoảng tầm Đế cảnh ngũ trọng sơ
kỳ, đây xem như đã là đánh giá cáo hắn rồi.
Vậy mà lúc này Hoắc Thuần lại cảm nhận được mối nguy hiểm chí mạng.
Hắn ta là Đế cảnh ngũ trọng hậu kỳ đó!
Hắn ta không có thời gian phát biểu diễn thuyết trước khi chiến đấu, cũng
không có cơ hội nói ra câu nói tàn nhẫn theo như trình tự thông thường nữa.
Giây sau, Khương chưởng môn mang theo khí tức một đi không trở lại, trực tiếp
đánh giết tới trước mặt hắn.
Không cho hắn ta bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào.
Đúng là tìm chết!
Hoắc Thuần đầu tiên ngay lập tức điểu động Tiên hồn, thúc giục huy động lực
lượng băng để tiếp đón.
Sau đó, hắn ta phát hiện là Tiên hồn của mình bị áp chế lại rồi.
Đúng vậy, đường đường là Đế cảnh ngũ trọng hậu kỳ như hắn, khi so ở mặt
Tiên hồn lại hoàn toàn bị đè áp.
Tiên hồn cảnh giới của hắn, đã tương đương với Ngọc hồn tiến độ đạt 93%.
Nhưng mà cuối cùng thì cũng không phải là Ngọc hồn chân chính
Cho dù hắn ta đạt tới 99%, thì ở cấp độ Tiên hồn cũng vẫn là cách một khoảng
đại cảnh giới, nghĩ là biết đó sẽ là hậu quả như thế nào.
Sự choáng váng và đau nhói mãnh liệt từ nơi xa xôi trong Hồn hải truyền tới,
khiến hắn ta căn bản là không có sức để ngăn cản hay phản kích lại.
Mà lúc này, Khương Thành đã sử dụng toàn bộ lực lượng hỏa, ầm ầm ngay bên
cạnh hắn.
Tu vi cảnh giới của Khương Thành bây giờ là Đế cảnh tam trọng hậu kỳ.
Theo như bình thường, tu sĩ mà đối diện phải cảnh giới này, cho dù là Hoắc
Thuần không phản kích, thì người đối diện cũng không phá vỡ được phòng vệ
của hắn,
Dù gì Tiên lực băng tích lũy của hắn ta cực kỳ là nồng hậu.
Cảnh giới không phải là để đó cho đẹp.
Nhưng mà thật sự rất tiếc, mặc dù tu vi tiên lực của Khương Thành không đủ,
nhưng mà Huyền Văn băng thập trọng đã bù đắp lại thiếu sót này.
Trình độ cảm ngộ quy tắc băng của Hoắc Thuần, cũng tương đương với Huyền
Văn cửu trọng.
Ở phương diện này, hắn ta thấp hơn Khương Thành một trọng
Huyền Văn băng thập trọng, gia tăng thêm lạc ấn quy tắc băng, điều động uy
lực mà vốn dĩ không thuộc về căn nguyên của cảnh giới này nên có.
Cộng thêm sự tàn phá và hủy hoại của 49 đạo Huyền Văn khác, cuối cùng dùng
hình thể Kiếm tâm oanh tạc phòng ngự của Hoắc Thuần.
Lần trước Khương Thành tùy tiện nhấn cái chức năng Thăng cấp, nhìn có vẻ rất
đơn giản.
Nhưng mà sau khi nhấn chức năng, uống xong thuốc, sức chiến đầu thật sự của
hắn đã vượt qua Đế cảnh ngũ trọng rồi, có đủ tư cách đánh 1 trận với Đế cảnh
lục trọng sơ kì.
Những điều này, tất cả đều chỉ xảy là trong một khoảnh khắc.
Bùng!
Khi thể băng của Hoắc Thuần bị vỡ ra, Tiên hồn của hắn ta cuối cùng cũng mất
đi trụ cột, trở nên đơn độc không viện trợ, không thể nào ngăn cản sự tấn công
của Ngọc hồn được nữa.
Vị này đường đường là Vực chủ vô cùng đáng sợ.
Sự mạnh mẽ của Khương Thành, vượt xa dự liệu của hắn.
Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường!
Rõ ràng thật sự Tiên lực chỉ là Đế cảnh tam trọng, làm sao có thể phát huy ra
được sức tấn công mạnh đến vậy?
Làm sao có thể có Ngọc hồn?
Cảm giác hối hận mãnh liệt, tràn đầy ở giây phút cuối sinh mệnh của hắn.
Nếu biết trước Khương Thành mạnh như vậy, vậy thì hắn ta căn bản sẽ không
đắc tội.
Mà sẽ dùng thái độ thân thiết nhất để lôi kéo, đi kết giao.
Cho dù là thật sự muốn đối phó với Khương Thành, thì cũng sẽ trông chờ vào
bản thân, càng sẽ không trông chờ vào những “con kiến” Địch Ung, Ngụy
Sưởng đó.
Mà là báo lên Băng cung ở trên, hoặc là liên hợp với Vực chủ khác.
Bởi vì con người này, vỗn dĩ là hắn ta không đủ tư cách để đắc tội
Chỉ tiếc là, tất cả đều đã muộn rồi.
Lúc Thành ca giết tới đây, thì kết cục đã được định sẵn.
Trước khi khai chiến, Hoắc Thuần không có cơ hội để thích ứng.
Sau khi khai chiến, Hoắc Thuần cũng không có cơ hội để xin tha.
Ngọc hồn vừa quét qua, Vực chủ Phi Tuyết vực này đã chết một cách cực kỳ
sạch sẽ.
Mà nhẫn tùy thân của hắn và thanh tam giai Chân Khí băng kiếm Đoạn Lăng
cũng bị Khương Thành trực tiếp thu lấy.
Lúc này, những người khác cuối cùng cũng giết tới đây.
Sáu vị Phó Vực chủ của Phi Tuyết vực, hai người là Đế cảnh ngũ trọng trung
kỳ, 4 người là sơ kỳ.
Bất kỳ ai trong số bọn họ nếu tùy tiện đặt ở một Lĩnh nào đó, đều là giống như
dùng dao mổ bò để giết heo.
Biết được Khương Thành tới đây, phản ứng đầu tiên của bọn họ là không thể tin
được.
Người này có phải là điên rồi không?
Bọn họ đang tính đối phó hắn, hắn ta không sợ run lẩy bẩy trốn đông trốn tây đi,
con dám chủ động giết tới đây?
Mà phản ứng thứ hai của bọn họ, chính là tức giận.
Tức giận bởi vì “con kiến” vậy mà dám phản kháng.
Bây giờ bọn họ có phản ứng thứ ba, đó chình là khiếp sợ.
Chỉ là sau một khoảnh khắc vậy mà - Vực chủ không còn nữa.
Không ai có thể bình tâm mà chấp nhận được sự thật này, sau đó tiếp tục dùng
trạng thái như bình thường đi chiến đấu.
Sau khi khai chiến có ba vị Phó Vực chủ tích cực nhất, xông tới nhanh nhất, lúc
này đã tới bên cạnh Thành ca.
Muốn dừng cũng không kịp nữa.
Thế là tiếp theo đó bọn họ liền gặp phải sự tấn công của Thành ca
Ở hiện trường Ngọc hồn tàn sát bừa bãi, lực lượng căn nguyên của băng nhanh
chóng phá hoại.
Ba người căn bản chưa kịp tạo ra được phòng ngự có hiệu quả, liền bị tấn công
với tốc độ choáng ngợp.
“Không…”
“Tha mạng…”
“Dừng tay…”
Trước khi chết, bọn cũng hối hận rồi.
Sớm biết thế thì đã không xông tới.
Vốn dĩ cho là có thể góp vào một chân, lập được công, ai biết đụng phải một vị
ác ma đáng sợ.
Bọn họ hy vọng bắt tay làm hòa, nhưng Khương Thành cũng vậy không cho
bọn họ cơ hội đó.
Thi thể của ba vị Phó Vực chủ rơi từ trên không trung rơi xuống.
Hắn ta nhìn bốn phía, xung quanh đã không còn ai.
Cúi đầu nhìn xuống, bên trong hố lớn đó đã quỳ trên đất.
Lấy ba vị Phó Vực chủ Đế cảnh tam trọng làm đầu, ý chí chiến đấu của tất cả
mọi người sớm đã bị cuồng phong quét qua đập tan hết, vứt vũ khí xuống cúi
đầu xin hàng.
“Tham kiến Vực chủ!”
“Tham kiến Vực chủ!”
Âm thanh vang lên cả một vùng.
Bọn họ không lâu trước đó còn rất nhiều lần đàm luận về Khương Thành, đồng
thời kinh miệt cười nhạo, lúc này đã bị dọa cho vỡ mật, không thể nâng lên chút
ý chí chiến đấu nào nữa.
Nếu có thì chỉ là cầu xin được sống.
Chính tay Khương Thành giết chết Hoắc Thuần, đã tự động giành được ký hiệu
Vực chủ rồi.
Theo quy tắc của Băng giới, bây giờ hắn ta xác thực là Vực chủ rồi.
Đương nhiên, sau đó vẫn còn cần phải có được sự công nhận của thượng cấp
Giới chủ.
Nếu như là trước đây, có thể Thành ca sẽ ở lại.
Vực chủ có mặt mũi hơn Lãnh chúa, hiệu quả Băng nhãn của cấp bậc Vực chủ
càng tốt hơn.
Nhưng bây giờ, hắn ta một lòng chỉ muốn đi Băng Nguyên cốc tìm kiếm đệ tử
của mình, sao có thể ở lại đây được.
Huống hồ, hắn ta cũng không muốn ngồi ì ở cái gì mà Băng Nhãn này nữa.
“Lão tử không thích làm cái gì mà Vực chủ quèn của các ngươi.”
“Tất cả mọi người, giao hết bảo vật tùy thân và binh khí hộ giáp ra đây, nếu
không thì chết!”
Trước đó còn đối địch với ta, còn muốn bao vây tấn công ta.
Bây giờ quay lại bái làm Vực chủ, thái độ hòa hoãn vậy là xong chuyện á?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt thế?
Hoặc là dưới quy tắc của Băng giới, thật sự sẽ có chuyện như này.
Nhưng Khương Thành đến từ Tiên giới, hắn ta tự có quy tắc của mình.